Phiên Ngoại - Dư Kiêu 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời đề nghị bất chợt của Dư Kiêu khiến Giản Ngữ Mộng giật mình ngây người, nếu là bình thường ai mà yêu cầu như vậy với cô phải nói là quá vô lễ. Nhưng hôm nay thì khác, cô ngoại lệ gật đầu, nói đúng hơn là thuận theo tự nhiên mà đồng ý, còn nói đùa: "Có thể, chụp mà xấu tôi không trả tiền cho cô đâu nhé."

Bị khách hàng chọc cười, Dư Kiêu nhếch khóe môi, vội vàng lấy điện thoại ra, Giản Ngữ Mộng nhướng mắt nhìn chằm chằm cái điện thoại cổ lỗ sĩ kia, vô ý trêu chọc: "Cái điện thoại cổ cô dùng là... Nokia à? Lâu rồi không thấy điện thoại có bàn phím cứng, hay là dùng điện thoại tôi chụp đi."

Nói xong, không chút phòng bị đưa điện thoại qua, Dư Kiêu khựng lại, đột nhiên nhìn điện thoại Giản Ngữ Mộng đưa ra, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, bởi vì cô chưa từng dùng điện thoại cảm ứng cao cấp này, nếu lỡ đâu làm hỏng thì phải tốn tiền bồi thường.

Giản Ngữ Mộng dễ dàng đọc được suy nghĩ của cô, nắm tay cô một cách tự nhiên, kiên nhẫn dạy: "Vuốt màn hình lên, chạm vào biểu tượng máy ảnh, vậy là chụp được rồi."

Chỉ là một chuyện vặt vãnh thôi, nhưng nó như đâm vào tim Dư Kiêu, giống như cô đã tách rời xã hội này, lạc lõng với nó, Giản Ngữ Mộng đã tạo dáng xong, Dư Kiêu vẫn chụp được một tấm ảnh đúng thời điểm, bố cục thì tuỳ ý nhưng lại đẹp. Giản Ngữ Mộng lấy điện thoại lại ngắm nghía, sau đó hài lòng gật đầu: "Đẹp, lát nữa sẽ tip cho cô."

"Chỉ thuận tay chụp thôi, không cần tip."

"Cô cũng thành thật quá rồi, làm ăn không thể như thế được."

"Chuyện nhỏ không tốn sức, huống chi là tôi đề nghị, sao có thể không biết xấu hổ mà lấy thêm tiền."

"Văn hoá tiền tip, cô nên hiểu biết nó một chút. Vẽ xong chưa?"

Giản Ngữ Mộng thò đầu nhìn giá vẽ, sau đó vừa nhìn đồng hồ vừa nói, Dư Kiêu có chút ngượng ngùng nói: "Có phải là tốn quá nhiều thời gian của cô không? Thật xin lỗi, vẽ lâu vậy mà vẫn chưa xong, một lát nữa là xong thôi."

Giản Ngữ Mộng có lẽ dùng cả đời kiên nhẫn, cô lắc đầu, trên mặt có chút lãnh đạm, "Đừng hoảng, tôi có thời gian."

Ánh hoàng hôn chiều biến đám mây trắng ửng đỏ lan rộng đến vô tận, đã là giờ cơm tối, cho nên ở công viên không có nhiều người, Giản Ngữ Mộng thẳng eo, cầm túi xách, cô đánh giá dáng vẻ nghiêm túc vẽ tranh của Dư Kiêu, ánh chiều đỏ phản chiếu nét đường mềm mại, đôi môi hơi mím lại đôi mắt đọng ánh sáng u sầu. Giản Ngữ Mộng có chút không hiểu chính mình, đang yên đang lành, tại sao lại phải đích thân ra tay chứ? Chắc là rảnh đến hoảng rồi.

Ngay khi Giản Ngữ Mộng đang say mê nhìn Dư Kiêu, Dư Kiêu đã gỡ giấy vẽ ra, cẩn thận thổi bột chì thừa trên giấy, sau đó mới đưa đến trước mặt Giản Ngữ Mộng, thì phát hiện ra rằng vị khách xinh đẹp này đang lạc trong cõi tiên. Vì vậy, cô ngồi xổm xuống, vẫy tay trước mặt Giản Ngữ Mộng: "Quý khách? Quý khách? Tranh của cô xong rồi, nhìn xem có hài lòng không?"

Giản Ngữ Mộng hoàn hồn với đôi mắt mở to, theo bản năng cầm lấy tờ giấy vẽ lướt nhìn cho có. Tranh đẹp hay xấu không quan trọng, bắt chuyện làm quen với người này là mục đích của cô, Dư Kiêu vẻ mặt tràn đầy mong đợi, giống như một đứa trẻ mong được ăn kẹo, chỉ chờ khách hàng thốt ra hai chữ hài lòng.

Giản Ngữ Mộng vừa lấy ví vừa khen: "Tranh không tồi, tôi rất thích, giúp tôi đóng gói bức tranh."

Ngay khi Dư Kiêu gói bản phác thảo, Giản Ngữ Mộng liền hào phóng móc ra 500 đưa cho cô: "Mong cô nhận lấy."

Nụ cười trên khóe miệng Dư Kiêu không chút thay đổi, vươn ngón tay lấy tờ 100: "Cảm ơn đã ghé qua."

"Lạ thật, sao không nhận hết."

"Vì tôi biết giá trị tranh của tôi chỉ đáng từng đó, nhưng mà sau này thì chưa chắc."

Nói rồi Dư Kiêu bắt đầu thu dọn giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh, hôm nay cô chỉ mới ăn sáng, giờ đói bụng đến run tay run chân, mau dọn đồ rời đi. Giản Ngữ Mộng không có ý định rời đi, cô muốn đợi cho đến khi Dư Kiêu thu dọn đồ đạc xong rồi mới mời, nhưng hợp tình hợp lý là bụng của Dư Kiêu cũng kêu lên, tiếng vừa vặn lọt vào tai Giản Ngữ Mộng.

Giản Ngữ Mộng không chút nghĩ ngợi nói: "Tối nay có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn cơm."

Dư Kiêu đang cúi người nhặt cọ vẽ vương vãi trên mặt đất, nghe thấy lời mời như vậy, cô đứng thẳng dậy, khó hiểu nhìn vị khách nhiệt tình khác thường trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Sao... sao cô lại có tâm với một người lạ vẽ tranh bên đường vậy?"

Câu hỏi này đương nhiên không làm khó được quý cô Giản rồi, cô quơ quơ bức tranh trong tay, giải thích như lẽ đương nhiên: "Tôi thích những bức phác thảo của cô, hơn nữa tôi càng thích những bức ảnh cô chụp, suốt cả buổi nói chuyện cũng vui vẻ, nên muốn cho cô ít tiền tip, nhưng cô không chịu nhận. Nếu cô xem tiền là phù du, vậy chi bằng đổi thành thức ăn đi. Được rồi, nói nhiều như thế, tóm lại là hôm nay chỉ có một mình, nếu cô đồng ý đi với tôi, tôi mời cô ăn, chúng ta bình đẳng. Với lại, bụng của cô cũng kêu gào kìa, mau dọn dẹp đi."

Giản Ngữ Mộng đã đoán ra tâm tư của Dư Kiêu, đừng thấy cô nhóc này thể hiện ra ngoan hiền, nhưng bản chất thì cố chấp thôi rồi, cô ấy không có hứng thú với tiền là thật, nhưng mà cần tiền để trang trải cuộc sống qua ngày, nếu trực tiếp đưa tiền chẳng khác nào đang xúc phạm tới cô ấy, nhưng một bữa cơm thì khác, là cơ hội để hiểu nhau hơn, nghe cũng đàng hoàng. Thế nên, Giản Ngữ Mộng đoán Dư Kiêu sẽ không từ chối nhiều lần.

Dư Kiêu do dự cõng trên lưng cái túi lớn: "Cái này không tốt lắm."

"Ngại ngùng làm cái gì chứ, kỳ lạ thật."

Giản Ngữ Mộng trực tiếp kéo áo của Dư Kiêu đi về phía trước, Dư Kiêu thực sự không thể làm gì khác hơn là đi theo bước chân của cô ấy cùng với do dự rời khỏi công viên. Giản Ngữ Mộng đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí còn đổi chiếc xe sang trọng của cô ấy bằng một chiếc xe bình thường, Dư Kiêu ôm giá vẽ và nhìn chiếc xe trước mặt, không biết phải làm gì.

"Đặt giá vẽ ở hàng ghế sau đi. Lên đi."

"Này cô, tôi còn chưa biết xưng hô cô thế nào? Chào cô, tôi là Dư Kiêu."

Có chút không theo kịp suy nghĩ người này, Giản Ngữ Mộng sửng sốt một chút, sau đó không chút che giấu nói: "Xin chào, tôi tên Giản Ngữ Mộng, rất vui được làm quen với cô."

Hiển nhiên, họ Giản khiến lông mày Dư Kiêu hơi nhíu lại, Giản Ngữ Mộng cố ý hỏi: "Làm sao vậy?"

Giọng điệu Dư Kiêu lạnh đi vài phần, thành thật trả lời: "Không có gì, chỉ là người tôi ghét nhất cũng họ Giản."

Thế nên Giản Ngữ Mộng đành tự giải vây cho bản thân: "Vậy hả? Coi như chúng ta cũng có duyên, đi thôi."

Đến một quán ăn cơm nhà, Giản Ngữ Mộng nhìn xung quanh, đầy khói dầu cùng với hơi thở chợ khiến cô khó chịu, này là đang thử thách điểm mấu chốt của cô mà. Quán này là Dư Kiêu giới thiệu, chỗ này đơn sơ tới mức Giản Ngữ Mộng tự hỏi liệu ăn ở đây có bị ngộ độc thực phẩm hay không.

Dư Kiêu tùy tiện tìm một cái bàn, lấy khăn giấy ra, chuyên tâm lau, Giản Ngữ Mộng nhìn thấy vết dầu bẩn trên khăn giấy trắng như tuyết, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ngày thường ăn quen sơn hào hải vị, cho dù có ăn chén cháo trắng thì cũng được đầu bếp cẩn thận nấu nướng, làm sao chấp nhận được một nơi có vệ sinh như thế này.

Dư Kiêu vùi đầu nghiên cứu thực đơn, vuốt cằm hỏi: "Cô muốn ăn gì?"

Giản Ngữ Mộng ngượng ngùng cười cười: "Cô khá quen thuộc chỗ này, thôi cô tự gọi đi, tôi phụ trách ăn thôi."

"Bà chủ, cho tôi một phần cà chua xào trứng, cá viên, cải thìa xào, canh rong biển trứng, phải phải phải, còn hai chén cơm nữa."

"Được rồi."

Bà chủ ghi chép thực đơn xong thì rời đi, Dư Kiêu lấy khăn giấy tiếp tục lau chén đũa, nội tâm Giản Ngữ Mộng hoảng vô cùng, tự trấn an cùng lắm thì ăn hai miếng vậy, mới bắt đầu chủ đề: "Ba món một canh có đủ không?"

"Đủ rồi, sức ăn hai người chúng ta có thể ăn được bao nhiêu chứ? Gọi nhiều ăn không hết rất lãng phí, với lại món ăn ở đây rất ngon và khẩu phần vừa đủ, quan trọng là rẻ, đáng đồng tiền bát gạo !"

"Ok, cô thích là được. Cô hiểu quán này vậy, chắc nhà cô ở gần đây nhỉ?"

"Cô Giản thông minh thật đó, tôi ở khu đối diện."

Giản Ngữ Mộng theo hướng mà Dư Kiêu chỉ, gật đầu ra vẻ biết điều, còn vờ khen: "Ra là thế, vậy chắc mùi vị của tiệm này nhất định không tệ."

Khi mấy món ăn được dọn lên bàn, Giản Ngữ Mộng – trên đời này có gì mà chưa thấy qua, cầm đôi đũa không biết có sạch hay không, không dám gắp đồ ăn, Dư Kiêu nhiệt tình gắp đồ ăn đặt vào chén cho Giản Ngữ Mộng, cô cũng đoán được mâu thuẫn của Giản Ngữ Mộng, thế nên giải thích: "Đừng nhiều chỗ này quán ruồi bọ, cô nếm thử đi sẽ biết bữa này không tệ, mau thử đi."

Giản Ngữ Mộng cố gắng cắn một miếng nhỏ, trên đời này có món đắt tiền trang trí tinh xảo nào mà cô chưa từng ăn, trước đây chỉ ăn mấy miếng, cảm thấy món nào cũng như món nào, nhưng tại sao một cái quán ăn bản thân không thèm liếc mắt, chỉ với món cà chua xào trứng lại thôi thúc cô nếm thêm lần nữa, canh cơm trộn lẫn vào nhau, lại muốn đưa vào trong miệng nhai từng miếng một.

Sự thay đổi trên mặt Giản Ngữ Mộng bị ánh mắt của Dư Kiêu bắt lấy, cô khẽ cười nói: "Thế nào, tôi không có lừa cô mà, ăn ngon thì ăn nhiều một chút, cô rất gầy."

"Ăn ngon."

Đối với Dư Kiêu mà nói, bữa ăn này là để lấp đầy dạ dày, nhưng đối với Giản Ngữ Mộng mà nói, nó mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, lúc cô muốn gọi thêm một phần cơm, Dư Kiêu cười nói: "Xem ra, sức ăn của cô nằm ngoài dự đoán của tôi. "

Bị Dư Kiêu trêu chọc, Giản Ngữ Mộng đỏ mặt vuốt mái tóc dài, nhỏ giọng nói: "Lâu lắm rồi mới được ăn ngon như vậy."

"Nếu thích, sau này thường xuyên tới, lần sau tôi đãi cô."

Hai người trò chuyện thoải mái, nói về đủ thứ chuyện trên khắp thế giới, khi nói đến công việc, Giản Ngữ Mộng chỉ tùy tiện nói rằng cô ấy làm trong lĩnh vực bất động sản, Dư Kiêu tưởng đâu Giản Ngữ Mộng làm sale bất động sản, vậy là nói sang chuyện thiết kế nội thất, Giản Ngữ Mộng có thể cảm nhận được tình yêu của cô đối với nghề này, vậy là nghĩ tới gì đó, nhiệt tình nói:

"Tôi có bạn mở công ty trang trí nội thất, nếu cô quan tâm, thì gửi CV cho tôi đi, tôi giới thiệu cô với họ."

Nghe Giản Ngữ Mộng nói thế, Dư Kiêu đương nhiên vui mừng, nhưng cũng xấu hổ: "Tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, chỉ sợ không được... Tôi có thể bắt đầu từ những công việc nhỏ nhặt, tiền lương cũng không có yêu cầu gì..."

"Sao cô chưa tốt nghiệp?"

"Tôi...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro