Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ...mẹ..." Nhóc con kia tiếp tục gọi. Cảnh Tình lập tức lấy điện thoại ra.

Tư Minh Vi còn đang truyền nước biển và ngủ. Cảnh Tình không nghĩ đánh thức cô dậy, nghĩ thầm rằng không phải chỉ là sữa thôi sao? Cô không tin mình giải quyết không được.

Nửa đêm, có một con chồn đang say ngủ. Bị chuông điện thoại di động đánh thức, "A lô ... người nào vậy không biết, nửa đêm còn..."

"Tiểu Thử, là ta!" Vừa nghe âm thanh đầu dây bên kia là Lang nữ vương, nhất thời cơn buồn ngủ của Nghiêm Yên biến mất.

"Lang nữ vương, ngọn gió nào đem ngài thổi đến?"

"Ít nói nhảm, mau giúp ta đi tìm vú em!"

"Gì? Vú em?"

Cô không nghe lầm chứ, Lang nữ vương nửa đêm gọi điện thoại bảo mình đi tìm vú em. Cô nhất định còn đang nằm mơ.

Cảnh Tình thấy điện thoại đầu kia không có âm thanh, lạnh lùng nói : "Tiểu Thử , ngươi thông đồng nhiều nữ nhân như vậy, chắc cũng có một hai người kết hôn sinh con chứ, mượn chút sữa dùng sẽ không thành vấn đề đi!"

Nghiêm Yên lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, đây là Lang nữ vương hả, gì chứ sữa có thể mượn sao? Hơn nửa đêm, nàng cũng không thể đi đến trước nhà người ta nói: "Tiểu thư, cho mượn chút sữa dùng đi." Người ta còn không gọi cảnh sát bắt ta a.

"Lang nữ vương, rốt cuộc có chuyện gì?"

Cảnh Tình liền đem sự tình nói, Nghiêm Yên nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là tiểu hài tử đói bụng muốn uống sữa, dùng sữa bột không được sao.

Vì thế nói cho Lang nữ vương sau, Lang nữ vương liền cúp điện thoại.

Cô còn muốn hỏi thêm, điện thoại đầu kia đã cúp máy.

Nghiêm Yên đột nhiên nghĩ đến, Lang nữ vương còn chưa kết hôn, sao lại có con chứ? Cô ngửi thấy được mùi vị bát quái, còn đặc biệt là đại bát quái. Không được, ngày mai nhất định phải hảo hảo hỏi thăm một chút. Đây chính là tin tức lớn của Yêu giới.

Cảnh Tình nghĩ đến trong nhà Tư Minh Vi khẳng định có sữa bột, vì thế liền quyết định ôm đứa nhỏ trước đi bệnh viện nhìn xem Tư Minh Vi như thế nào, rồi quay về nhà cô ấy lấy sữa bột cũng không muộn.

Bất quá, Tư Minh Vi từ trong cơn mơ màng dần dần thanh tỉnh. Đặc biệt hơn là khi cô nhìn thấy đứa nhỏ của mình được Cảnh Tình ôm trong ngực.

"Bảo bảo?" Lập tức động đậy làm ảnh hưởng đến kim tiêm đang ghim trên mu bàn tay, Cảnh Tình một tay đem cô đè xuống, "Cô gấp cái gì? Sợ tôi đem đứa nhỏ ăn ?"

Bị Cảnh Tình vạch trần tâm tư, Tư Minh Vi ngượng ngùng nói:

"Không phải... Tổng tài, chị đưa tôi đến bệnh viện khám bệnh, đã đủ phiền toái chị, trễ thế này rồi, chị nên về nghỉ ngơi đi."

"Mẹ... mẹ..." Nhóc con đột nhiên lên tiếng.

"Lặp lại lần nữa, Bảo bảo." Giống như dự đoán của Cảnh Tình, Tư Minh Vi quả nhiên cực kỳ vui vẻ. Bảo bảo còn không đến một tuổi, đã bập bẹ biết nói, có thể thấy được đứa nhỏ này có bao nhiêu thông minh.

"Mẹ... mẹ... sữa..." Tư Minh Vi mừng đến chảy nước mắt. Thấy cô như vậy, Cảnh Tình vươn tay, "Đem chìa khóa nhà cô cho tôi, tôi đi lấy sữa bột cho nó."

"Tổng tài...tôi cảm thấy mình khỏe hơn nhiều, chị trực tiếp đưa chúng tôi về nhà là được rồi."

Cảnh Tình hai tròng mắt bức bách Tư Minh Vi, "Chính cô bộ dạng nửa sống nửa chết, tôi sợ cô vừa về đến nhà liền lập tức té xỉu, ngoan ngoãn nghe lời đưa chìa khóa cho tôi, đứa nhỏ ở đây với cô, tôi sẽ đem đồ của nó qua đây." Không để cho Tư Minh Vi nói một chữ không.

"Tổng tài... Chị đừng như vậy..." Tư Minh Vi cúi đầu.

Cảnh Tình không nói gì, nha đầu này có một tật xấu, không muốn để người khác đối tốt với mình.

"Cô là nhân viên của công ty tôi, tôi có nghĩa vụ phải đảm bảo nhân viên của mình có thể khỏe mạnh đi làm, vì công ty đem tới lợi ích." Cảnh Tình nói thật nghiêm túc.

Tư Minh Vi đem chìa khóa giao cho cô.

Nhìn đến bóng dáng Cảnh Tình đi xa, áo khoác đắp trên người rơi xuống, còn lưu lại hơi ấm của Cảnh Tình. Ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, Tư Minh Vi cảm giác trong lòng một mảnh ấm áp.

Vào giờ khắc này, cô tin tưởng lời đồn bên ngoài về Cảnh Tình không phải sự thật. Cô cười nhìn thoáng qua đứa nhỏ, "Bảo bảo, chúng ta gặp được người tốt."

Đứa nhỏ như nghe hiểu lời nàng, nở nụ cười "Khanh khách..."

Đúng vậy, Cảnh Tình là người đầu tiên làm Tư Minh Vi cảm thấy ấm áp khi sống ở thành phố này.

Lái xe, Cảnh Tình nghĩ đến mẹ con hai người trong bệnh viện, lại nghĩ đến gian phòng mà cô ấy ở. Trong đầu thỉnh thoảng hiện lên ánh mắt của nhóc con kia khi nhìn cô cười. Chẳng lẽ đây là duyên phận ? Nhân loại cũng có đứa nhỏ đáng yêu như thế, hình như nhà cô rất lớn, chỉ có cô và người làm ở, nếu nhóc con kia vào ở, có phải hay không sẽ không lạnh như vậy, kia nếu tiểu đà điểu cũng tới, có chút giống như một nhà ba người.

Nhà ? Cô bị ý nghĩ của mình làm cả kinh. Ít nhất cô tuổi cũng có vài trăm, phụ hoàng mẫu hậu cũng thúc giục nói cô tuổi không còn nhỏ, nên tìm bạn đời. Nghĩ đến mới đây, bạn tốt Vô Tâm của cô ở trước mặt cô khoe khoang hình ảnh một nhà ba người dị thường chói mắt.

Lắc lắc đầu, lúc này phỏng chừng là tác dụng của cồn, làm cô suy nghĩ lung tung. Tiểu gia hỏa kia thế nào cũng không phải con của mình, lỡ như có ngày cha của nó tìm đến, tiểu đà điểu liền mang theo đứa nhỏ sa vào lòng tên đàn ông kia ôm ấp... Nghĩ đến đây, Cảnh Tình cho xe ngừng lại. Cô rốt cuộc đang nghĩ gì đây, cô mới không đồng ý tiểu đà điểu quay lại với tên khốn đó. Nhân loại lại làm sao, cô đường đường là một nữ vương của Lang tộc muốn nhận một đứa nhỏ làm con nuôi, có gì không thể ? Lập tức âm thầm làm quyết định.

Nghiêm Yên mới vừa lại chuẩn bị tiến vào mộng đẹp lại một lần nữa bị điện thoại đánh thức.

"Lập tức đến địa chỉ XXXXXX cho ta!" Lang nữ vương trực tiếp nói xong một câu, điện thoại đầu bên kia không có âm thanh.

Nghiêm Yên ôm cái gối khóc không ra nước mắt, hôm nay là ngày gì á, muốn an ổn ngủ cũng không được.

Ngáp dài xuất hiện trước mặt Cảnh Tình, "Cùng ta đi vào thu dọn chút đồ !"

Tốt lắm, thì ra Lang nữ vương đem cô xem như công nhân khuân vác, ai mà nửa đêm lại đi chuyển nhà. Lại dọn tới nơi nào đây ?

Nghiêm Yên vẻ mặt cầu xin, "Lang nữ vương, chuyển nhà có thể làm ban ngày, ta nghĩ muốn đi ngủ a!"

Cảnh Tình giương mắt ghét bỏ nhìn Nghiêm Yên, "Ngươi rốt cuộc không phải là chồn, chồn đều là ban ngày ngủ say, ban đêm hoạt động. Ngươi như thế nào lại ngược lại ?"

Nghiêm Yên bị đả kích thật sâu, "Lang nữ vương, nơi này là thế giới loài người, ta ở đây sinh hoạt lâu như vậy, đương nhiên tập tính cũng phải sửa lại."

"Vậy ngươi không cần phải làm chồn, đi làm giải phẫu đổi loài, biến thành người luôn là được !" Một câu đem Nghiêm Yên nghẹn trở về, liếc mắt ý bảo cô tốt nhất nên thành thật đi lên khuân đồ.

Hôm nay Cảnh Tình vô cùng khác thường, đầu tiên là tại quán bar của cô la hét điên cuồng uống rượu, sau đó nửa đêm hỏi cô tìm vú em, hiện tại lại bảo mình đi chuyển nhà, sẽ không là căn biệt thự mà Lang nữ vương mới mua cho tình nhân ở chứ.

Nghiêm Yên giảo hoạt hỏi : "Lang nữ vương, có phải hay không chị dâu ở nơi này a ?"

Một ánh mắt sắc như đao liếc qua, trần trụi uy hiếp bảo cô câm miệng, chỉ nên làm việc chính.

Nghiêm Yên chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: "Ai nha, không nghĩ tới vạn năm băng sơn Lang nữ vương của chúng ta sẽ bị người ta đánh gục, này không phải là lên xe rồi mới..."

Còn chưa nói xong, Nghiêm Yên trực tiếp hoa lệ lệ bị đánh văng vào tường. Trên đầu ngôi sao bay lượn, "mua vé..." liền ngã xuống té xỉu.

Cảnh Tình phát điên, bạn tốt Nghiêm Yên thật sự là con chuột bát quái, ầm ĩ muốn chết. Trong đầu cả ngày đều suy nghĩ không lành mạnh, cũng không biết cô gái kia như thế nào bị cô lừa gạt.

Tư Minh Vi phòng vốn rất nhỏ, cũng không có bao nhiêu đồ vật, đóng gói thỏa đáng. Cảnh Tình dừng lại tại cửa bệnh viện, bảo Nghiêm Yên đem xe lái quay về nhà cô, đem đồ vật thu xếp rồi quay lại.

"Ôi, nhà ngươi tại ngoại thành !" Cảnh Tình trực tiếp đem cái chìa khóa ném cho cô, mang theo bình sữa, nhanh nhẹn xoay người vào bệnh viện. Lưu lại con chồn khóc không ra nước mắt.

Lúc nắm lấy bình sữa, nhóc con kia ra sức bắt đầu mút.

"Đêm nay thật sự đã làm phiền chị nhiều." Tư Minh Vi cảm kích nói.

"Không cần khách khí, đúng rồi, đứa nhỏ này tên gọi là gì ?" Cảnh Tình thấy bình nước biển chỉ còn lại một phần nhỏ, nghĩ đợi một chút rồi kêu y tá.

"Ách..." Phỏng chừng không nghĩ tới Cảnh Tình sẽ hỏi cái này.

Tư Minh Vi nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không có tên."

"Không phải chứ, đứa nhỏ đến giờ cũng chưa đặt tên ?"

"Tôi...vốn nghĩ muốn đợi khi tìm được cha đứa nhỏ, để hắn đặt." Càng nói tiếng càng nhỏ. Lần này đến lượt Cảnh Tình không nói gì. Theo lý giải của Cảnh Tình là, chờ cha đứa nhỏ trở lại, để hắn đặt tên.

Cảm giác không thoải mái lại tuôn trào ra.

"Không được, hiện tại phải đặt, ít nhất phải có cái nhũ danh, tôi thấy nên gọi là Lang Lang đi." Cảnh Tình tự tiện quyết định.

"Lang Lang...?" Nào có người đặt tên đứa nhỏ như vậy. Còn có, cô cảm thấy tổng tài hình như rất kích động, đứa nhỏ là của cô cơ mà.

Đem Tư Minh Vi biểu tình biến hóa thu hết vào đáy mắt, Cảnh Tình hắng giọng làm một cái tuyên bố "Tôi cùng với đứa nhỏ này vừa gặp như đã thân quen, tôi quyết định đem nó làm con nuôi. Cho nên từ hôm nay trở đi, cô cùng đứa nhỏ dọn đến nhà tôi ở đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro