Chương 71: Cá Cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi vào văn phòng của Quan Thư Quân, cô ấy đang ngồi trên ghế, nghịch cây bút trên tay, trên bàn bày ra rất nhiều văn kiện, hình như có rất nhiều việc cần xử lý. Thấy tôi đi vào, cô ấy lập tức vứt bút, thoải mái nói: "Đến đúng lúc lắm, tôi đang định trộm lười, cuối cùng cũng có được lý do rồi."

Cô ấy đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, nhàn nhã đi về phía cuối văn phòng, nơi có một chiếc bàn trà chạm trổ bằng gỗ nguyên khối, trên đó xếp những bộ ấm trà tinh xảo. Hai tay Quan Thư Quân chống lên tay ghế nhìn tôi: "Thế nên? Cô với Lam đổng nói chuyện nhanh vậy à?"

Tôi lười chẳng muốn nói mấy chuyện lặt vặt này, ngắn gọn trả lời: "Đã chia tay rồi có gì để nói."

Cô ấy cười lạnh thở dài: "Này, từ khi nào mà cô máu lạnh thế chứ? Không giống phong cách của cô nha! Ngồi đi."

Con người vô lý này hiếm khi nói lời lịch sự, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian đi lòng vòng, trước khi cô ấy hỏi, tôi đã giải thích lý do mình đến: "Người tôi muốn gặp thực ra không phải cô."

Cô ấy dường như đã biết sớm, cho nên thoải mái trả lời: "Tôi biết, người cô muốn gặp là Jane."

Cô ấy vừa đun nước vừa bắt đầu bày ra bộ ấm trà, tôi ngồi quan sát xem người phụ nữ này lại muốn giở trò gì, cho nên ngồi đợi cô ấy nói tiếp, cô ấy lấy một hộp trà Phổ Nhĩ, thấy tôi không nói chuyện, cô ấy nhướng mày nhìn tôi: "Sao thế? Sao không nói chuyện đi."

Tôi khoanh tay, hóm hỉnh nói: "Tôi không nghĩ cô sẽ dễ dàng để tôi gặp Jane."

Cô ấy rót nước sôi, khéo léo trán chén trà sau đó lại rót nước ngâm trà, vui vẻ cười nói: "Cô cũng hiểu tôi lắm nhỉ. Nhưng mà, cô có tìm Jane cũng vô ích thôi, cô ấy không bắt cóc người, cái người tên Thu Kỳ kia đang nằm trong tay tôi. Còn danh thiếp thì chẳng qua là lúc Jane nói chuyện với tôi có đề cập đến, tôi cảm thấy khá hữu dụng, không ngờ là hôm nay cô lại đến thật."

"Không phải nói thay người lấy người sao? Bây giờ tôi đã đến rồi, làm thế nào cô mới chịu thả người đây?"

"Cô và tôi đều biết rõ, bắt cọc là vi phạm pháp luật, nếu như tôi đã dám làm, đương nhiên sẽ không dễ thả người. Còn muốn cô làm gì hả, tôi chưa nghĩ ra, nhưng mà, hôm nay tôi sẽ đưa cô đến gặp Thu Kỳ, sẵn tiện đến nhà tôi chiêu đãi cô bữa cơm, cô thấy thế nào?"

Tôi thay đổi tư thế, nhấp một ngụm trong chén trà, tức giận hỏi: "Quan Thư Quân, tôi chỉ không hiểu thôi, chúng ta không có thù oán gì, sao cô lại cố chấp cắn tôi không chịu nhả ra?"

Nghe tôi nói vậy, nụ cười trên khóe miệng cô ấy càng sâu: "Mục tiêu của tôi từ đầu đến cuối đều là Lam Phi Ỷ, nhưng chọc tức quan hệ của hai người thì sẽ vui hơn, cô là người sống tích cực mà cũng ngốc lắm, người phụ nữ sống với cô bao năm qua thế mà cô cũng không tin, lại đi tin người ngoài hết lần này đến lần khác, cô thấy có thú vị không? Nhưng mà, cắn chặt cô không chịu tha, không phải không có lý do, dù sao thì người hại chết Joan không chỉ có mình Lam Phi Ỷ."

Coi như đã rõ, lòng vòng với nhau một hồi, hoá ra là đến báo thù: "Hoá ra chỉ là thế này, cô với Jane liên kết với nhau, chính là muốn báo thù cho Joan, thế thì đã sao, anh ta đã chết...."

Giọng điệu giễu cợt của tôi khiến Quan Thư Quân có chút không thoải mái, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt u ám, tôi nghĩ ra một chuyện thú vị, lại nói: "Cô có muốn biết trước khi chết Joan như thế nào không, để tôi nhớ lại rồi kể cho cô nghe nha.... Người này yêu quá hoá rồ, bắt cóc người phụ nữ anh ta yêu nhất thì thôi đi, đến con của mình cũng không tha, còn muốn kéo tôi chết cùng, đến cả mạng sống cũng không cần, thật không đáng giá chút nào, đến cuối cùng, thì để đám người phụ nữ các cô đến đòi nợ, nhàm chán."

"Đủ rồi! Câm! Vưu Phi Phàm đừng quá kiêu ngạo, nợ nần của chúng ta còn chưa bắt đầu tính sổ đâu, cô là người thứ nhất dám hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, tôi đã dung túng ngươi rất lâu rồi!"

Vẻ ngoài tức giận của Quan Thư Quân không đáng sợ chút nào, nhưng tôi biết rất rõ cô ấy là người dám nói dám làm, vì vậy tôi ngừng nói, cầm ấm trà lên và rót đầy một tách trà nóng.

"Vậy tôi hỏi cô, cô bắt cóc Thu Kỳ là có ý gì? Chẳng lẽ là uy hiếp tôi sao?"

"Tôi và Thu Kỳ tự nhiên có ân oán cá nhân, tự dưng cô dính vào làm cái gì, đúng thật là xui xẻo cho cô."

"Vậy cuối cùng thì các người đã làm gì Phoebe?"

Thấy tôi nói thẳng vào vấn đề, Quan Thư Quân đắc ý cười: "Nếu cô đã hỏi rồi, thì tôi sẽ tóm gọn lại đơn giản cho cô biết, khiến cô và Lam Phi Ỷ chia tay chỉ là bước đầu thôi, chúng tôi sẽ để Lam Phi Ỷ mất hết những gì cô ta nâng niu, không có người nào mà không kiểm soát được, đến chính cô ta bây giờ cũng bắt buộc phải phục tùng.

Còn nhiều chuyện thú vị hơn trong tương lai, cô từ từ mà xem kịch hay, nhưng mà hình như cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa. Phải rồi, tôi nhớ ra một chuyện rất thú vị, cơ mà để giành lại sau đi, lát nữa sẽ nói cho cô biết."

Sau khi trải qua lừa dối và che giấu, nghe Quan Thư Quân nói xong đống chuyện nhảm nhí này, tâm trạng của tôi cũng không dao động nhiều, thậm chí còn cảm thấy những gì cô ấy nói đều đúng, thì có liên quan gì đến tôi? Nhân vật chính của những rắc rối này là Lam Phi Ỷ, tốt hơn hết là tôi nên trốn càng xa càng tốt, để không bị kéo vào rắc rối một lần nữa.

Thấy tôi không có tức giận, Quan Thư Quân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Sao cô không mất bình tĩnh đi? Dựa theo tính tình của cô, hẳn là đứng lên mắng tôi, sao lại không đi theo kịch bản thường ngày! Hôm nay, cô thật kỳ lạ..."

Tôi ngắm nghía chén trà, phá lên cười: "Phản ứng của tôi khiến cô thất vọng à? Bị tính kế thế này, đáng lý tôi phải nổi giận mới đúng, sau đó là nhìn thấy tôi vồ vập lấu cô, như vậy mới thoải mái đúng không? Thật ra, đến giờ phút này tôi mới phát hiện, tôi ghét cô ít hơn ghét Lam Phi Ỷ đó."

Thấy tôi nói như vậy, Quan Thư Quân có chút bối rối, cô ấy còn tưởng rằng tôi đang đóng kịch, nghi ngờ nói: "Đừng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô nói sao?"

"Tin hay không tùy cô. Sao tôi lại phải nói dối đây? Lý do rất đơn giản, cô vốn dĩ không bao giờ biết vì thứ tình yêu này mà tôi đã trả giá bao nhiêu, tôi đã từng làm con tin thay thế hai mẹ con nhà họ Lam, vốn dĩ cái kết là sẽ chết cùng Joan, đối mặt với cái chết, có mấy người làm được như thế.

Nhưng rồi tôi nhận lại được gì? Nếu nói sự xuất hiện của cô là một bài kiểm tra mà tôi và Lam Phi Ỷ phải vượt qua, thì chúng tôi đã thua ngay từ đầu. Sở dĩ cô ấy không tin tưởng tôi là vì cô ấy cho rằng tôi không có khả năng cùng cô ấy gánh vác những vấn đề mà cô ấy gặp phải, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ấy thà một mình gánh chịu còn hơn tiết lộ cho tôi dù là phần nhỏ nhất, bao gồm cả sự uy hiếp của các người, nhưng mà những người yêu nhau thật lòng, sẽ cùng nhau đồng cam cộng khổ.

Tôi giống như thú cưng bị giam cầm của cô ấy, lúc vui vẻ sẽ đến vuốt ve cưng chiều, lúc không vui thì biến thành chỗ trút giận, ấy vậy mà bây giờ mọi người đều đứng về phía cô ấy, cho rằng tôi vô cớ gây rối. Tôi cũng là người vô tội mà, sao lại biến tôi thành kẻ cần được bảo vệ và coi thường tôi?

Là bởi vì Lam Phi Ỷ, bởi vì cô ấy có được quá nhiều, cho nên mọi người đều vây quanh cô ấy, còn tôi trở thành kẻ đính kèm, ai cũng có phẩm giá, cô ấy cho rằng tôi yêu cô ấy, nên tôi phải cúi đầu khuất phục cô ấy, đó không phải là tình yêu, đó là một mối quan hệ cấp trên cấp dưới nơi công sở. Thế nên, tôi hận cô ấy, tôi đã trao cô ấy thanh xuân lẫn tình yêu của tôi, đổi lại tôi được hồi kết thế này."

Quan Thư Quân có lẽ hiểu ý tôi, cô ấy suy nghĩ một lúc trước khi nói: "Vi diệu thật ... cô đi ra ngoài một chuyến, thế mà lại thay đổi quan điểm về tình yêu? Nếu gạt đi chuyện ân oán giữa chúng ta, tôi thấy cô cũng không tồi đó, ít nhất là một lòng một dạ với tình yêu, tôi khá thích đó."

"Đúng là ra ngoài một chuyến đi chơi, thế mà lại chơi ra một câu chuyện cười... Đừng nói ân oán gì đó giữa cô với Thu Kỳ, tôi cũng có món nợ cần giải quyết với cô ấy đây."

Trò chuyện lần này dễ dàng hơn so với tôi tưởng tượng, Quan Thư Quân cũng không làm khó tôi, cô ấy nhìn đồng hồ, đặt tách trà trong tay xuống: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."

"Đi đâu?"

"Không phải tôi nói mời cô đến nhà ăn cơm sao?"

Đây không phải là Hồng Môn Yến đó chứ, vậy thì nhất định phải tham gia rồi. Đi theo cô ấy đến sảnh công ty, Lâm Thần thấy tôi bước ra liền đứng dậy chào, Quan Thư Quân nhìn thấy khuôn mặt lạ liền cảnh giác nói: "Đừng có giở trò."

Tôi nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Nhờ ơn cô và Jane đó, đây là vệ sĩ mà Lam Phi Ỷ đặc biệt sắp xếp cho tôi, sợ các người ra tay với tôi đó, nhưng mà đúng là đã xuống tay rồi, chẳng qua là hôm qua tôi không có ở nhà, cho nên mới nói Thu Kỳ thật xui xẻo. Cần gì phải làm ầm ĩ lên thế, tôi tự đến nộp thân rồi đây."

Quan Thư Quân nhìn Lâm Thần từ trên xuống dưới, cuối cùng mở miệng: "Mang theo cũng không sao, mấy tên vệ sĩ nhà tôi ăn không ngồi rồi cũng lâu rồi, nên luyện tập chút."

Dựa theo lời cô ấy nói, chẳng lẽ mở trận đấu vật à? Tôi chợt gợi ý: "Này, có muốn cá cược không?"

Thấy tôi nói vậy, Quan Thư Quân lại nổi lên tâm tư chơi đùa, cô ấy quay đầu lại nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm, buồn cười hỏi: "Cô muốn cược cái gì?"

"Tôi còn có thể đánh cược cái gì? Đương nhiên là tiền, độ giàu của cô tôi không dám so sánh rồi, cho nên chỉ có thể cược một triệu."

"Một triệu à.... cược nhỏ thế này chơi thì chơi... cô muốn chơi thế nào?"

"Không phải cô vừa nói tìm người luyện tập sao? Tôi sẽ cho người của tôi luyện tập với người của cô, một đấu một bầy, cho cô chọn người đó, nếu anh ấy thẳng coi như tôi kiếm được 1 triệu, anh ấy thua coi như tôi mất 1 triệu, đơn giản thôi."

Hình như Quan Thư Quân cảm thấy ván cược này nhỏ quá, lập tức phản bác lại: "Như vậy đi, nếu cô thắng tôi trả cô gấp 5 lần, nếu cô thua thì thôi tôi không muốn tiền của cô."

"Chứ cô muốn cái gì."

"Tôi muốn cô, con người cô vẫn còn giá trị."

Lâm Thần nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi cố tình quay lại, để lộ ra nụ cười đắc ý, đây chẳng phải là ý muốn của tôi sao. Tôi đối mặt với Lâm Thần và vỗ nhẹ vào bộ ngực vạm vỡ của anh ấy: "Anh có nghe thấy không? Anh phải giành được thắng lợi cho tôi."

Lâm Thần mặt không chút thay đổi nhìn tôi, khẽ gật đầu, theo như Dư Kiêu nói, anh ấy là một kẻ lập dị, một địch trăm, giờ thú vị rồi đây.

Quan Thư Quân lên xe dẫn đường, tôi lên xe của tôi rồi đi theo cô ấy, Lâm Thần ngồi ở phụ lái và khó hiểu hỏi: "Sao cô lại đi cược nhàm chán vậy?"

Tôi nhìn chằm chằm vào đuôi xe của Quan Thư Quân và cười: "Sao thế? Anh đánh không thắng à?"

"Thắng hay không, đánh rồi mới biết."

"Nếu thắng, chúng ta sẽ có tiền, 5 triệu đó, sáng nào tôi cũng sẽ mua cho anh hai mươi giỏ bánh bao, ok không."

"Còn nếu thua thì sao? Tôi thấy người phụ nữ kia không dễ đối phó."

"Cho nên thành hay bại đều do anh hết đó, anh nhớ kỹ, luyện tập chỉ là vỏ bọc mà thôi, mục đích của tôi là anh quấy rối đám vệ sĩ kia, như vậy tôi mới có thể đi tìm Thu Kỳ."

"Thế cô thì sao?"

"Tôi có sắp xếp của tôi, anh nhớ kỹ, bây giờ tôi đang thuê anh, phải nghe lời tôi, không được phá hỏng việc của tôi."

"Tôi hiểu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro