Chương 72: Luyện Tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại đến biệt thự lộng lẫy của Quan Thư Quân, ở trong đó vẫn không thoải mái, khi xe dừng lại, cô ấy đã đứng ở khoảng đất trống chờ chúng tôi. Sau khi xuống xe, Lâm Thần đi theo tôi, Quan Thư Quân nói gì đó với quản gia bên cạnh, người đàn ông nhận lệnh rồi rời khỏi bãi đậu xe.

Nhìn bóng dáng cô ấy, ra vẻ bản thân là chủ nơi này, còn nhàn nhã mời chúng tôi: "Đi thôi, qua hoa viên ngồi rồi xem trò hay."

Cô ấy bước những bước nhẹ nhàng đi phía trước, dường như đang mong đợi cuộc cá cược mà tôi đề xuất. Chúng tôi lần lượt bước vào hoa viên. Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn trà nóng và bánh ngọt dưới dù che, thậm chí cả những món ăn theo phong cách châu Âu , đến chỗ ngồi cũng dọn sẵn hai vị trí. Quan Thư Quân vừa ngồi xuống ghế, người hầu bên cạnh rót trà nóng đưa cho chúng tôi: "Mời từ từ dùng."

"Cảm ơn."

Quan Thư Quân lấy một cái đĩa nhỏ, lấy ít bánh gạo nếp bỏ vào trong dĩa, nhìn trông rất đẹp không nỡ ăn, tôi nghĩ tới đó, thì thấy cô ấy đưa cái dĩa đến trước mặt tôi: "Đầu bếp nhà tôi tay nghề rất tốt, ăn thử đi."

Tôi cầm lấy cái đĩa nhỏ, cười híp mắt nhìn bánh ngọt, "Chỉ sợ cô hạ độc."

Thấy tôi nói đùa, Quan Thư Quân tự mình nếm thử một miếng, vẻ mặt vô cùng hài lòng: "Hay là tôi sai người chuẩn bị một cây kim bạc cho cô thử độc nhé?"

Lâm Thần đứng bên cạnh tôi, Quan Thư Quân ngước mắt lên nhìn anh ấy, sau khi im lặng dò xét thêm một lần nữa, cô ấy hỏi: "Người của cô có cần khởi động không?"

âm Thần tự hào ngẩng cao đầu, như thể anh ấy không quan tâm đến những gì sắp xảy ra, thấy anh ấy không trả lời, Quan Thư Quân nói với quản gia cách đó không xa: "Bảo bọn họ chuẩn bị, làm nóng cơ thể xong rồi đến đây."

Theo tình hình này, Quan Thư Quân cố tình muốn vả mặt tôi theo cách này, trong khi chờ đợi, Lâm Thần rời khỏi chỗ và đi vòng quanh khu vườn, Quan Thư Quân không quan tâm mấy, tôi tự nhiên biết rõ, anh ấy đang ghi nhớ các con đường trong vườn.

Quan Thư Quân một tay chống cằm, ánh mắt khó tả khiến tôi rùng mình, tôi khó chịu quay lại nhìn cô ấy: "Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa, mất tự nhiên ghê."

Cô cười lạnh rút khăn giấy ra như muốn lau miệng cho tôi: "Ăn thôi cũng để dính lên môi, không khác gì đứa nhỏ ba tuổi."

Tôi ngay lập tức ngăn cản ý tốt của cô ấy, còn cằng nhằng: "Có phải đối với ai cô cũng làm mấy hành động mập mờ thế không?"

Cô ấy bị tôi trêu chọc, thế mà càng cười vui vẻ hơn: "Này cô tự mãn quá rồi đó... Nhưng mà tôi đã hiểu tại sao Lam Phi Ỷ lại ở bên cô rồi."

Tôi nhìn cô ấy và hạ giọng: "Tại sao?"

"Cô rất giống một con chó già canh nhà, rất thích hợp để nuôi nhốt, cho cô chút đồ ăn thì lập tức vẫy đuôi vui vẻ, không nghe ngờ thì có thể đánh chửi, thế là lại nghe lời. Quan trọng là trung thành, người lạ có cho một khúc xương lớn cũng không thể dụ dỗ cô đi được."

Tôi nhấp một ngụm trà nóng, không kìm được mà cười đáp lại: "Tôi thấy lời cô nói không giống đang nói về tôi, mà giống Hỉ Đa Đa mà tôi nuôi."

Khi nhắc đến con chó của tôi, trên mặt Quan Thư Quân hiện lên một tia ghê tởm, cô ấy lẩm bẩm: "Hừ! Con chó vàng chết tiệt!"

Phản ứng của cô ấy thực sự rất kỳ lạ, tôi nghi hoặc mắng chửi lại: "Con chó nhà tôi chọc cô à, làm gì mà phản ứng vậy chứ hả."

"Đừng nhắc tới chuyện này, chúng ta xem kịch hay đi!"

Cô ấy gọi quản gia đến, khi quản gia đến gần, ông ta lấy cuốn séc từ trong túi ra, cung kính đặt vào tay Quan Thư Quân, còn đưa cả bút, phía bên kia, cái đám vệ sĩ mà cô ấy bảo ăn không ngồi rồi cũng đang xếp hàng chạy vào trong hoa viên, tôi cẩn thận đếm lại hai lần.

Đội vệ sĩ này xếp thành hai hàng, đếm ngược thì có đúng mười hai người, cơ thể vạm vỡ, còn mặc âu phục nữa, tên nào tên nấy cũng giống nhau, nói tóm lại thì không thể so với Lâm Thần được, này giống như đám côn đồ khoác lên âu phục vậy đó. Quan Thư Quân ngắm nghía đám vệ sĩ của cô ấy, còn nghiêng đầu giải thích: "Đừng so sánh vệ sĩ của tôi thành đám côn đồ bên ngoài, đều là lính đánh thuê đó."

Những người này đứng thẳng tại chỗ, nhìn như được huấn luyện bài bản, Quan Thư Quân đứng dậy giơ ngân phiếu hướng bọn họ lắc lắc: "Đánh cho tốt, thắng thì chia 1,2 triệu. Thua, cuốn gói cút khỏi đây."

Thấy tất cả đối thủ của mình đã đến, Lâm Thần từ từ đến giữa hoa viên, tôi giơ hai ngón tay lên ra hiệu cho anh ấy, anh ấy gật đầu ý bảo đã hiểu, Quan Thư Quân không hiểu mật khẩu của chúng tôi, tò mò hỏi: "Ý gì thế?"

"Tôi thắng, mỗi ngày sẽ mua hai mươi lồng sủi cảo cho anh ấy, ăn đỡ đói."

Cô ấy nhìn tôi hoài nghi, nhưng tôi nhìn cô ấy một cách tự tin: "Vậy, để xem thử 1,2 triệu của cô với hai mươi giỏ sủi cảo của tôi đấu với nhau xem, nếu tôi thẳng thì coi như bốn lạng đẩy ngàn cân, còn tôi thua thì một đánh hai mươi cũng không mất mặt lắm."

Quan Thư Quân hít sâu một hơi: "Tôi muốn xem hai mươi lồng sủi cảo này có năng lực như thế nào."

Tôi cầm luật chơi đưa cho cô ấy quyết định: "Cách chơi, cô quyết định đi."

Quan Thư Quân có lẽ đã đánh giá được thực lực của Lâm Thần, cho nên cô ấy đã ra chiến lược, cao giọng nói: "Đánh tay không, có hai hiệp đấu. Hiệp 1 thời gian là 15 phút, sáu người đánh cùng một lúc, nghỉ giữa hiệp là 5 phút, hiệp 2 sẽ có 20 phút, chọn ra 6 người, luân lưu 1 đấu 1, chỉ cần người của cô ngã xuống thì cô thua, đến hết giờ người của cô không ngã xuống, vậy tôi thua."

Đối với Lâm Thần, chiến đấu 40 phút tiêu hao rất nhiều thể lực, tình thế bất lợi. Nghĩ đến đây, tôi có chút kích động, nhưng anh ấy vẫn tỏ ra bình tĩnh và gật đầu chấp nhận quy tắc.

"Loại quy tắc này cô cũng có thể nghĩ ra được, thật không biết xấu hổ."

Bị tôi nói thế, Quan Thư Quân nhún vai xem tôi có thể làm gì, còn cười to nói: "Ai bảo cô mạnh miệng đòi cá cược với tôi, tôi là người làm ăn, không quan tâm tới mấy chuyện công bằng cho lắm, chỉ nhìn đến kết quả cuối cùng. Tất cả đã sẵn sàng chưa, bắt đầu tính thời gian."

Sau khi phát lệnh xong, quản giá nhấn nút tính giờ. Bên này, sáu người bị tách ra trước đã đứng thành đội hình, Lâm Thần bị họ bao vây, và một người trong số họ lao về phía anh ấy với một tiếng hét lớn, Lâm Thần rất có ý thức, biết cần phải giữ sức, cho nên luôn né tránh không đánh, tốc độ né tránh khiến nhóm vệ sĩ này không ngờ đến.

Chúng tôi không thấy rõ anh ấy làm cách nào mà có thể phá vỡ vòng vây lao ra ngoài, 6 người kia thấy đánh từng người không ổn, cho nên hợp lại tấn công. Lâm Thần túm lấy cổ áo người gần nhất đẩy sang một bên, người kia mất trọng tâm, Lâm Thần nhanh chóng bay lên đá vào gáy tên kia, ngăn chặn một làn sóng tấn công, lại tiến công lần thứ hai thì thêm 1 tên nằm xuống bất động, coi như đã hạ được mấy tên rồi.

Phía sau anh ấy có hai vệ sĩ, tôi hít một hơi, sợ anh ấy sở hở bị người ta đột kích từ phía sau, Lâm Thần đã cảm nhận được sát khí, ngay khi chân anh ta tiếp đất, anh ta đã tung một cú đá vòng vèo đẹp mắt về phía sau, đánh trúng một người trong số họ, đồng thời chân đạp lên ngực người kia, mượn lực để đá vào tên thứ hai, thế là hai tên kia ngã xuống, nằm trên mặt đất lộ ra vẻ đau đớn.

Đột nhiên, nhớ đến cánh cửa bị đạp hỏng ở nhà, thật không khó để tưởng tượng ra, lực chân của Lâm Thần khác người thường rất nhiều. Coi như đã rõ chiến lược của Lâm Thần, hoá ra anh ấy đã tính toán, cơ hội thắng 1 ăn 6 duy nhất là đánh bại từng người trong số họ, dựa theo tốc độ của anh ấy.

Chứng kiến ​​một cảnh tượng như vậy, tâm trí tôi chỉ nghĩ đến cú double kill, triple kill trong Liên Minh Huyền Thoại. Chàng trai này, kỹ năng này thực sự tuyệt vời!

Cuộc chiến trong vườn đã trở thành một tình huống đơn phương độc chiến, trong đó Lâm Thần đã làm nhục sáu vệ sĩ. Trong cuộc chiến, anh ấy đã xé áo vest của một người trong số họ, bộ đồ này cũng có tác dụng khá lớn, lợi dụng lúc đối thủ tung nắm đấm, anh ấy nắm chặt thời cơ cuốn tay đối thủ lại, một người khác nhân cơ hội này đánh tới, anh ấy lập tức nghiêng người né, bắt lấy cánh tay đối thủ, dùng phần áo còn lại quấn vào tạo thành một nút thắt.

Sáu người họ đã mất vị thế và hoàn toàn ở thế bất lợi cho đến khi quản gia bấm đồng hồ, hiệp đầu tiên kết thúc, Lâm Thần thắng dễ dàng. Vẻ mặt của Quan Thư Quân vô cùng xấu hổ, tôi bưng tách trà lên liếc nhìn tay cô ấy, nắm đấm nắm chặt, tôi đột nhiên muốn trêu chọc cô ấy, nhướng người qua, giơ tay lên 'bép' ngay trên bàn tay đang nắm thành quyền của cô ấy.

Quan Thư Quân bị tôi làm cho sửng sốt, hung ác nhìn tôi chằm chằm: "Sao cô lại đánh tôi!"

"Nắm chặt tay thế không đau à, hay xông lên đánh mấy cái đi!"

"Đừng tự mãn quá sớm, còn có nửa sau."

Tôi nhướng mày và nói đùa: "Này, 1 đấu 6 còn không ăn, 1 đấu 1 còn sợ sao."

Ở nửa sau của trận đấu, không có chút hồi hộp nào, chưa đầy mười phút, quanh người Lâm Thần là mấy tên gục ngã xuống, vì ngại thời gian vẫn còn, anh ấy còn bồi thêm mấy cước, sau đó đứng sang một bên nghỉ mệt. Quan Thư Quân ngồi không yên nữa, đứng lên đi đến giữa hoa viên, nâng chén trà trong tay đập xuống đất: "Còn đánh cái mẹ gì nữa, một đánh mười hai còn không làm được, một đám rác rưởi, thật mất mặt, cút khỏi đây!"

Tôi cười đến chảy cả nước mắt, vẫy tay với Lâm Thần. Có lẽ anh ấy đang ở trong tâm trạng tốt nhất, còn biểu diễn một pha nguy hiểm cho mọi người có mặt xem, ngay khi một tên vệ sĩ mình đầy thương tích đứng lên, anh ấy liền đạp lên vai đối phương bay lên không trung, bay rất xa nha, rất giống khinh công trong phim kiếm hiệp, điều này hoàn toàn đi ngược lại nguyên lý trọng lực!

Anh ấy đáp xuống đất cách tôi chưa đầy năm mét, tôi rút khăn giấy tiến lại gần anh, anh cúi xuống hỏi: "Hết rồi à?"

Tôi lau mồ hôi cho anh ấy, không biết vì sao đột nhiên sống mũi chua xót: "Cám ơn anh."

Anh ấy bị hành động của tôi làm cho sửng sốt, ngây người nhìn tôi, tôi chậm rãi nói: "Ở đây, tôi từng bị sỉ nhục nặng nề, anh đã đòi lại giúp tôi, nhưng mà anh là quái vật sao, sao lợi hại thế?"

Anh ấy giữ cánh tay tôi và đưa ra một yêu cầu nhỏ: "Tôi không muốn 20 lồng sủi cảo... có thể cho tui một con đao Tú Xuân được không..."

Đao Tú Xuân... chẳng lẽ muốn làm Cẩm Y Vệ à, tôi không hiểu lắm, nhưng vẫn đồng ý: "Được, sau khi xong việc tôi sẽ mua cho anh đao Tú Xuân tốt nhất, nếu không có bán thì đi tìm chỗ rèn, chắc chắn anh sẽ hài lòng, anh biểu diễn đặc sắc lắm."

"Quyết định vậy nhé."

Quan Thư Quân tức giận quay lại chỗ tôi, cô ấy nhìn chằm chằm vào Lâm Thần một lúc lâu, tôi nghịch ngợm đưa tay ra trước mặt cô ấy, cô ấy không còn cách nào khác đành cầm lấy tấm séc và cây bút viết rồi ký, sau đó nhét tấm séc vào tay tôi: "Coi như các người có năng lực."

Tôi nhìn sáu con số 0 trên tấm séc và cười lớn: "Năm triệu trong 40 phút còn dễ hơn trúng xổ số. Không tốn công sức mà lấy được, Quan tổng à, làm cô tốn kém quá rồi."

Quan Thư Quân càng thêm tức giận mặt đỏ bừng: "Tôi để cho cô kiêu ngạo một lúc, xem lát nữa cô còn có thể cười hay không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro