Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngâm nga một ca khúc, Cảnh Tình ngồi trên xe thể thao của mình, chuẩn bị trở về nhà. Sau lưng gió lạnh từng trận. Cảnh Tình liên tục nhảy mũi mấy cái, cảm thấy mình giống như quên cái gì.

Đúng vậy, Lang nữ vương, ngươi thật sự bỏ sót người nào đó.

"Cái gì! Tiểu nha đầu, cô nói cô là quản gia nơi này???" Người phụ nữ trung niên phẫn nộ giẫm lên sàn nhà, toàn bộ căn nhà như đất núi rung chuyển, vài người đưa hàng buông đồ vật xuống, bật người bỏ chạy.

Tư Minh Vi phản ứng đầu tiên chính là ôm lấy bảo bảo đang ngồi trên ghế sô pha.
Đứa nhỏ một chút cũng không sợ hãi, ngược lại cảm thấy chơi thật vui. "Mẹ.. mẹ... chơi...". Hôm nay, bé con lại nói ra từ ngữ mới, Tư Minh Vi kinh hãi tốc độ nói chuyện của con mình.

Thấy Tư Minh Vi không có phản ứng, người phụ nữ tiếp tục càm ràm không ngừng, "Nói cho cô biết, tiểu thư chính là tôi một tay nuôi lớn, ngay cả sữa cũng là uống của tôi. Lúc nhỏ, tã lót của tiểu thư tất cả đều do ta thay. Ô ô ô~ tiểu thư, cô làm sao có thể quên tôi, phân hay nước tiểu của cô cũng là tôi dọn. Không nghĩ đến, cô lại không cần tôi, muốn đuổi tôi đi."

Tư Minh Vi không nghĩ đến người phụ nữ này trước đó còn tỏ ra rất giận dữ lại đột nhiên bi thương như vậy, luôn miệng an ủi: "Dì, người đừng khóc, con nghĩ trong đó nhất định có hiểu lầm."

"Hiểu lầm? Tôi cho cô biết, mặc kệ cô từ đâu chui ra, còn có nhóc con này nữa, lập tức mang đi cho tôi!" Nói chuyện không lưu tình chút nào, Tư Minh Vi ảm đạm cúi đầu, bản thân mình đúng là không có lập trường gì ở lại nơi này, nếu như người thân của tổng tài đã trở lại, người ta đã mở miệng đuổi người, cô còn có tư cách gì lưu lại đây.

Người phụ nữ trung niên lường trước được loại con gái mang theo đứa nhỏ không biết từ đâu tới này, lại sống nương nhờ bên người tiểu thư. Như vậy sao được, nói sao thì huyết thống Lang tộc cao quý của bọn họ làm sao có thể bị làm bẩn, để cho tiểu thư cùng nữ tử nhân loại dính dáng với nhau.

Hôm nay Nghiêm Yên trong lúc rảnh rỗi nghĩ đến nhà của Lang nữ vương nên muốn tới chơi, thuận tiện nhìn xem chị dâu, còn đùa giỡn với tiểu Lang khả ái nữa. Kết quả còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc mưa rền gió dữ.

Lang bà ngoại!!! Nghiêm Yên theo bản năng nghĩ muốn cụp đuôi chạy trốn. Lúc ở Yêu giới, Nghiêm Yên cũng rất đau đầu vì nhũ mẫu này của Lang nữ vương, quan trọng là, khi còn bé lúc cô không ngoan, ba mẹ cô sẽ kể cho cô nghe câu chuyện về Lang bà ngoại và cô bé quàng khăn đỏ. Dần dà, cô liền đem Lang bà ngoại thật xem như Lang bà ngoại trong câu chuyện.

Bất quá, nghe được đoạn đối thoại trong nhà, có vẻ như chị dâu bị đuổi ra khỏi nhà. Cái này sao được chứ. Vì tương lai khoan khoái về sau, Nghiêm Yên sao có thể để chị dâu đi đây? ( Kỳ thật cô là muốn tiếp tục tám chuyện của Lang nữ vương.)

"Chị dâu, hi!" Nghiêm Yên lộ ra nụ cười ngọt ngào, chợt lách người chạy đến trước Tư Minh Vi, nhéo nhéo khuôn mặt của bảo bảo.

"Tiểu Lang lớn lên thật đáng yêu, làn da trơn bóng mềm mại, còn có ánh mắt trong veo này, lớn lên cùng Cảnh nữ vương giống nhau như đúc." Nghe Nghiêm Yên nói, Lang bà ngoại cũng nhìn đến đôi mắt đứa nhỏ kia, màu mắt kia đúng là một trong những điểm đặc thù của Lang tộc. Chẳng lẽ, đứa nhỏ này đúng là con của tiểu thư?

Không nghĩ tới tiểu bảo bảo một ngụm cắn lấy ngón tay Nghiêm Yên, làm cô đau muốn rơi nước mắt, "Ôi, đau, đau, chị dâu, chị mau bảo con gái mình nhả ra. Được lắm, răng nanh này cũng sắc bén giống Cảnh nữ vương a!"

Tư Minh Vi hoài nghi nhìn miệng của bảo bảo, "Bảo bảo còn chưa đến một tuổi, răng cũng không mọc nhanh như vậy đi." Làm cho bảo bảo mở miệng, cẩn thận nhìn nhìn, răng đúng là mọc dài nha, nhưng mọc như vậy thì cũng quá nhanh đi. Ôi trời? Ngày hôm qua còn không có, như thế nào trong một đêm liền....

Bảo bảo răng có mọc dài thế nào, cũng không có khả năng cắn Nghiêm Yên đau đến kêu trời trách đất. Cho nên mới nói, con chồn này kỹ năng diễn trò quả nhiên xuất sắc.

Lang bà ngoại quả nhiên mắc câu, chần chừ lại gần nhìn bảo bảo.

Nghiêm Yên lại một phen đổ dầu vào lửa, "Không nghĩ tới, thật cùng Cảnh nữ vương từ một khuôn khắc ra a, cái mũi nè, khuôn mặt nữa." Nghiêm Yên vứt một ánh mắt ra hiệu, ý bảo Tư Minh Vi đừng nói. Cô biết Tư Minh Vi là muốn phản bác lời vừa rồi của cô.

Lang bà ngoại kéo Nghiêm Yên sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Thử a, ngươi cùng tiểu thư quan hệ rất tốt, nói cho ta nghe một chút đi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

Nghiêm Yên đầu tiên làm ra vẻ thần bí, sau đó lộ ra nụ cười giảo hoạt, cuối cùng, "Thôi, việc này, kỳ thật con cũng không rõ ràng lắm, người vẫn là chờ Lang nữ vương trở về, chính mình hỏi đi." Lang bà ngoại có loại xúc động hận muốn quất chết con chồn này.

Nghiêm Yên đã sớm chạy qua một bên, đến bên cạnh Tư Minh Vi, nhỏ giọng nói thầm: "Chị dâu, chị đừng có đi, vị này chính là quản gia của Cảnh nữ vương. Vài ngày trước về nhà thăm người thân, giờ mới trở về. Người tính tình không tốt, chị thông cảm cho."

Tư Minh Vi trong lòng khó hiểu, vậy tại sao Cảnh tổng còn muốn cô làm quản gia cho chị ấy, nghĩ kỹ lại, dì kia có vẻ không thích cô, vẫn là rời đi thì tốt hơn.

"Xin hỏi cô là? Cám ơn cô nói cho tôi biết. Tôi cảm thấy mình nên rời đi, dù sao ngay từ đầu, tới nơi này quấy rầy Cảnh tổng, tôi đã cảm thấy thật có lỗi. Còn có mong cô đừng có gọi tôi là chị dâu, gọi tôi là chị dâu đối với thanh danh Cảnh tổng sẽ không tốt." Tư Minh Vi thành thật nói.

"Đối với ai thanh danh không tốt!" Cảm giác áp bách từ phía sau lưng truyền đến, Cảnh Tình đã sớm từ công ty trở về, đứng ở ngoài cửa đem đoạn đối thoại của mọi người nghe rõ ràng. Tiểu đà điểu, cô thật đúng là đà điểu, như vậy đã muốn chạy trốn?

Lang bà ngoại vừa thấy Cảnh Tình, như một thiếu nữ hoài xuân hướng cô nhào tới, vươn tay ra ôm chặt lấy cô. 

"Tiểu thư, tôi nhớ cô muốn chết!!" Nào có biết, giờ phút này Cảnh Tình mặt sớm viết đầy chữ "囧".

"Lang thẩm, người có thể bỏ tay ra không?" Thì ra cô quên mất vị lão ngoan đồng này.

Lang bà ngoại còn cọ cọ hướng Cảnh Tình ôm ấp tình cảm, Cảnh Tình cố nén xúc động đem móng vuốt chụp chết bà, ai bảo bà chính là nhũ mẫu của cô đây, còn là một nhũ mẫu dở hơi.

Từ trên người Cảnh Tình nhảy xuống, Lang bà ngoại lại khôi phục vẻ đẹp phong phạm phu nhân, "Tiểu thư, mau nói cho ta biết, người cùng cô gái này là quan hệ như thế nào?"

Cảnh Tình ánh mắt quét qua Tư Minh Vi liếc mắt một cái, thấy cô vừa muốn rụt đầu lại. Tiến lên một bước, ôm bảo bảo vào trong ngực, ôn nhu cười nói: "Lang Lang, mẹ nuôi đã trở về, nhìn thấy mẹ nuôi, có vui không?"

Nghiêm Yên thiếu chút nữa té ngã trên đất, Lang bà ngoại cằm còn muốn rụng xuống đất.

Lang nữ vương mẫu tính chói lọi như vậy, nói đứa nhỏ này không phải con của Lang nữ vương, đánh chết cô cũng không tin. Bất quá, sao lại là mẹ nuôi a?

"Mẹ...mẹ...vui..." Bảo bảo cười tủm tỉm nhìn Cảnh Tình.

Cảnh Tình kích động vừa ôm lại hôn, "Lang lang lại học được từ mới, giỏi quá, đúng là con gái ngoan của mẹ nuôi mà!"

Tư Minh Vi sửa lưng nói: "Bảo bảo, là mẹ nuôi, đừng gọi bậy!"

Cảnh Tình mặt biến sắc, Tư Minh Vi lại không dám nói thêm cái gì nữa. Cảnh Tình quay đầu nhìn Lang bà ngoại, "Lang thẩm, Lang Lang là con gái ta nhận nuôi, cho nên hai mẹ con về sau sẽ ở nơi này, người khoan dung một chút đi!"

Gì? Tiểu thư muốn nhận một đứa nhỏ loài người làm con gái nuôi? Như vậy sao được?

"Tiểu thư! Bà già này tuyệt đối không đồng ý!" Nghiêm Yên một tay che miệng của bà, liền đem bà kéo qua một bên.

"Lang bà ngoại, người cũng không phải không biết tính tình của Lang nữ vương, nàng quyết định chuyện gì ai có thể thay đổi. Nhìn tình huống vừa rồi, người cũng thấy đó, dù có đem phụ vương mẫu hậu của nàng mời tới, nàng cũng sẽ không nhượng bộ. Ta khuyên người an tâm một chút, đừng nóng." Nghiêm Yên hảo tâm khuyên nhủ cùng an ủi Lang bà ngoại, trong lòng lại vui như nở hoa, Lang bà ngoại, người cũng có ngày hôm nay!

Lang bà ngoại bất đắc dĩ thở dài.

Cảnh Tình một tay ôm Lang Lang, ngồi cạnh bàn ăn, "Tôi muốn uống canh xương." Tư Minh Vi vội vàng chạy đến phòng bếp múc cho cô một chén, "Cẩn thận nóng."

Canh xương trên bàn nóng hôi hổi, ngửi thấy một mùi hương thơm lừng. Cảnh Tình thấy Tư Minh Vi bất an xoa xoa hai tay, lại mở miệng nói: "Đút tôi."

"A?" Tư Minh Vi mặt đỏ như trái cà chua, cô thế nào cũng không nghĩ được tổng tài sẽ có yêu cầu như thế.

"Như vậy không tốt lắm đâu..." Bắt đầu xoắn ngón tay, Tư Minh Vi tựa vào bên cạnh bàn. Cảnh Tình tâm trạng vui vẻ trỗi dậy, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội đùa vui tiểu đà điểu, hạ quyết tâm muốn tiểu đà điểu đút cô, ai bảo cô ấy vừa rồi có ý định rời đi.

"Nhanh lên~" Cảnh Tình tiếp tục thúc giục nói.

Cảnh Tình mặt ngoài tuy là lạnh lùng, nhưng đôi mắt kia lại nóng bỏng nhìn thẳng Tư Minh Vi, làm cô bị mê hoặc bưng bát canh xương trên bàn kia.

Tư Minh Vi cũng không biết cô làm sao nữa, chỉ biết cô nhu thuận ngoan ngoãn nghe lời Lang nữ vương, bưng lên bát canh mà mình nấu, cầm lấy thìa múc một muỗng, đặt ở bên miệng thổi thổi, sau đó thật cẩn thận đưa tới bên miệng Cảnh Tình.

Cảnh Tình vừa lòng uống vào, chưa thỏa mãn vươn đầu lưỡi liếm liếm bên miệng. Uống ngon thật!

Tư Minh Vi bị động tác vừa rồi của Cảnh Tình hấp dẫn, lòng cả kinh, tay run rẩy, tổng tài...thật gợi cảm!

Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên phủ lên trán cô, "A~ tổng tài!"

"Ừ, tốt lắm, hết sốt rồi." Cảnh Tình buông tay, liếc mắt nhìn cái bát trên tay Tư Minh Vi.

"Tôi còn muốn, đút tôi uống hết a!" Tư Minh Vi giống như bị mê hoặc, nghe lời từng chút một đút cho Cảnh Tình.

Lang Lang nằm trong ngực, mở miệng nói rõ từng chữ: "Mẹ... mẹ... thích.. mẹ... mẹ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro