Chương 73: Chị Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi rót một chén trà đen, đưa tới trước mặt Quan Thư Quân, nhã nhặn đắc ý nói: "Thua thì nhận thua có gì đâu, uống miếng trà bớt giận đi."

Cô ấy bất đắc dĩ liếc nhìn tôi, giật lấy chiếc chén trà, suýt chút nữa làm đổ nước trà trên tay, vô cùng bực bội nhằng trước mặt tôi: "Ngày thường cung cấp đồ ăn thức uống ngon, tốn biết bao tiền, vào lúc quan trọng lại chẳng dùng, thật sự làm tôi mất mặt!"

Cô ấy uống một ngụm trà, càng nghĩ càng tức giận, định hất nước trong chén trà về phía vệ sĩ, tôi vội nắm lấy cánh tay đang giơ cao của cô ấy, nói đùa: "Giơ cao như vậy muốn làm nổ tung nơi này à, hay lỡ đập một cái chén rồi, đập thêm cái nữa cho có đôi có cặp đi."

Quan Thư Quân mím môi và nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó nhìn sang gò má thanh tú của Lâm Thần, cuối cùng không cho tôi chút mặt mũi nào, hỏi rất thẳng thắn: "Này, có muốn đổi chủ không, lương bao nhiêu vậy, đưa ra cái giá đi."

Sau khi nghe những lời của Quan Thư Quân, Lâm Thần thậm chí không nhìn cô ấy, chắp tay sau lưng rồi quay người đi không thèm để ý, tôi không nhịn được cười như điên: "Hahaha... có vẻ như anh ấy thích 20 lồng sủi cảo của tôi hơn, Quan tổng, đừng làm chúng tôi khó xử.... hahahaha"

  "Hừ! Tất cả bọn họ đều là những kẻ ngu dốt!"

Quan Thư Quân đành phải bỏ cuộc và đi về phía biệt thự, tôi chọc vào cánh tay của Lâm Thần để ra hiệu cho anh ấy đi theo tôi. Chỉ cần Quan Thư Quân không phát hiện ra điều gì khác thường, tôi phải mang theo 'bảo đảm an toàn' này, để vẹn toàn mà cứu Thu Kỳ ra.

Bước vào nhà, có một cơn gió lạnh thổi qua trước mặt chúng tôi, Quan Thư Quân đi trước, bắt đầu kể những chuyện không nên cho người khác biết: "Bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ cái ngày mà Lam Phi Ỷ bị tôi lừa đến đây, cô đoán xem, tôi đã bảo cô ấy làm gì?"

Cô ấy đi tới cây đàn piano trong đại sảnh, lộ ra dáng vẻ rất tùy ý, đưa tay gõ lên nắp đàn, tiếp tục nói: "Cô ấy chơi một bản piano rất hay, ngắm nhìn dáng người cô ấy cùng với giai điệu du dương, tôi đang nghĩ, tên khốn Vưu Phi Phàm này thật tốt số...  Nhưng, có lẽ cô hẳn đã quên rằng Lam Phi Ỷ vẫn là một người chơi piano giỏi."

Biểu hiện của tôi rất bình tĩnh, chỉ nhích lại gần đàn piano, dùng ngón trỏ vuốt qua lại mép nắp đàn, nói đến đây, tôi thực sự suýt chút nữa đã quên mất dáng vẻ Phoebe ngồi trước đàn, những ngón tay nhảy múa trên đó, đã lâu rồi cô ấy không đánh đàn. Tôi không muốn nghe Quan Thư Quân lải nhải nữa, liền chuyển chủ đề: "Trà cũng đã uống, luyện tập cũng đã luyện, Quan tổng, chúng ta vẫn đi vào chuyện chính đi."

Sau khi nghe tôi nói xong, Quan Thư Quân lộ vẻ chán ghét: "Đúng là một người phụ nữ chẳng hiểu phong tình, tôi còn tốt bụng chia sẻ câu chuyện với cô, thế mà cô lại thiếu kiên nhẫn.... Không phải muốn gặp Thu Kỳ sao~"

Cô ấy ngồi vào sô pha, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mời: "Có muốn ngồi cạnh tôi không, sắp có tiết mục hay đấy."

Đột nhiên tôi có dự cảm chẳng lành, quay đầu nhìn lại cách bài trí của cả phòng khách, cũng không có gì khác thường, Quan Thư Quân kéo ống tay áo tôi, chỉ thẳng về phía trước: "Đừng tìm, nhìn xem kia là cái gì?"

Theo những ngón tay của cô ấy, tôi tập trung vào tấm rèm cao từ trần đến sàn tối màu được tích hợp với bức tường trước mặt tôi, Quan Thư Quân cầm chiếc điều khiển từ xa trên bàn cà phê lên và ấn nó, tấm rèm từ từ mở ra hai bên. Một bóng người đang ngồi trên ghế, hai tay bị trói sau lưng ghế, miệng bị nhét không ra tiếng, hai mắt cũng bị quấn vải đen, gục đầu hấp hối.

Đột nhiên nghe thấy một âm thanh, cô ấy đột ngột ngẩng đầu lên, sau đó là một tràng hoảng sợ rên rỉ và giãy giụa, Quan Thư Quân ngẩng đầu nhìn tôi đầy thích thú, như thể cô ấy muốn nhìn thấy sự sợ hãi từ tôi, nhưng tôi lại thờ ơ, khiến cô ấy cảm thấy một chút hoang mang.

"Vưu Phi Phàm, tôi luôn cho rằng cô là một người khuất phục, trong lúc nóng giận liền động tay động chân, hôm nay tôi cho cô một phen thượng cẳng chân hạ cẳng tay, giữ thể diện cho cô vậy mà cô bất động thanh sắc... Rốt cuộc cô có ý gì?"

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thu Kỳ, Quan Thư Quân cố ý nhắc đến tên của tôi, coi như Thu Kỳ đã nghe thấy, cô ấy bắt đầu điên cuồng vặn vẹo cơ thể, âm thanh trong miệng có lẽ là đang cầu cứu tôi.

Lại quay đầu lại phát hiện Lâm Thần đã không có, tên khốn kiếp này làm sao có thể tại thời khắc mấu chốt chơi trốn tìm! Nghe mấy lời của Quan Thư Quân xong, tôi cúi đầu nhìn cô ấy: "Vậy cô muốn tôi tỏ thái độ thế nào đây, quỳ xuống cầu xin cô thả cô ấy à?"

Quan Thư Quân giơ chân lên, chống khuỷu tay lên đầu gối và đặt ngón tay lên cằm với vẻ mặt rất trí thức, cô ấy vẫn tỏ vẻ chờ đợi: "Nếu cô bằng lòng quỳ xuống cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ để cô ấy đi. "

Tiếng cười của tôi vang vọng trong căn phòng khách rộng rãi: "Hahahahaha... Tại sao tôi lại phải cầu xin cô chứ? Cô ấy sống hay chết chẳng liên quan gì đến tôi, bắt cóc và giam giữ phi pháp là cô, nếu lỡ bị vạch trần người bị bắt cũng chính là cô, cô cho rằng tôi đến đây là để thay con tin sao? Tôi đến đây để tính sổ với cô ấy đấy... Sau đó, cô muốn xử lý thế nào thì xử lý đi, tôi làm sao mà quản được, mà cũng không muốn quản."

Thu Kỳ trở nên im lặng khi nghe những lời của tôi, ngay cả Quan Thư Quân cũng bị sốc bởi thái độ không tốt của tôi, tôi bước một bước dài về phía trước, các vệ sĩ cách đó không xa định ngăn tôi lại, Quan Thư Quân ra hiệu cho anh ta không cần lo. Tôi nhảy lên vài bước và đi đến bên cạnh Thu Kỳ, tôi giữ lưng ghế ghé sát vào tai cô ấy nhưng nói với âm lượng có thể nghe được trong kinh văn: "Hà Mộc đã thú nhận mọi chuyện. Cô có gì muốn nói không?"

Tôi nhìn Quan Thư Quân, cô ấy hiểu ý tôi nên gật đầu với tôi, tôi giơ tay gỡ miếng vải đen trên mặt Thu Kỳ ra, khi cô ấy có ánh sáng trở lại, cô ấy nheo mắt sợ ánh sáng, và bình tĩnh lại phải mất một lúc mới nhìn rõ. Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đỏ hoe, nhưng tôi đã quay đầu đi: "Quan tổng, tôi có thù oán cá nhân với Thu Kỳ, tôi không hiểu, cô và cô ấy có quan hệ gì?"

Quan Thư Quân đứng dậy và đến gần tôi, đôi mắt cô ấy luôn nhìn vào cơ thể của Thu Kỳ, cô ấy vỗ vai tôi và bất chợt kể một câu chuyện, không biết cô ấy kể cho tôi hay cho Thu Kỳ nghe.

"Ngay trong căn biệt thự này, trước đây có một cặp chị em cùng cha khác mẹ sống cùng nhau nhưng mà xuất thân lại khác nhau. Mẹ của cô chị là nhân tình được cha cô nuôi bên ngoài, người phụ nữ kia vì muốn có vị trí vững chắc nên nhất quyết đòi sinh con, nhưng đáng tiếc khi sinh lại xuất huyết quá nhiều rồi chết. Cô em được người vợ danh chánh ngôn thuận sinh ra, lúc sinh ra đã được ngầm khoá vàng, không ai thay thế được."

Nói đến đây, Quan Thư Quân đưa tay xé thứ đang nhét trong miệng Thu Kỳ, Thu Kỳ nhìn cô ấy chằm chằm với sát khí, Quan Thư Quân dùng ngón tay giữ cằm cô và nói tiếp: "Cô chị đến đây sinh sống cũng chỉ là một kẻ dư thừa, rất may là cô em lại rất thích cô chị, từ nhỏ đều đi theo cô chị, hai chị em rất hợp nhau, coi như ở chung hài hoà.

Cho nên, gia đình vẫn hòa thuận và hạnh phúc, ít nhất cô chị không phải lo cơm ăn áo mặc, được ăn học đến nơi đến chốn như cô em, có thể nói là được nuông chiều, chị em ngang nhau. Sinh nhật lần thứ hai mươi, cô chị đưa ra thỉnh cầu đi du học với ba, cô em thương chị không nỡ xa cô chị nên tìm mọi cách ngăn cản.

Người vợ chính thất luôn cảm thấy sự tồn tại của cô chị là mối đe dọa lớn nhất trong việc thừa kế gia tài sản của cô em, cho nên còn thuận nước đẩy thuyền yêu cầu của cô chị, thậm chí còn cho cô chị một khoản tiền lớn, số tiền kia đủ để cô chị không phải lo lắng cho phần còn lại của cuộc đời mình. Thế nhưng lúc cô chị rời đi lại không mang theo thứ gì, đến lời chia tay cũng không nói, trong một đêm như bốc hơi khỏi thế giới. Có lẽ cô ấy biết, bước ra khỏi cánh cổng này, về sau chỗ này sẽ không còn chỗ cho cô ấy nữa.

Cô em mãi không hiểu được, tại sao cô chị lại dễ dàng từ bỏ cuộc sống của cô ấy, hiển nhiên, cô ấy chưa từng nghĩ đến việc tranh tài sản, rõ ràng là chị em tình thâm với nhau, tại sao nói không cần là không cần nữa chứ? Cô chị đi rồi không có bất cứ tin tức nào, đến một phong thư cũng không gửi về nhà, một lần đi là đi mười mấy năm.

Khoảng thời gian đó, trong gia đình xảy ra nhiều biến động, cha mẹ ly hôn, cô em gái sang Pháp lánh nạn, sau đó nhận được tin cha mẹ qua đời ngoài ý muốn, gia nghiệp sắp bị người ngoài chia cắt bị bao vây tứ phía, để giữ lấy công việc kinh doanh của gia đình, cô em đã gọi điện cho cô chị vô số lần và cầu xin cô chị nhanh chóng về nhà, nhưng cô chị lại từ chối thậm chí đến tang lễ của ba cũng không tham dự.

Qua một đêm, cô em cuối cùng cũng hiểu thế nào là một thế giới lạnh lùng, sự tồn tại của mọi người chẳng qua là sự phản bội lợi ích, lúc huy hoàng thì ca hát nhảy múa với nhau, đến lúc khốn khó thì làm trò hề. Khi chị em gặp lại nhau, các người nghĩ xem lý do gì khiến cô chị sẵn sàng quay trở lại mái nhà này? "

Câu chuyện không liên quan gì đến tôi này lại khiến đôi mắt Thu Kỳ đỏ hoe, đôi môi nứt nẻ khẽ run lên, Quan Thư Quân chất vấn, cô ấy rõ ràng đang cười, nhưng vẻ mặt cô đơn, cô ấy tiếp tục nói: "Đó là một ngày nắng đẹp. Ngày hôm đó, cô chị ngồi trên sô pha nói với cô em, bản thân bị bệnh cần người thân ghép tủy mới có thể sống sót, nhưng cô chị đâu có biết, cô em gái năm nào đã không còn ngây thơ, không còn là cô bé đáng yêu nữa.

Cô em hỏi thế này 'Nếu như chị không bị bệnh thì sao? Chắc đời này chị cũng không bước chân vào căn nhà này, tại sao đến khi cần mới đến đây làm thân? Đây không phải là tình cảm mà đúng là một kiểu giao dịch. Lúc tôi khóc lóc bảo chị về, thì chị ở đâu?', câu hỏi này làm khó cô chị, thế nhưng cô em vẫn đồng ý đến bệnh viện làm xét nghiệm. Thu Kỳ, cô có hài lòng với phiên bản câu chuyện này không? "

  Thu Kỳ lắc đầu nguầy nguậy, cuối cùng trong nước mắt hét lên: "Nhưng cô đã không cứu chị ấy! Cô đã uy hiếp chị ấy, yêu cầu chị ấy mang hết tất cả đưa cho cô. Chị ấy chết rồi, đã ra đi mãi mãi, cô không có chị, cô là một kẻ không có người thân, cô là quái vật!"

Quan Thư Quân khịt mũi. Sau khi nhận được những lời buộc tội như vậy từ Thu Kỳ, cảm giác ấm áp trên mặt cô ấy biến mất ngay lập tức, cô ấy nhìn chằm chằm Thu Kỳ một cách u ám, và nói với một lời chế nhạo:

"Chị ấy đáng để tôi cứu sao, tại sao tôi phải cứu chị ấy? Lúc chị ấy bỏ rơi tôi, chị ấy có từng nghĩ đến sẽ có một ngày như thế không! Tôi chỉ muốn cho chị ấy nhìn thấy hi vọng, sau đó nếm trải tuyệt vọng vô tận. Giống như cái ngày Quan Thư Quân tuyệt vọng cầu cứu chị ấy, chị ấy cũng chỉ cho tôi tuyệt vọng. Cho nên, cái chết của Quan Cầm Quân tôi không sai, tôi đã cho chị ấy cơ hội dùng công ty để đổi mạng sống, có gì thiệt thòi cho chị ấy hả, có trách thì hãy trách chị ấy quá ngốc, vì cái công ty nhỏ con kia lại bỏ cả mạng sống."

Hoá ra, con người một khi đã máu lạnh rồi thì có thể làm đến thế, chẳng trách Thu Kỳ lại muốn lấy lòng tin của tôi đến vậy, muốn kết nối được với Phoebe để chống lại Quan Thư Quân, hoá ra cô ấy đã đánh giá thấp người yêu đã chết của cô ấy, hoá ra trước đó còn có một quá khứ kể không xiết. Nhưng những chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi là nạn nhân vô tội, tôi sẽ không thông cảm cho hoàn cảnh của Thu Kỳ, kể cả người đã khuất.

Tôi khoanh tay nhìn Thu Kỳ, nhân tiện chỉ vào Quan Thư Quân: "Cô và Hà Mộc cẩn thận lên kế hoạch tiếp xúc với tôi để đối mặt với kẻ thù của cô? Lợi dụng tôi với mục đích như vậy, cô không cảm thấy có lỗi với tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro