Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uống mấy bình rượu, cũng không thể giải quyết được buồn bực của Lang nữ vương. Một bên Nghiêm Yên nói không ngừng, cô nửa lời cũng không có nghe vào. Cuối cùng, dưới ánh mắt khó hiểu của Nghiêm Yên, Cảnh Tình tông cửa xông ra ngoài.

Ngồi ở chỗ người lái, từ trong bao lấy ra bản lý lịch, dựa theo địa chỉ ở trên đó mà lái xe đi.

Lúc xe dừng trước một ngôi nhà lầu kiểu cũ mục nát, Cảnh Tình nhíu mày, tiểu đà điểu ở nơi này? Hành lang tối mịt, cầu thang bằng gỗ đã lâu không sửa chữa vang lên tiếng "cót két cót két". Xung quanh thỉnh thoảng truyền ra tiếng động lớn huyên náo, tiếng đánh chửi. Hoàn cảnh nơi này thật kém!

"Cốc" thử gõ cửa.

Bên trong cánh cửa, Tư Minh Vi vừa mới uống thuốc xong đang muốn lên giường nghỉ ngơi nghe thấy tiếng đập cửa, phản ứng đầu tiên nghĩ đến đó là ảo giác, trễ như vậy, ai còn tới đây? Huống chi thời hạn nộp tiền thuê nhà còn chưa tới, với lại, chủ cho thuê nhà bình thường cũng sẽ không tới nơi này.

"Cốc" "Cốc" Cảnh Tình ở ngoài cửa tận lực duy trì hình tượng tao nhã, cô thật sợ mình sẽ một quyền trực tiếp đem cửa đập vỡ, tiểu đà điểu như thế nào còn chưa mở cửa cho mình.

Tư Minh Vi lúng túng, cô sợ những người hàng xóm sống chung quanh, ở nơi này loại người nào cũng có, lỡ như đó là một tên say rượu?

"Tư Minh Vi!" Cảnh Tình rống lớn.

"A!" Thanh âm này, tổng tài? Tư Minh Vi đứng ở trước cửa, chậm chạp không chịu mở cửa, tổng tài đuổi tới cửa. Hai mẹ con cô đêm nay sẽ táng thân ở sông Hoàng Phổ sao...

Tư Minh Vi phát huy đầy đủ năng lực YY của cô, nghĩ đến hậu quả nếu mở cửa và không mở cửa.

"Tư Minh Vi, tôi cho cô 3 giây, lập tức đem cửa mở ra!" Cảnh Tình cơ hồ là gào thét nói.

Sao cơ? Tư Minh Vi triệt để buông tha ý định không mở cửa, vội vàng vặn chốt cửa.

Cảnh Tình chợt lách người vào phòng, con mắt hàm chứa tức giận nhìn thẳng Tư Minh Vi. Tư Minh Vi sợ tới mức hai tay ôm đầu, trốn ở bên cạnh nôi trẻ con .

Cảnh Tình nhìn chung quanh gian phòng một vòng, mày nhăn càng sâu, đây là phòng cô ở? Lại nhìn tới tiểu đà điểu, giờ phút này run lẩy bẩy ngồi xổm một bên.

Vốn định hướng cô ta phát tác cơn giận, dần dần bình ổn, bất đắc dĩ nói: "Cô làm gì mà…?"

"Tôi... Tổng tài... Chị đừng giết chúng tôi!"

"Cái gì?" Cảnh Tình cực kỳ kinh hãi hỏi.

"Buông tha chúng tôi đi, tôi không có tiền trả cho chị..." Tư Minh Vi thanh âm run rẩy, thật sự là bị dọa sợ.

"Ai nói là tôi đến đây đòi nợ! Ngẩng đầu lên!" Cảnh Tình thấy cô ta sợ mình như thế, càng thêm bất mãn, hơn nữa vừa rồi, cô không có nghe lầm, cô muốn giết Tư Minh Vi?

Tư Minh Vi hơi chút mở đôi mắt đang nhắm chặt, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt phát xanh kia, lập tức rụt đầu lại.

Có lẽ vừa rồi bị kinh động, đứa nhỏ bị đánh thức, bất mãn "Oa oa" khóc lên.

Tư Minh Vi cũng không quản sợ hãi, trực tiếp ôm lấy đứa nhỏ, ôm vào trong ngực dỗ dành. Cảnh Tình liếc mắt nhìn đứa nhỏ kia một cái, nghĩ thầm đây là con gái của cô ta? Vốn muốn tiến lên nhìn một cái, Tư Minh Vi thấy nàng đi đến, khẩn trương ôm chặt đứa nhỏ trốn một bên.

"Cho tôi nhìn một chút!" Cảnh Tình ra lệnh nói. Tư Minh Vi cực kỳ không tình nguyện xê dịch tới, nói cũng lạ, đứa nhỏ vừa thấy Cảnh Tình lại dừng khóc, còn duỗi tay nhỏ mập mạp như muốn bắt lấy Cảnh Tình.

Cảnh Tình vươn một ngón tay đụng chạm tay đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức bắt lấy ngón tay cô không buông.

Nhóc con này thật đáng yêu, Ơ? Màu mắt này. Cảnh Tình mạnh mẽ từ trong ngực Tư Minh Vi ôm đứa nhỏ ra, tinh tế tỉ mỉ nhìn đôi mắt của đứa nhỏ. Đúng vậy, đôi mắt này có màu xanh nhạt giống Cảnh Tình như đúc.

Đứa nhỏ vừa được Cảnh Tình ôm lấy, liền hướng trước ngực cô dựa sát vào, thậm chí dùng tay kia dốc sức muốn đẩy ra áo của cô. A, ranh con, tuổi nhỏ mà đã háo sắc như thế. Cảnh Tình trong lòng nói thầm.

Tư Minh Vi thấy hình ảnh giờ phút này, một cô gái xinh đẹp ôm một đứa nhỏ khả ái, đặc biệt họ còn có màu mắt giống nhau, ánh sáng chiếu vào thập phần hài hòa. Nhất thời, cũng cảm thấy người trước mặt này không đáng sợ như lời đồn.

"Ô, cha đứa nhỏ này là người nước ngoài a!" Vốn là lời nói vô tình. Ai ngờ Tư Minh Vi nghe xong, lập tức phản bác nói: "Không phải, cha đứa nhỏ..."

Thấy Tư Minh Vi ấp úng, nửa ngày nói không ra nguyên do, Cảnh Tình mới nhớ tới Tư Minh Vi là chưa lập gia đình đã sinh con.

"Cô khẩn trương cái gì? Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi." Cảnh Tình ngữ khí không tốt. Làm cho Tư Minh Vi càng muốn giải thích, nhưng nghĩ lại, chính mình giải thích cái gì đây, có thể nói cái gì, vì sao phải cùng cô ấy nói rõ, còn nữa đều đã là chuyện phát sinh qua rồi. Hiện tại đối với Tư Minh Vi mà nói quan trọng nhất là phải đem đứa nhỏ hảo hảo nuôi lớn.

"Hôm nay vì cái gì không đến công ty đi làm?" Cảnh Tình đem đứa nhỏ đặt lại trong nôi, nhưng đứa nhỏ vẫn nắm lấy áo cô không buông.

"Tôi..." Tư Minh Vi lại á khẩu không trả lời được.

"Tư Minh Vi, có gì thì cứ nói, có thể hay không đừng giống như người câm, chẳng lẽ cô thật cho rằng tôi vì một bộ quần áo đến tìm cô đòi nợ?" Cảnh Tình bất đắc dĩ nói.

"Tôi thân thể không thoải mái..." Cuối cùng nghẹn ra một câu như vậy.

Cảnh Tình nhìn mặt cô ủng đỏ, hô hấp có chút dồn dập. Một tay sờ trán của cô, Tư Minh Vi còn tưởng rằng cô muốn làm gì, giơ hai tay ngăn lại.

"Tôi chỉ là muốn xem cô một chút coi có phải hay không phát sốt? Cô cho rằng tôi muốn phi lễ cô!" Cảnh Tình thật không rõ, tiểu đà điểu vì sao sợ cô như vậy, sợ cô chạm vào cô ta.

Tư Minh Vi đương nhiên không thể nói, chính mình sợ bị cô đem vứt xuống biển.

Cái trán nóng hổi, Cảnh Tình cả kinh lôi kéo tay cô định ra cửa.

"Chị làm gì thế?" Tư Minh Vi kháng cự muốn tránh thoát.

"Còn làm gì? Trán cô nóng như vậy, đương nhiên là mang cô đi khám bác sĩ. Thật phục cô, đến bây giờ còn không té xỉu, cô tưởng mình là trâu bò sao?"

"Tôi đã uống thuốc... Ngủ một giấc thì tốt rồi..." Tư Minh Vi vẫn là không muốn. Cô không muốn cùng người trước mắt này có quan hệ gì. Cảnh Tình lửa giận nổi lên, tiểu đà điểu không thương tiếc thân thể chính mình thì thôi, còn muốn cự tuyệt ý tốt của cô.

"Tư Minh Vi, theo tôi đi bệnh viện! Tôi sẽ không nói lần thứ hai!"

Tư Minh Vi hơi gật đầu, nhưng lại không đi, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Đứa nhỏ… Làm sao bây giờ..." Cảnh Tình xoa cái trán, xem như triệt để bị đánh bại.

Hai người cùng một em bé ngồi trên xe, đi thẳng đến bệnh viện.

"Cô ấy là em gái của cô? Cô làm chị thế nào mà một chút cũng không biết quan tâm."

"Nóng thành như vậy, còn có thiếu máu, dinh dưỡng không đủ."

Nghe bác sĩ quở trách, Cảnh Tình mặt so với bao công còn đen hơn. Có lẽ bác sĩ nhận thấy Cảnh Tình phát ra hơi thở lạnh lùng liền ngừng lại, nhưng vẫn nói mấy việc cần phải chú ý.

Tư Minh Vi phải truyền dịch, yên lặng nhắm hai mắt lại. Cơn buồn ngủ kéo tới, thật muốn ngủ. Không chú ý Cảnh Tình hướng cô đi tới. Cảnh Tình thấy cô ngủ, trên người mặc quần áo đơn bạc, ma xui quỷ khiến cởi bỏ áo khoác của mình đắp trên người cô. Sau đó, ngồi bên cạnh cô cẩn thận đánh giá .

Nhìn kỹ, Tư Minh Vi có chút gầy yếu. Hơn nữa hiện tại phát sốt, môi trắng bệch, làm cho người ta có xúc động muốn yêu thương.

Vừa tới dưới lầu chỗ cô ấy ở, cô chỉ biết tiểu đà điểu sinh hoạt không tốt. Cô ấy bất quá hơn 20 tuổi, trên mặt còn vẻ non nớt, lại mang theo một đứa nhỏ vừa sinh không bao lâu sống lang bạc nghèo túng.

Cảnh Tình mơ hồ đoán được, có khả năng vì chuyện đứa nhỏ nên cha mẹ liền đuổi Tư Minh Vi ra khỏi nhà. Vừa nghĩ tới đứa bé kia, đã cảm thấy một loại cảm giác thân thiết, nhưng lại nghĩ đến cha đứa nhỏ, trên mặt thấp thoáng một tia không vui. Tên đàn ông đáng chết ngàn lần đó, dám làm ra chuyện thương thiên hại lý, nam tử nhân loại quả nhiên một chút cũng không biết phụ trách, bắt đầu yêu thương sau lại vứt bỏ. Không giống như Lang tộc của cô, đối đãi bạn đời có thể nói là si tình và toàn tâm toàn ý.

Đột nhiên nhớ tới nhóc con còn ở trong xe. Cảnh Tình lo lắng chạy đến bãi đổ xe, nằm ở phía sau nhóc con kia tựa hồ cảm thấy có người đến đây, hai tay nhỏ bé quơ quơ. Cảnh Tình ôm lấy nó, nhóc con kia lại nhìn cô mỉm cười ngọt ngào.

"Mẹ... Mẹ..." Mở miệng hàm hồ nói.

Cảnh Tình kinh sợ, nhóc con kia biết nói? Nó vừa mới gọi cô là gì?!

"Mẹ... Mẹ..." Phỏng chừng là đem cô nhận sai thành mẹ của nó.

Ha hả, nếu tiểu đà điểu tỉnh lại, biết đứa nhỏ biết nói chuyện còn gọi cô là mẹ, khẳng định rất vui sướng.

"Sữa... sữa…" Tiểu tử kia lại nói.

Cảnh Tình trên đầu hiện ra vạch đen, là đói bụng muốn tìm mẹ uống sữa đi.

Quả nhiên, tay nhỏ bé của nhóc con kia nắm lấy phần áo trên ngực Cảnh Tình. Cảnh Tình đem nó cách xa một chút. Nhóc con kia vẫn là không cam lòng vung tiểu móng vuốt về phía trước túm lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro