Chương 64: Vết Tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe những lời của Tố Duy, tôi vẽ ra một gương mặt tươi cười nhìn thẳng vào Jane. Khi cô ta nhìn thấy vẻ mặt của tôi, thế mà cái vẻ cợt nhả trên mặt cô ta lại biến mất. Chúng tôi đang giao tranh với nhau mà không cần phải nói lời nào, cuối cùng cô ta không muốn trừng mắt với tôi nữa, quay đầu đi châm chọc, "Thật nhàm chán."

Tôi cũng hiểu rõ, Jane lần này đến đây, không hẳn là muốn gặp bé con, đến quà cũng chẳng mang đến mà lại cầm theo tờ giấy mỏng đi đến đây, không biết cô ta đang có ý định gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.

Tôi mất kiên nhẫn, lại lên tiếng: "Đã nói bé con không có ở nhà rồi, thế còn ở đây làm gì nữa đây, đợi chúng tôi mời cơm à? Vậy xin lỗi rồi, hôm nay không có sẵn đồ mời khách."

Jane lại nhìn tôi, cô ta thậm chí còn nhích lại gần tôi, trong mắt cô ấy đầy sự chán ghét, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: "Ở đây, người không có quyền đuổi tôi là cô, cô là người nào của nhà họ Lam hả? Có quan hệ huyết thống gì, hay có quan hệ hôn nhân không? Dù sao thì tôi cũng là cô của con bé, cô không cảm thấy địa vị của cô rất xấu hổ sao? Đừng tưởng đâu nuôi con bé vài năm thì tưởng đâu cho rằng bản thân là mẹ ruột của nó, nói khó nghe thì, cô chỉ là một bảo mẫu cao cấp mà thôi.... Ha ha... phải rồi, tôi nhớ ra... hình như cô và Lam Phi Ỷ đã chia tay, nên giờ sự tồn tại của cô ở đây thật nực cười."

Tôi nghiến răng chịu đòn phản kích, Tố Duy còn tức giận hơn tôi, cô ấy lao đến trước mặt Jane, che chở tôi, cô ấy sợ tôi sẽ làm ra hành vi mất kiểm soát làm chuyện không nên làm, cô ấy giận dữ hét lên: "Đây là nhà họ Lam... không phải là nơi mà cô muốn nói ai thì nói, mong cô giữ mồm giữ miệng cho sạch!"

Hành động của Tố Duy khiến hai vệ sĩ phía sau Jane động đậy, Jane đã kịp thời ngăn lại, cô ta ngẩng đầu nhìn Tố Duy chằm chằm, như thể đang chỉ tay vào cô ấy: "Cô cũng chẳng có gì tốt lành, không thành với Lam Phi Ỷ, liền quay xe leo lên anh trai cô ta, hôm nay cũng coi như là một nửa người họ Lam, sinh ra được đứa con trai, cũng không biết là nhận được bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Lam."

Một bóng người lao vụt qua tôi như tia chớp, kéo Tố Duy ra phía sau bảo vệ, hay tay chống lên sô pha, chèn ép người đang ngồi trên sô pha, ú oà... Phi Tuấn ở đâu bay ra thế này? Tất cả mọi người sửng sốt trong chốc lát, đầu tiên anh ấy là ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai tên vệ sĩ, sau đó bật ra một từ, "Cút."

Sau đó cúi đầu nhìn Jane, lạnh lùng nói: "Tôi nể mặt anh trai cô cho nên không đánh cô, nói xin lỗi với vợ tôi ngay."

Ôi, tôi đi đây, đã là thế kỷ nào rồi, tự dưng bị thồn một họng cẩu lương của hoàng gia Ý năm 1982, đúng là bá đạo tổng tài hộ thê a, mấy cái này đọc tiểu thuyết nhiều là biết ấy mà! Thật xin lỗi các bạn... tự dưng không biết sao tự dưng lại phàn nàn mấy lời này...

Jane dựa vào trên sô pha, hai tay ôm ngực không chút sợ hãi, ngẩng đầu cười với Phi Tuấn, "Anh hai, đã lâu không gặp."

Cùng lúc đó, kèm theo tiếng giày cao gót bước nhanh, từ ngoài cửa truyền đến một giọng trầm thấp trách mắng: "Ồn ào đủ chưa?!"

Tất cả chúng tôi cùng nhìn về phía cửa, Phoebe xuất hiện cùng với một số vệ sĩ. Phi Tuấn chỉnh lại quần áo, đứng thẳng dậy và lui đến bên cạnh Tố Duy, dẫn cô ấy đến bên kia ghế sô pha ngồi xuống. Chủ nhà đã về rồi, tôi hết chuyện, đứng dậy chuẩn bị đi, lần này đến đây tôi cũng không giúp được gì, ngược lại tự dưng rước nhục về thân, tranh thủ rút lui thôi, miễn lại thêm phiền toái.

Đi ngang với Phoebe, cô ấy nhìn chằm chằm Jane, sau đó đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai đều im lặng, cô ấy không chặn đường tôi mà chỉ đi ngang qua. Giọng nói giễu cợt của Jane từ phía sau truyền đến: "Vưu Phi Phàm, cô đừng có đi chứ, mới vừa rồi còn kiêu ngạo lắm mà, thấy Phoebe là co quắp sợ hãi rồi sao? Còn có tiếp mục hay sắp diễn ra, ở lại xem đi chứ."

Tôi dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy, Phoebe gay gắt nói: "Jane, tôi cho cô đủ mặt mũi rồi, đừng giẫm vào điểm mấu chốt của tôi."

Jane đảo mắt nhìn khắp nơi, có lẽ cảm thấy đã có đông đủ gương mặt ở đây, thế là lại cầm lá thư thăm hỏi trên bàn đọc từng chữ, sắc mặt Phoebe càng khó coi hơn, tôi nhìn bàn tay đang nắm chặt thành quyền của cô ấy, sau đó ra lệnh cho nhóm người phía sau: "Đuổi bọn họ đi!"

Người của Phoebe còn chưa tiến lên mấy bước, hai vệ sĩ lập tức bảo vệ Jane, Jane cười to: "Được, được, được rồi, không chơi nữa. Hôm nay, xem ra không được gặp cháu gái nhỏ rồi, coi như đến đây một chuyến để chuyển thư này đến."

Vừa nói, cô vừa cầm xách lên, đảm bảo không ai dám đụng vào mình, sau đó đi về phía Phoebe qua đám vệ sĩ, hai người đối đầu với nhau như một cuộc chiến vô hình, trên mặt Jane đã biến mất vẻ mặt thoải mái cười đùa, mang theo mỉa mai, giống như đang nói cho tôi nghe: "10% cổ phần, tôi đã nắm được, còn cô thì đánh mất người cô yêu, đến cuối cùng, có khi thỉnh thoảng mới được đến thăm con. Cô nhìn lại bản thân cô đi, lời nói của kẻ thù cũng dám tin, mấy năm qua cô sống thế nào vậy, sao lại đần thế? Đừng nôn nóng, đây chỉ là mới là khởi đầu."

Nói xong, Jane nhìn tôi, sẵn tiện từ trong túi lấy tấm danh thiếp ra, cô ta vươn tay kéo thẳng cổ áo nhăn nhúm của tôi, tôi tránh ra, chán ghét hất tay cô ta ra: "Này! Cô quá đáng lắm nha, sao lại động tay động chân thế hả!"

Thích thú với phản ứng của tôi, cô ta đưa tấm danh thiếp trong tay cho tôi: "Nhận đi, sau này nhất định sẽ có ích với cô. Đã gặp đủ gương mặt mới lẫn cũ rồi nên tôi đi trước, dù sao thì chặn đường còn dài."

Vừa nói, bức thư thăm hỏi trên tay cô ta đã bị bóp nát thành một quả bóng và ném thẳng vào chân Phoebe, người phụ nữ kiêu ngạo bỏ đi với sự phô trương, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, cô quay lại và hét vào mặt Phi Tuấn: "À quên, anh hai, mẹ anh nhờ tôi gửi lời, đã lâu rồi không gặp, rất nhớ cháu trai, bảo anh thường xuyên đến ăn cơm, bà ấy còn nhờ tôi nhắc anh, không được mang Tố Duy đến. Bà ấy không thừa nhận đứa con dâu này. Bye~"

Nói xong thì đi nhanh như chớp, vẻ mặt của mọi càng khó coi hơn, Phi Tuấn còn gỡ giày trên chân rồi ném mạnh về phía cửa: "Cút! Thứ gì đâu!"

Tôi nhìn anh ấy nói không nên lời, đi về phía trước nhặt giày rồi trả lại cho anh ấy: "Người phụ này miệng cũng độc thật."

Phi Tuấn chắc tức điên cho nên mới hành động như thế, chớ người lịch lãm như anh ấy làm sao có thể mấy chuyện mất tôn nghiêm như vậy, nhưng mà trông cũng thật đáng yêu.

"Đa Đa, đi thôi."

Tôi gọi Đa Đa, nhưng mà cái tên khốn này đang nằm dưới chân Phoebe, còn không ngừng cọ đầu vào chân cô ấy, như đang làm nũng vậy. Phoebe ngồi xuống xoa đầu nó, tôi bàng hoàng giật mình, nếu là trước kia đến đoạn này chắc chắn cô ấy sẽ rất chán ghét mà né đi. Sự dịu dàng cho Đa Đa chỉ kéo dài được mấy giây, sau đó đứng thẳng người dậy, ra lệnh nghiêm khắc: "Từ giờ trở đi, không được phép của em không ai được cho Jane vào nhà, cũng không cho gặp Khuynh Phàm, có vấn đề cứ trực tiếp gọi cho em."

Sau khi nói xong, cô ấy nhìn tôi chằm chằm và nói thêm: "Vưu Phi Phàm cũng vậy, không được phép vào nhà họ Lam và kể cả gặp Khuynh Phàm.

Cái tật xấu này cả đời chẳng thể thay đổi được, lại bắt đầu chủ nghĩa tư bản. Tố Duy và Phi Tuấn muốn nói thay tôi, vì vậy tôi vội vàng làm động tác im lặng để họ dừng lại. Trước sự sắp xếp của Phoebe, tôi nhún vai thờ ơ. Như Jane đã nói, tôi có tư cách gì ở nhà họ Lam đâu.

Tiến lên một bước, tôi nghiêm túc nhìn Phoebe, trước đây tôi thường đối mặt với cô ấy với nụ cười hí ha hí hửng, nhưng bây giờ tôi không có cảm tình,  ngay cả cười cũng trở nên quý giá:

"Rốt cuộc, chị và Quan Thư Quân là như thế nào đây? Đến bây giờ, em mới biết Joan còn một cô em gái. Tại sao cô ta đột nhiên xuất hiện gây sự với chị? Hơn nữa... 10% cổ phần và tình yêu gì đó mất đi là sao? Jane gì đó đột nhiên chạy đến đây gặp Khuynh Phàm, đã xảy ra nhiều chuyện thế này, đến lúc này, chị còn không chịu nói đầu đuôi cho em biết sao?"

và dường như ngay cả nụ cười cũng trở thành bảo bối:

Thờ ơ, luôn thờ ơ, tôi tệ đến mức nào đây, tệ đến mức Lam Phi Ỷ che giấu đủ thứ vấn đề, tôi tiến thêm một bước, tiếp tục hỏi: "Chị có biết cảm giác người ngoài là gì không? Chị chưa bao giờ hiểu được, tự cho là bảo vệ người khác là đúng, nhưng thật ra nó là một loại tổn thương. Ừ, chị không nói thì chẳng sao hết... sẽ có người nói cho em biết."

Tôi lắc lắc tấm danh thiếp Jane đưa cho tôi, giây tiếp theo, Phoebe nhanh chóng rút tấm danh thiếp ra khỏi tay tôi, xé nó ra từng mảnh và ném lên người tôi, chắc cô ấy đang muốn kiềm chế cảm xúc, nhưng mà hình như không thể, còn đàn áp đe dọa cảnh cáo tôi: "Chị khuyên em, nên cách xa Jane và Quan Thư Quân, bọn họ chẳng tốt đẹp gì đâu, hơn nữa cũng đừng chạm đến giới hạn của chị."

Tôi nhìn chằm chằm những mảnh xé trên mặt đất, cười nói: "Chị xé danh thiếp cũng không sao, em vẫn có thể đi tìm người. Giới hạn sao? Giới hạn của chị là gì? Chị có biết giới hạn của em nằm ở đâu không? Dối trá, lừa gạt, phản bội, người nói sẽ không làm em tổn thương là chị, người chà đạp lên tình cảm của em cũng là chị, chị đã vượt qua giới hạn từ lâu rồi."

Cô ấy luôn mím chặt môi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, mà lại làm khó con người vạn năng này? Tôi rất thất vọng và đau lòng vì cả hai chúng tôi đã đánh mất niềm tin cuối cùng dành cho nhau. Xoay người sải bước đi về phía cửa, tôi lớn giọng cho mọi người cùng nghe: "Tôi sẽ không cho bất cứ ai cơ hội nữa, bất cứ lời nào từ các người nói gì với tôi, tôi cũng sẽ không nghe nữa, từ hôm nay trở đi, ai còn dám lừa dối tôi! Bắt nạt tôi! Tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai, bao gồm cả chị, Lam Phi Ỷ!"

Chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, như thể tôi chẳng muốn gì cả, tôi từ bỏ cả bé con mà tôi vất vả nuôi lớn, cũng từ luôn người tình như bóng trăng sao, bạn bè thương yêu bảo vệ tôi, tôi cũng không cần nữa, ngồi lên xe giẫm lên chân ga, thông qua kính chiếu hậu, tôi thấy Hỉ Đa Đa điên cuồng đuổi theo tôi, ừ, đến chó của tôi, tôi cũng chẳng cần.

Thứ tôi từ bỏ là thứ mà tác giả mang tên thế giới cho tôi. Cái thế giới mà tôi đã từng mất đi tự do, suýt nữa thì đối mặt với cái chết, còn phải thay đổi luôn cả diện mạo. Hôm nay, tôi trả lại toàn bộ cho Lam Phi Ỷ, tôi muốn cô ấy nhớ kỹ, Vưu Phi Phàm không nợ cô ấy bất cứ thứ gì hết,  ngược lại, cô ấy nợ Vưu Phi Phàm một thập kỹ mòn mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro