Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay của Cảnh Tình thỉnh thoảng gõ mặt bàn, ánh mắt nhìn bản lý lịch trên bàn, trong lòng cực kỳ phức tạp. Tư Minh Vi, đại học năm thứ tư nửa đường nghỉ học. Nguyên nhân là bởi vì cô mang thai.

Vừa nghĩ tới thân ảnh mảnh khảnh kia, thật sự không cách nào tưởng tượng được cô lại to gan mang thai. Cân nhắc nhiều lần, Cảnh Tình chậm rãi cầm lấy điện thoại gọi cho bộ phận nhân sự.

Lúc này Tư Minh Vi vừa cho đứa nhỏ uống sữa, dỗ đứa nhỏ ngủ, mỏi mệt ngồi ở trên giường. Căn phòng nhỏ này chỉ có một gian, đơn giản chỉ có một cái giường và một cái ti vi, còn có buồng vệ sinh. Ngay cả chỗ nấu cơm cũng không có, cô mỗi ngày đều phải ra ngoài mua cơm. Cứ tiếp tục như vậy, đứa nhỏ phải làm sao bây giờ, con cô còn chưa đến một tuổi, hơn nữa, cũng không thể mãi đi theo cô ra ngoài dùng cơm.

Lại nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ kia, nằm ở trong chăn chính mình ngủ ngon lành, Tư Minh Vi trong lòng chua xót. Lúc cha mẹ biết được mình mang thai, hết đánh lại mắng, bức cô hỏi cha đứa nhỏ là ai, còn muốn cô phá bỏ đứa nhỏ.

Cô cũng rất muốn biết cha đứa nhỏ là ai, lại không biết phải trả lời như thế nào, cha mẹ cũng sẽ không nghe cô giải thích. Cha mẹ đem việc này coi là vô cùng nhục nhã, thậm chí giam cô ở trong phòng, không để cho cô đến trường học, trừ phi đồng ý đem đứa nhỏ phá bỏ. Cô sờ sờ bụng, vừa nghĩ tới bên trong có một tiểu sinh mệnh tồn tại, cô như thế nào cũng không đành lòng.

Cuối cùng cô trốn đi, rời ngôi nhà đó, rời đi trường học. Cùng mọi người chặt đứt liên hệ, mang theo chút tiền trong ngân hàng đi đến thành phố này.

Điện thoại vang lên, đánh gãy hồi ức của cô.

"A lô, xin hỏi là Tư tiểu thư sao?"

"Đúng vậy. Xin hỏi cô là?" Tư Minh Vi thắc mắc không biết là ai gọi điện thoại cho mình. Cô ở đây không hề có người quen.

"Tôi là người của công ty Thanh Thịnh, cô được thông qua phỏng vấn, ngày mai có thể đi làm." Tư Minh Vi quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, ngơ ngác tại chỗ.

"A lô? Tư tiểu thư cô còn ở đó không?" Điện thoại đầu dây bên kia truyền đến tiếng hỏi.

"A, tôi ở đây, thật cám ơn cô." Luôn miệng cám ơn, rồi cúp điện thoại.

Nhìn phản ứng hôm nay lúc phỏng vấn, cô cho là bản thân không có hy vọng.

Kết quả làm người ta vô cùng cao hứng, cô thật sự rất cần công việc này, tuy rằng chỉ là công việc hậu cần tạp công, nhất là trong tình trạng hiện giờ, thực giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vậy.

Vì thế, nàng tranh thủ đi tắm rửa một cái, giảm bớt áp lực mấy ngày qua. Tấm danh thiếp trong quần áo rơi xuống, nằm trên mặt đất.

Cô nhớ tới hôm nay đụng phải cô gái xinh đẹp kia, lúc cô nhìn chữ viết trên danh thiếp, lập tức hóa đá.

Trời ạ, cô ấy là lão bản của công ty. Vậy có nghĩa là cô đem quần áo của tổng tài làm dơ a. Làm sao đây, phải làm sao đây, lỡ như ngày mai đi đến công ty đụng phải cô ấy lần nữa...

Tính cách con rùa của Tư Minh Vi lần thứ hai phát tác, trong đầu cô tưởng tượng ra rất nhiều đoạn phim ngắn, nếu ngày mai đi làm, cô ấy thấy mình, có thể hay không lập tức đem cô đuổi khỏi công ty... Thế nhưng… Ngày mai... Nếu không đi, phần công việc này ...

Cô còn muốn bồi thường quần áo cho cô ấy, nếu không đi làm, tiền ở đâu ra? Cô hoàn toàn lâm vào trạng thái mơ màng. Tư Minh Vi a Tư Minh Vi, ngươi như thế nào luôn đen như vậy, tại thời điểm quan trọng luôn xảy ra sự cố, chuyện xui xẻo vì sao luôn tìm tới cô? Ông trời, người vì cái gì luôn tra tấn tôi...Ô ô ô...

Một đêm không chợp mắt, khi trời dần dần sáng, Tư Minh Vi rốt cuộc chống đỡ không được mà ngủ quên.

Sáng sớm, Cảnh Tình ngồi ở trong phòng làm việc, kiên nhẫn chờ tiểu đà điểu kia hướng mình báo cáo. Tiểu đà điểu là tên nàng đặt, nghĩ đến bộ dáng cô ta cúi đầu rụt cổ, càng thấy rất thích hợp. Từ buổi sáng đến buổi trưa rồi đến khi trời tối, công nhân đều chuẩn bị tan tầm. Bút máy trong tay Cảnh Tình cơ hồ bị cô nắm gãy, buổi trưa, cô đã đánh vài cuộc điện thoại đến bộ phận nhân sự, hỏi Tư Minh Vi có tới làm chưa, kết quả lại nghe được tin liên hệ cô ta không được, gọi điện thoại cũng không ai tiếp.

Cảnh Tình bình tĩnh suy nghĩ, có lẽ bởi vì đã xảy ra chuyện gì, cô ta mới không có tới, nhưng không có khả năng ngay cả gọi điện xin phép cũng không làm.

Nàng tin tưởng tiểu đà điểu chắc chắn rất cần phần công tác này, sẽ không thể không đến. Vậy tại sao? Từ phẫn nộ dần dần đến lo lắng, Cảnh Tình lấy điện thoại nhấn số của Tư Minh Vi trong lý lịch.

Bên này, Tư Minh Vi ngủ tròn một ngày. Mở mắt ra thấy ngoài cửa sổ trời đều tối đen, đầu óc cô choáng váng, âm thanh đứa nhỏ khóc nỉ non vang lên, làm nàng nhất thời thanh tỉnh. Bảo Bảo?

Xem ra Bảo Bảo đã khóc thật lâu, khuôn mặt nhăn nhúm lại khóc lớn. Tư Minh Vi tay chân luống cuống, nàng nhìn điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, lúc nhìn đến thời gian thì hoảng sợ. Trời ạ, nàng đây ngủ quên cả ngày, đứa nhỏ sợ là đói bụng cả ngày đi. Cảm thấy lòng đầy tự trách, cô thật không xứng đáng làm mẹ. Nhưng cô quên, chính cô cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi đầu.

Bận rộn nửa ngày, đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực nhẹ nhàng trấn an. Cái miệng nhỏ nhắn ngậm bình sữa, dần dần nở nụ cười. Tư Minh Vi đem đứa nhỏ đặt vào trong nôi, nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, tâm tình khẩn trương vừa buông lỏng, đầu của cô bắt đầu đau nhức, ngã nhào xuống giường, cô vươn tay sờ sờ cái trán.

Chẳng lẽ phát sốt? Cô đứng dậy muốn đi tìm thuốc uống, di động lại vang lên. Vô lực đưa tay lấy điện thoại, đặt ở bên tai.
"Tư tiểu thư, cô quên hôm nay là ngày gì sao?"

"A?" Thanh âm xa lạ, cô vốn muốn hỏi có phải hay không đối phương gọi lộn số.

"Người bị cô làm bẩn quần áo!" Thấy điện thoại đầu bên kia tiểu đà điểu còn trong trạng thái mơ mộng, áp chế cơn tức đang muốn tăng lên, Cảnh Tình hét một tiếng.

"Tổng tài!" Giống như bị sét đánh ngang tai, phản ứng đầu tiên của Tư Minh Vi chính là cúp điện thoại, lui nhanh đến một góc giường.

Cảnh Tình khóe miệng run rẩy, "Tốt lắm, tốt lắm, tiểu đà điểu, cô thành công chọc giận tôi rồi đấy!"

Đem điện thoại vứt qua một bên, Cảnh Tình không vui đứng dậy đi ra văn phòng. Phóng chiếc xe thể thao chạy trên đường, cuối cùng dừng trước một quán bar.

"Ôi, nhìn ai tới kìa, Tình mỹ nữ!" Lão bản quán bar, Nghiêm Yên, cười đến xinh đẹp lộng lẫy, Cảnh Tình không có tâm tình phản ứng liền gọi rượu rồi uống.

Nghiêm Yên thấy cô khuôn mặt hơi tức giận, biết cô đang sinh khí, vẫn tiến lên nói:

"Lang nữ vương, ai đắc tội ngài a!"

Nói chưa dứt lời đã bị cúp máy, cô tức giận không chỗ phát tiết, lần đầu tiên bị người khác cúp điện thoại, xem mình là hồng thủy mãnh thú. Cô có thể đem tiểu đà điểu ăn gắt gao luôn sao? (Lang nữ vương... Ngươi thật sự là thú a... )

"Tiểu Thử a, ta đáng sợ lắm hả?"

"Chậc... Lang nữ vương, ngài có thể hay không đừng gọi như vậy, tuy rằng chân thân của ta là chồn, nhưng ngài kêu như vậy thật có chút khó nghe." Nghiêm Yên miệng giật giật. Cô ghét nhất bị đồng loại gọi như vậy.

"Được, không gọi thì không gọi, mau trả lời câu hỏi của ta!" Cảnh Tình không kiên nhẫn hỏi, cô hiện tại vô cùng buồn bực.

"Đáng sợ? Ta lại thấy ngươi xinh đẹp, hào phóng, thiện lương, lại là ngự tỷ, trên trời dưới đất có một không hai, được nam nhân yêu, nữ nhân thương. Hơn nữa, người theo đuổi ngài tại Lang tộc rất đông đảo nha."

"Phải không? Ngươi không cho ta gọi ngươi là Tiểu Thử, nhìn ngươi bộ dáng lấm la lấm lét, nịnh hót tâng bốc, còn nói mình không phải chuột." Cảnh Tình một chút mặt mũi cũng không cấp cho đối phương, trực tiếp chỉ trích.

"Ôi, ta xin ngươi, Lang nữ vương, ta là chồn, cùng con chuột khác nhau rất lớn, hơn nữa, người ta chỗ nào giống lấm la lấm lét, cũng coi như là một mỹ nữ à." Thấy nàng bắt đầu tự kỷ, Cảnh Tình trực tiếp không nhìn.

Tư Minh Vi sửa sang lại đầu óc, nghĩ tới hôm nay không có đi công ty, ngay cả nghỉ cũng không xin, chỉ sợ phần công tác này cuối cùng bị ngâm nước nóng rồi, hơn nữa tổng tài còn tự mình gọi điện thoại hướng mình đòi tiền, làm sao đây? Muốn mình nửa dêm bỏ trốn? Kỳ thật, Tư Minh Vi cũng không sợ Cảnh Tình đến thế, bất quá về phần tại sao như vậy đều xuất phát từ tin đồn về Cảnh Tình. Tư Minh Vi trước khi nộp đơn vào công ty, đã tìm hiểu đầy đủ, ngay cả lão bản công ty cũng hỏi thăm qua. Nói đúng ra thì cô chính là nhẹ dạ cả tin vào lời đồn mà thôi.

Bởi vì Cảnh Tình tại thương giới mạnh mẽ vang dội, thân thủ rất tốt, làm không ít thanh niên khâm phục cùng ái mộ, lại vì cô dung mạo xinh đẹp, có huyết thống con lai. Cho nên từ đầu năm tới cuối năm, người theo đuổi nhiều đếm không xuể, bất quá Cảnh Tình cũng không thèm để ý, làm cho bọn họ vừa kinh ngạc, lại vừa không cam lòng, liền tìm một ít người rải ra tin đồn xấu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của cô. Nói cô đối đãi nhân viên hà khắc, có danh xưng là gấu mẹ tái thế, hơn nữa còn có khuynh hướng biến thái. Còn nói nàng tâm ngoan thủ lạt, đã từng có một ông già vô tình đụng phải xe cô, cô liền phái người đem ông ta trầm xuống đáy sông, vân vân...

Vì vậy mà ấn tượng đầu tiên của Tư Minh Vi đối với lãnh đạo, chính là ma quỷ ăn thịt người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro