Innocence ( Hạ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng tràn vào phòng từ cửa sổ, kích thích đôi mắt khiến Lâm Duẫn Nhi không khỏi nhăn mặt.

Khi nàng tỉnh dậy, Quyền Du Lợi đã sớm rời giường; mở to mắt nhìn, phía trước là vách tường, xoay người liền thấy Du Lợi.

Du Lợi đã thay đồ. Hôm qua cô mặc một bộ đồ phẳng phiu mang chút vẻ đẹp trai, hiện tại lại thực nhàn nhã cùng mũ snapback và quần jean; cô ôm đầu gối ngồi bên bàn, tay cầm bút, ngòi bút hững hờ, cổ tay tựa trên một quyển notebook đang mở ra. Nhưng là, Du Lợi không phải đang viết, không biết là đã viết xong hay là vẫn chưa nghĩ ra nên viết gì, tóm lại, bút vẫn dừng lại ở đó, hơn nữa có vẻ như đã dừng lại được một lúc rồi.

Khi cô bắt gặp ánh mắt nàng nhìn mình, nàng cảm giác rằng Du Lợi có vẻ hơi ngạc nhiên. Quyền Du Lợi bỏ bút xuống, vốn đang ngồi chéo chân ôm gối liền ngồi thẳng người lại.

"Chào buổi sáng..."

"Ưm, chào buổi sáng," Lâm Duẫn Nhi trả lời, vẫn nằm nghiêng người, đôi mắt đẹp khẽ híp lại khi ánh nắng chiếu vào.

"Ách ... em có muốn ăn sáng không?" Du Lợi nói, và đứng lên.

"Chị làm sao?"

"Tôi – đi ra ngoài mua, ở đây tôi chỉ có bánh mì, một vài quả trứng và chút thịt nguội thôi."

"Chị làm đi, em muốn ăn đồ chị làm." Lâm Duẫn Nhi lười biếng nói.

Quyền Du Lợi ngơ ngác nhìn cô, gãi gãi đầu đi lại cái tủ lạnh nhỏ.

Lâm Duẫn Nhi liền cứ như vậy tiếp tục nằm dài trên giường, nhìn Quyền Du Lợi lấy nguyên liệu nấu ăn ra khỏi tủ lạnh. Tuy nhiên, có vẻ như Du Lợi không chỉ lấy mỗi trứng và thịt nguội.

Quyền Du Lợi để các thứ lên bàn bếp dài hẹp, sau đó mở tủ ở phía trên bếp.

"Em muốn uống cà phê ── không?" Quyền Du Lợi quay lại, lúc này mới phát hiện Lâm Duẫn Nhi vẫn luôn quan sát cô, vì vậy tay chân đột nhiên trở nên cứng ngắc, ngữ khí cũng giống như khí cầu bị thủng suy yếu đi.

"Uống chứ". Lâm Duẫn Nhi tỏ ra như không có việc gì, thốt ra hai chữ ngắn ngủi còn mang theo ý cười.

Quyền Du Lợi máy móc quay người lại, lấy ra một bịch đựng cà phê. Cô ấn nút trên ấm đun nước, để ấm tự đun sôi nước, cô chợt nghĩ ra gì đó trước khi bật ấm nước.

"Em muốn đi tắm không? Có khăn tắm trong phòng tắm rồi. Mọi thứ đều có thể xài được." Cô chỉ vào phòng tắm rồi chỉ vào tủ quần áo. "Tôi có bàn chải đánh răng mới ở đây."

Lâm Duẫn Nhi hơi ngẩng đầu lên nhìn cô, vẫn không hề đứng dậy rời khỏi giường.

Hình ảnh này thật có chút quyến rũ. Quyền Du Lợi nuốt nước miếng, cô nghĩ rằng âm thanh nuốt xuống này hơi lớn.

"Được." Lâm Duẫn Nhi nói, lúc này mới ngồi dậy.

Du Lợi vội vàng đi tìm bàn chải đánh răng.

Dáng vẻ luống cuống tìm kiếm trong tủ quần áo của cô khiến Lâm Duẫn Nhi cảm thấy thật dễ thương. Cầm lấy chiếc bàn chải, Lâm Duẫn Nhi cuối cùng cũng rời giường đi về phía phòng tắm, nàng liếc qua cuốn sổ nhỏ đang mở trên bàn –

Nó trắng trơn.

Trong khi tắm, Lâm Duẫn Nhi không ngừng nhớ lại từng hành động của Du Lợi vài phút trước.

Thực sự như một đứa trẻ. Sạch sẽ, đơn giản và tốt bụng.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Duẫn Nhi bước ra khỏi phòng tắm và ngay lập tức ngửi thấy hương bơ ấm áp cùng mùi cà phê đậm quanh quẩn khắp phòng.

Nàng thấy Du Lợi đã dọn dẹp mấy thứ linh tinh trên bàn, trừ hộp khăn giấy vẫn nằm bên góc bàn. Trên bàn có hai đĩa sứ trắng lớn rất đẹp, trên mỗi đĩa là hai lát bánh mì bơ nướng màu vàng nâu, còn có sáu miếng thịt nguội chiên, bốn lát táo đã gọt sẵn vỏ; trong đó một đĩa có hai trứng ốp la, đĩa kia lại chỉ có một.

Cốc cà phê đen được đặt bên cạnh đĩa đồ ăn có hai trứng ốp la, cùng một túi đường nhỏ và một thanh gỗ ngắn để khuấy.

Du Lợi nói, "Tôi uống cà phê đen, vì vậy trong nhà không có sữa hay kem." Du Lợi cảm thấy hơi xấu hổ.

"Không sao."

"Em muốn dùng dĩa hay đũa?"

"Đũa cũng được."

"Ừm, ngồi xuống đi."

Duẫn Nhi nhìn Du Lợi để một đôi đũa gỗ xuống bên cạnh đĩa trắng có hai trứng ốp la, còn mình thì tự lấy một cái dĩa để xuống bên cạnh đĩa có một trứng đối diện còn lại.

Khi Duẫn Nhi ngồi xuống, nàng thấy có điểm không ổn.

"Sao chị không uống?" Nàng hỏi Du Lợi.

"Chỉ có một cái cốc trong nhà, vậy nên ..." Quyền Du Lợi nhẹ xua tay. "Không sao, em cứ uống đi."

Duẫn Nhi nâng cốc cà phê lên, nhắm mắt lại hít nhẹ mùi thơm ấm áp, nàng nhấm nháp một chút rồi đặt cốc vào tay Du Lợi.

"Vị rất được, cùng nhau uống đi."

Quyền Du Lợi ngượng ngùng cười, gật gật đầu rồi nếm thử cà phê chính tay mình pha.

Bánh mì bơ nướng hơi quá lửa bên ngoài xốp, bên trong mềm mịn. Chút bơ tan chảy rồi hòa vào lát bánh mì nướng. Vị mặn thơm ngon khiến cho người ta như cảm nhận được sự an ủi. Phía trên quả trứng ốp la có rắc một chút muối, phần lòng trắng không mặn cũng không nhạt; Lâm Duẫn Nhi dùng đầu đũa nhấc lên một chút lòng đỏ phía trong, cho vào miệng, trứng lòng đào hương vị nồng đậm, là một quả trứng chất lượng tốt.

"Quên chưa hỏi là em muốn dùng muối hay dùng nước tương " Du Lợi nói.

"Em cũng thường ăn muối thôi," Duẫn Nhi trả lời.

"Liệu có vừa không?"

"Vừa mà. Thực ra, em rất ít khi ăn sáng."

"Ra là vậy."

"Bánh mì bơ nướng này rất ngon."

"Muốn ăn thêm không? Tôi có thể đi làm tiếp." Du Lợi buông dĩa xuống, tư thế sẵn sàng đứng dậy.

"Không cần đâu, chúng ta cứ ăn đi đã."

Hai người không nói gì nhiều. Có lẽ chủ đề có thể tán gẫu đã nói hết ngày hôm qua rồi. Nếu còn muốn nói nhiều hơn, chắc sẽ phải nói đến vấn đề trực tiếp của nhau.

Đồ ăn không nhiều, vì vậy sự im lặng này không kéo dài lâu hơn.

Sau khi thức ăn trên đĩa đã được ăn hết, Du Lợi lấy mấy cái đĩa đi và mang tới bồn rửa.

Duẫn Nhi đưa lưng về phía Du Lợi, một mình ngồi uống cà phê. Sau khi Du Lợi làm xong hết thảy, Duẫn Nhi cũng đứng dậy, nhìn Du Lợi.

"Em phải đi rồi, cảm ơn vì sự hiếu khách của chị", nàng nói.

"Phải đi rồi sao... kia..."

Quyền Du Lợi cảm giác có chút mất mát.

"Chị không cần tiễn em đâu," Duẫn Nhi thẳng thừng. "Khi em bước qua khỏi cánh cửa này, hãy quên em đi, em cũng sẽ quên chị."

"..." Quyền Du Lợi không nói nên lời, trong mắt tràn đầy hoang mang.

Lâm Duẫn Nhi mặc lên người chiếc áo khoác, nhặt túi của mình rồi đi về phía cửa. Nàng không quay lại nhìn Quyền Du Lợi lấy một lần.

"Chờ một chút." Tiếng Du Lợi vang lên ở phía sau.

Lâm Duẫn Nhi đứng trước cửa, không quay đầu lại.

"Tôi đã làm gì khiến em không vui sao?" Du Lợi hỏi.

Lâm Duẫn Nhi đầu tiên là trầm mặc trong chốc lát, xoay người đi tới chỗ Du Lợi, trực tiếp hôn lên môi cô.

Khi Quyền Du Lợi đưa tay muốn ôm lấy nàng, nàng liền lùi lại.

"Hãy ra ngoài và tìm một người tốt hơn ở bên chị."

Nói xong câu đó, Lâm Duẫn Nhi thực sự mở cửa đi ra.

Sau khi cánh cửa đóng lại, cũng không mất nhiều thời gian để nó lại mở ra lần nữa. Quyền Du Lợi vội vã chạy ra ngoài.

Tuy nhiên, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Lâm Duẫn Nhi nữa rồi.

***

Nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố vẫn náo nhiệt, người đi bộ cùng xe cộ qua lại như nước chảy.

Chỉ có năm vị khách trong quán cà phê nằm ở tầng thứ bảy của trung tâm mua sắm cao cấp này, hơn nữa họ ngồi ở các bàn khác nhau, sẽ không làm phiền lẫn nhau.

Lý do tại sao chỉ có năm vị khách không phải là vì kinh doanh tồi, mà là vì không nhiều người có thể trả tiền để thưởng thức đồ trong cửa hàng này.

Ai sẽ chịu bỏ ra tận 300 tệ cho một cốc cà phê 300 c.c chứ? Cùng với đồ ăn nóng và phí dịch vụ, một người sẽ phải bỏ ra đến gần 1000 tệ.

Lâm Duẫn Nhi gọi một tách cà phê với giá 360 tệ, cà phê nguyên chất, không thêm sữa tươi hay nước đường.

Hương vị không ngon bằng ở nhà của Quyền Du Lợi ngày đó. Mặc dù đã một tháng trôi qua, nàng vẫn còn nhớ hương vị ấy.

May mắn thay, bữa ăn này nàng không phải trả tiền.

Thôi Tú Anh, người đang ngồi đối diện Duẫn Nhi, nói: "Cậu ấy muốn gặp lại em."

Thôi Tú Anh mặc một bộ đồ nhã nhặn đứng đắn, phối hợp với quần bó và giày cao gót vừa phải, tôn lên đôi chân dài khiến cô trông thật quyến rũ mê người.

"Em không muốn." Lâm Duẫn Nhi thẳng thắn trả lời.

"Vì sao chứ? Không phải em muốn tôi tìm cho mình một người đáng tin cậy cho nên tôi mới ──"

"Rõ ràng chị biết rằng em không hề có ý nói về mặt tình cảm."

"À, ra đây là lý do sao..." Thôi Tú Anh bày ra biểu tình ngớ ngẩn.

"Chị ấy quá ... đơn thuần."

"Phải, chính vì điều này, cậu ấy mới sống chật vật như thế."

"Tại sao chị không giúp chị ấy? Sắp xếp cho chị ấy một vị trí trong tập đoàn của chị, để cho chị ấy an ổn sống qua ngày, không phải là quá dễ dàng với chị sao?"

"Quyền Du Lợi có lòng tự trọng rất cao, cậu ấy sẽ không bao giờ chấp nhận sự giúp đỡ này từ tôi."

Lâm Duẫn Nhi khẽ cười một tiếng: "Vậy chắc chị ấy sẽ chấp nhận chị tự chủ trương tìm cho chị ấy đối tượng tình một đêm sao?"

"Đó là bởi vì tôi biết cậu ấy sẽ không bao giờ tìm hiểu em." Thôi Tú Anh nhấp một ngụm cà phê. Ngay cả khi một phần gương mặt bị cốc cà phê che khuất, Lâm Duẫn Nhi cũng biết rằng Thôi Tú Anh đang nhếch miệng cười.

Lâm Duẫn Nhi rời tầm mắt.

"Nếu chị cho chị ấy biết rằng em từng là "bạn gái hợp đồng", chị ấy sẽ không bao giờ còn muốn gặp em, cả đời này cũng đừng mong làm bạn cùng chị ấy nữa." Duẫn Nhi nhìn ra cửa sổ, khẽ thì thầm.

"Phải, nhưng đó là quá khứ rồi. Bây giờ không phải em đang là quản lý khách sạn Thanh Niên nhà tôi rất tốt đó sao?"

Lâm Duẫn Nhi giữ im lặng.

Nếu có thể, nàng sẽ không đi làm "bạn gái hợp đồng".

Nếu nàng không đi làm "bạn gái hợp đồng", thì đến khi nào khoản nợ 8 triệu tệ do cha mẹ nàng để lại mới được trả?

Cuối cùng, món nợ này cũng đã trả xong, và còn may mắn được Thôi Tú Anh kéo đi kinh doanh khách sạn. Tuy vậy, nàng vẫn cảm thấy mình như đã mất đi một thứ gì đó.

"Hơn nữa, làm "bạn gái hợp đồng" cũng chẳng phải việc gì xấu xa, đó cũng chỉ là một công việc thôi." Thôi Tú Anh nhìn thẳng Lâm Duẫn Nhi. "Em đã dựa vào công việc đó để trả nợ. Thậm chí đó còn chẳng phải là nợ của em. Người khác xem thường em còn chưa tính, tại sao em lại tự coi thường chính mình?"

Lâm Duẫn Nhi thu lại tầm mắt, nhìn thẳng vào Thôi Tú Anh, nhưng không trả lời.

Tầm mắt rất nhanh chóng rơi xuống chất lỏng màu đen trong cốc.

Nhìn gương mặt mình phản chiếu trên mặt nước sậm màu, làn da vốn trắng mịn thoạt nhìn cũng sẽ không sáng.

"Trứng gà có trước hay con gà có trước?" Nàng nhìn lên Thôi Tú Anh.

Thôi Tú Anh, người vốn nhanh mồm nhanh miệng, cũng không thể ngay lập tức trả lời câu hỏi.

"Nói tóm lại, em không muốn gặp chị ấy. Chị cũng không cần tự ý sắp xếp cho bọn em gặp mặt hay đưa cho chị ấy phương thức liên lạc với em." Lâm Duẫn Nhi bình tĩnh kết thúc cuộc đối thoại, sau đó đứng dậy nói muốn đi vào nhà vệ sinh.

Trên đường đi nàng cái gì cũng không suy nghĩ, nhưng không biết vì sao trong đầu lại hiện lên gương mặt hơi giật mình ngốc nghếch của Du Lợi.

Khi nàng trở lại chỗ ngồi, không biết từ khi nào Thôi Tú Anh đã đang thưởng thức một chiếc bánh ngọt.

"Chị ăn lắm thật." Nàng có chút ghét bỏ nói với Thôi Tú Anh.

Thôi Tú Anh bỏ qua sự khinh thường của cô, xắt một miếng lớn bánh màu cam cho vào miệng.

"Ngon mà. À tôi quên nói với em rằng Du Lợi hiện đang làm việc cho một công ty chuyên về dụng cụ thể thao, tôi tính hai năm tới sẽ túm cổ cậu ấy về."

"Ừm." Duẫn Nhi thờ ơ đáp lại.

"Hơn nữa, cậu ấy vốn đã biết ngày đó tôi làm bộ không biết em, còn cố ý cho hai người làm quen với nhau. Về quá khứ của em, tôi cũng nói hết với cậu ấy những gì tôi biết rồi."

"Chị ──" Lâm Duẫn Nhi nhất thời nói không nên lời.

"Nhưng cậu ấy vẫn muốn gặp lại em."

Thôi Tú Anh có vẻ như không cho nàng cơ hội để phản kích, từng câu từng chữ khiến cho hàng phòng ngự của Lâm Duẫn Nhi bị phá vỡ.

***

Lâm Duẫn Nhi lại mơ thấy mình đang chơi đùa trong vườn, còn có đồ ăn nhà làm mà nàng thích, và cái người đang viết lách kia.

Quyền Du Lợi đang viết.

Nàng không làm phiền, lặng lẽ đến gần từ phía sau, nhưng Du Lợi lập tức phát hiện ra nàng, vậy là nàng nhào vào lòng Du Lợi để xem Du Lợi đã viết gì.

Giấy màu trắng, chữ màu xanh.

Mọi người đều có quá khứ.

Không có lý do để cô đơn.

Có khi là không hiểu, và có khi lại là không nghĩ tới

"Không nghĩ tới cái gì chứ?" Nàng hỏi Du Lợi.

"Không nghĩ tới 『 giải thích 』." Du Lợi đưa cho nàng cây bút. "Em viết đi."

Duẫn Nhi cầm lấy cây bút và cẩn thận viết xuống hai chữ "giải thích".

"Vẫn còn thiếu." Du Lợi nói.

Duẫn Nhi vẽ thêm một vòng nhỏ phía sau chữ "giải thích".

"Em viết thật đẹp mắt." Quyền Du Lợi ôm lấy nàng từ phía sau, và lời khen ngợi kia cũng giống như xuyên qua cái ôm khắc vào trái tim nàng.

Khi nàng thức dậy từ cái ôm trong giấc mơ của mình, căn phòng sáng sủa đầy ắp hương thơm của cà phê và bơ, lắng sâu và ấm áp.

Nàng đang nằm trên giường, chống cằm nhìn dáng người phía trước.

Quyền Du Lợi mặc một chiếc áo sơ mi dài tay ở nhà, giống như học sinh tiểu học đang tham dự một sự kiện thể thao, tay áo được kéo qua khuỷu tay. Tuy nhiên, cô tựa hồ đang chuyên tâm quan sát biến hóa trong cốc cà phê trông giống như một đứa trẻ trong phòng thí nghiệm khoa học tự nhiên.

Sau khi "nghiên cứu" xong, Quyền Du Lợi quay lại, hai tay ôm lấy cái cốc trắng có tay cầm.

"Ách – chào buổi sáng." Phát hiện Lâm Duẫn Nhi đã tỉnh, hơn nữa còn chăm chú nhìn cô, Quyền Du Lợi xấu hổ cười cười.

"Chào buổi sáng." Duẫn Nhi vui vẻ trả lời.

"Bị tôi đánh thức sao?"

"Không có. Thơm thật đấy."

"Vậy mau mau rời giường thôi."

"Lại đây kéo em lên đi."

Đặt cái cốc lên bàn, Quyền Du Lợi gãi gãi đầu.

"Aish, thực không có biện pháp với em mà." Du Lợi đi qua, đưa tay ra. "Em thật trẻ con."

"Nói em trẻ con, còn không biết có ai còn kêu người ta đi xem triển lãm đồ chơi kia đấy." Lâm Duẫn Nhi nắm lấy tay cô, lại cố tình dùng sức khiến Du Lợi kéo không lại. "Chị cố gắng kéo đi. Nếu không kéo em lên được, vậy khỏi đi xem triển lãm đồ chơi."

Quyền Du Lợi dùng sức kéo, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn không hề di chuyển.

Giằng co trong chốc lát, Du Lợi dừng lại, thu tay về, đến gần bên giường.

Lâm Duẫn Nhi nhìn cô một cách thận trọng: "Tính làm gì?"

Quyền Du Lợi cúi xuống, trực tiếp ôm lấy Lâm Duẫn Nhi từ trên giường bế lên. Lâm Duẫn Nhi còn chưa kịp phản ứng đã bị nhấc lên khỏi giường.

"Tada, rời giường thành công!" Quyền Du Lợi xoay người, nhưng mới quay được hơn nửa vòng, suýt chút nữa đã làm ngã Lâm Duẫn Nhi, may mà Duẫn Nhi đứng vững.

"Chị đúng là đồ trẻ con mà, đáng chết!"

Lâm Duẫn Nhi vừa nói vừa đẩy Du Lợi ra, đi đến phía phòng tắm, giấu không được ý cười trên mặt.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, trên bàn đã bày xong hai đĩa sứ trắng, trên đó đựng rất nhiều miếng bánh mì nướng bơ vàng ươm, mỗi chiếc đều có vét lửa xém nâu nâu hình gấu teddy nho nhỏ đáng yêu.

--- THE END ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro