Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đi." Hoa Linh lắp bắp kinh hãi, dưa theo cá tính của Cảnh Tình, khẳng định cô sẽ cự tuyệt, tại sao lại đột nhiên đồng ý.

"Cảnh tổng...chị...thật......Được rồi, em đi sắp xếp cho chị." Cuối cùng, Hoa Linh vẫn không nói ra, cô biết Cảnh Tình làm việc từ trước đến nay luôn quyết đoán, hơn nữa cô làm vậy nhất định có mục đích.

Cảnh Tình mỉm cười, "Tiểu Linh Linh, cám ơn em đã quan tâm đến tôi. Bất quá không có việc gì, tập đoàn Tam K gần đây có chút động tĩnh, tôi muốn đi thăm dò một chút thực hư, an tâm đi."

Nụ cười kia, đoạt mất hồn của Hoa Linh, cô ngơ ngác đứng tại chỗ.

"Cảnh tổng, không có việc gì, em trước đi xuống." Hoa Linh không muốn bị Cảnh Tình phát hiện, chỉ muốn chạy nhanh ra ngoài.

"Chờ một chút, ngày mai sẽ có nhân viên mới đến công ty làm. Sau khi cô ấy đến, em liền hảo hảo dẫn dắt cô ấy." Ngụ ý là, muốn Hoa Linh hảo hảo chiếu cố người mới này. Điều này làm Hoa Linh vô cùng kinh ngạc, là ai, là ai làm cho Cảnh Tình để ý như vậy. Nếu chỉ là nhân viên bình thường, Cảnh Tình chưa bao giờ quan tâm như thế.

"Vâng được, em đã biết, một hồi em sẽ qua bộ phận nhân sự xem tư liệu của cô ấy."

Đóng cửa lại, Hoa Linh nhẹ nhàng thở ra.

Trước mặt gặp phải Lâm Y Y, người phụ trách phỏng vấn.

"Chị Hoa, xin chào. Em đang muốn đi tìm chị đây. Đây, đây là tư liệu của nhân viên mới." Lâm Y Y khách khí đem tư liệu giao cho Hoa Linh.

Dù sao Hoa Linh cũng coi như là nhân viên nồng cốt của công ty, cũng là tâm phúc bên cạnh Cảnh Tình, Lâm Y Y tự nhiên sẽ đối với cô thực tôn kính.

"Aiz, thật sự không biết tổng tài nghĩ như thế nào, lại tuyển người này vào. Ngày hôm qua lại không tới công ty báo cáo, tổng tài cũng không nói gì." Lâm Y Y oán giận nói.

Hoa Linh nhìn nhìn tên trên tư liệu: Tư Minh Vi.

"Là cô này sao, tuổi còn rất trẻ."

"Tuổi trẻ thì không nói, bằng cấp cũng không tệ, nhưng mà có một đứa nhỏ, chính là không có cha." Lâm Y Y đưa tay chỉ chỉ phần tình trạng hôn nhân.

"Chị Hoa, không phải em nhiều chuyện, nhưng cô ta không phải là thân thích của tổng tài chứ? Bằng không tại sao được quan tâm như vậy, hôm trước còn hỏi em muốn xem lý lịch của cô ấy."

Hoa Linh bất động thanh sắc đem tài liệu trong tay nắm thật chặt. Giác quan thứ 6 của phụ nữ bình thường rất chuẩn, Hoa Linh ẩn ẩn cảm thấy nguy cơ.

.........................

Tư Minh Vi cảm giác mình ngủ một giấc thật yên ổn. Cô thậm chí nằm mơ thấy một đại mao cầu hướng cô nhào tới, không ngừng gãi gãi mặt cô. Theo tiềm thức phất tay muốn đem mao cầu đẩy ra.

"Mẹ...mẹ...ôm..." Mao cầu mở miệng nói chuyện, còn gọi cô là mẹ.

Tư Minh Vi mở to mắt, liền thấy bảo bối nhà mình duỗi tiểu móng vuốt chơi đùa tại gò má của cô.

Nguyên lai nhóc con kia tỉnh dậy sớm hơn cô.

Trong nháy mắt ngồi dậy, có cảm giác choáng váng, toàn thân vô lực, là di chứng sau khi phát sốt đi. Cô nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, kim chỉ ở 11 giờ trưa, trên tủ đầu giường có một cái nhiệt kế còn có một viên thuốc và một ly nước, dưới cái ly có chèn một tờ giấy.

"Rời giường, trước đo nhiệt độ cơ thể. Uống thuốc đúng giờ, còn có buổi tối tôi muốn ăn cơm cô làm !
Cảnh Tình."

Chợt nhìn làm cho người ta liên tưởng đến cảnh tượng vợ chồng mới cưới ấm áp. Tư Minh Vi cảm thấy hai má của mình nóng lên, sờ sờ, nghĩ thầm không phải còn sốt chứ, nóng đến suy nghĩ miên man.

Rửa mặt chải đầu một phen sau, lại đem bảo bảo dàn xếp tốt. Tư Minh Vi đo nhiệt độ cơ thể, đã muốn khôi phục độ ấm bình thường liền đem thuốc uống. Đi xuống lầu, nhìn phòng lớn ngăn nắp trống rỗng, trong lòng chợt có cảm giác mất mát. 

Cảnh Tình muốn cô làm cơm cho chị ấy ăn, nhưng biệt thự này ở ngoài thành, phụ cận lại không có chợ, đi chỗ nào để mua thức ăn đây?

Nghĩ một hồi, Tư Minh Vi đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh cùng ngăn tủ bếp, phát hiện nguyên liệu nấu ăn cô cần đều có.

Không biết chị ấy thích ăn những món gì? Suy đoán những món ăn Cảnh Tình có thể sẽ thích, rồi bắt đầu trở tay bận rộn. Tư Minh Vi cho rằng Cảnh Tình có hảo tâm thu lưu mình, lại cho mình công việc, nên phải hảo hảo báo đáp chị ấy.Tận lực đem việc có thể làm tốt, nhân lúc chị ấy không ở đây, đem các phòng hết thảy đều thu dọn sạch sẽ ngăn nắp.

Cảnh Tình tại văn phòng phê duyệt văn kiện, ngay cả cơm trưa đều quên ăn. Cô thường xuyên bận rộn như vậy, thường bỏ qua thời gian dùng bữa, vả lại bởi vì cô là Lang, đối với phương diện ăn uống của nhân loại cũng không cần thiết. Nhìn đồng hồ, nhớ đến trong nhà còn có tiểu đà điểu, kìm lòng không đậu cầm lấy di động.

Cô phải nhắc nhở cô ấy, xế chiều hôm nay sẽ có người mang đồ đến nhà.

Tư Minh Vi lúc này tại phòng bếp ngồi xổm chờ canh xương hầm xong, nghe thấy tiếng điện thoại, vội vàng đi vào phòng khách.

"Xin chào." Nghe thấy âm thanh của tiểu đà điểu, Cảnh Tình cảm thấy rất an tâm.
"Tư Minh Vi, uống thuốc đỡ hơn không, cơm trưa cô có ăn không đó?"

Là điện thoại của Cảnh tổng, Tư Minh Vi thụ sủng nhược kinh

*thụ sủng nhược kinh: được cưng mà sợ

"Chuyện đó...thuốc tôi đã uống, cám ơn chị quan tâm. Chị công việc hẳn là rất bận rộn, không cần phải đặc biệt gọi điện thoại về."

Thấy cô lại cự tuyệt mình, Cảnh Tình trong lòng vô cùng khó chịu, có ý tốt gọi điện thoại tới hỏi thăm cô, cô không thể hảo hảo nhận?

"Tôi muốn gọi thì gọi! Tôi muốn hỏi cô một chút có hay không làm tốt công việc của mình!"

Tư Minh Vi kích động đáp lại, "Buổi chiều tôi liền bắt đầu quét dọn. Cảnh tổng, chị yên tâm, còn có tôi sẽ chuẩn bị cơm tối, phòng bếp đang hầm canh xương, chờ chị trở về ăn."

Cảnh Tình tay cầm điện thoại vô lực buông xuống, cô còn thật muốn làm quản gia bảo mẫu cho mình. Em có thể không cần khách khí cùng tôi nói chuyện như thế được không? Nhưng vừa nghĩ tới Tư Minh Vi làm canh xương hầm cho mình, khóe miệng của cô khẽ nhếch.

"Đùa với em thôi, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt. Đúng rồi, buổi chiều sẽ có người đưa một ít đồ dùng đến, em nhớ đó. Tốt lắm, tôi cúp máy đây." Không cho Tư Minh Vi cơ hội nói câu nào, Cảnh Tình quyết định nhanh chóng cúp điện thoại .
Nghe điện thoại âm thanh "Đô đô", Tư Minh Vi sửng sốt cả buổi, Cảnh tổng, chị vì cái gì mà đối với tôi cùng đứa nhỏ tốt như vậy?

Trước biệt thự sang trọng, bổng nhiên xuất hiện một người phụ nữ trung niên đeo kính râm. Từ xa nhìn , còn tưởng đây là một thiếu phụ ngoại quốc bởi vì nàng ăn mặc rất thời thượng, tóc vàng uốn cong, trong giống hình tượng quý phu nhân hiện đại.

"Ai nha nha, rốt cục đã trở lại, tiểu thư a, ta nhớ người muốn chết!" Người phụ nữ trung niên đi thẳng đến biệt thự, lại nhìn thấy một chiếc xe vận tải đứng ở đó, vài người công nhân khuân vác đem vật phẩm trên xe khiêng xuống rồi ấn chuông cửa.

Phụ nữ trung niên tò mò đuổi theo, hướng một người thanh niên trong đó hỏi "Cậu gì đó ơi, đây là đưa cái gì đấy?"

"Ách...Chủ nhân biệt thự này đặt mua giường trẻ em..." Chàng trai thiếu chút nữa cho rằng trước mặt là người ngoại quốc, thấy cô nói tiếng phổ thông thì mới trả lời.

"Ơ, cậu xác định không đưa sai sao?"

Chàng trai nhìn trong tay địa chỉ, "Đúng vậy a, tên là Cảnh Tình. Tất cả mua đều là vật dụng trẻ con."

Trời ạ! Tiểu thư là muốn sinh! Cái này là làm sao, Vương cùng Vương hậu cũng không biết, đây chính là đại sự của Lang tộc. Lúc mình rời đi, tiểu thư một chút dấu hiệu mang thai cũng không có, như thế nào đột nhiên liền có. Ngay cả đối tượng cũng không có một cái.

Lúc này cửa đột nhiên mở ra. Nhận được điện thoại, Tư Minh Vi liền đi ra ngoài thấy một nhóm người đứng đó. Tư Minh Vi mới chú ý đến người phụ nữ ngoài cửa.

"Xin hỏi... Dì, người tìm Cảnh tổng sao?" Thử dò hỏi một chút.

Người phụ nữ tháo xuống kính râm, lộ ra một đôi mắt màu lam, đánh giá nha đầu trước mắt.

Chính mình quả nhiên không đoán sai, người trước mặt ít nhiều cùng Cảnh Tình có chút quan hệ.

"Dì, nếu không dì vào trước đi. Cảnh tổng đi làm rồi, buổi tối mới trở về." Tư Minh mời người trước mắt vào nhà.

Hừm, nha đầu nhân loại này ở đâu ra, như thế nào ở trong nhà tiểu thư? Từ lúc tiểu thư dọn đến nhân giới, cũng không lưu người nào ở lại, tiểu thư một chút cũng không thích khí tức loài người nhiễm dính vào nhà của mình. Thế nào lại để cho nha đầu này tiến vào ở, nhìn bộ dáng này, quan hệ tựa hồ cũng không cạn.

Tư Minh Vi bị nhìn đến không được tự nhiên, sợ hãi mở miệng nói: "Dì...con rót cho dì một chén trà nhé."

"Không cần, cô là ai?"

Đột nhiên bị hỏi, chẳng lẽ mở miệng nói mình là quản gia của Cảnh tổng mời tới. Đứa nhỏ trên ghế sa lon thấy có người đến, vui vẻ vỗ tay.

"Đứa nhỏ của cô?" Ánh mắt lợi hại phóng tới đứa bé.

Tư Minh Vi gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro