Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oa, mắt chồn cô bị hỏng đi!!! Nghiêm Yên mắt thấy hai người tình chàng ý thiếp, hào quang rất chói mắt. Hai tay che mắt, một bên Lang bà ngoại mày nhăn thành chữ "井."

Cắn khăn tay, nhe răng trợn mắt, tiểu thư, tiểu thư yêu dấu của ta, người không còn cần bà già này nữa, muốn cùng con gái nhân loại song túc song thê sao?

Ô ô ô, ta tuyệt không thể chịu đựng chuyện như vậy phát sinh. Ta đây trở về Lang tộc giúp tiểu thư tìm lang quân như ý đi, thị vệ thống lĩnh Lang Nhị tỏ vẻ ngưỡng mộ tiểu thư đã lâu, còn có Lão Hoàng Ngưu ở Sơn Tây cũng dòm ngó tiểu thư lâu rồi, còn cái kia Hùng Lão Đại ở Đông Bắc cũng không tệ.

Lang bà ngoại xòe ngón tay, tính xem những người muốn theo đuổi tiểu thư. Nghiêm Yên lại góp lời nói: "Lang bà ngoại a, ngài không thích nhân loại cũng không thể đem tai họa đến cho Lang nữ vương a, này gấu này bò, còn cái gì là Võ Đại Lang tái thế, dù sao Lang nữ vương cũng là huyết thống cao quý của hoàng thất, người chọn thế này rất lai tạp không phải sao?"

Lang bà ngoại nghe vậy cũng thấy có lý, lau chùi nước mắt, "Tiểu Thử a, Lang bà ngoại liền trông cậy vào ngươi rồi, ngươi cùng tiểu thư là thanh mai trúc mã, phải trợ giúp nàng trở về chính đạo, đoạn tuyệt cùng nhân loại mặc kệ đó là sinh vật giống đực hay là giống cái, bất luận là cái dạng gì cũng không được!"

Nghiêm Yên trong mắt chợt hiện một tia sáng, bắt đầu tính toán, "Việc này được thôi, Lang bà ngoại, con cảm thấy người hẳn là nên về Lang tộc trước xem xét tìm kiếm Hùng Lang thuần chủng cho Lang nữ vương, lưu lại nơi này cũng không có biện pháp không phải sao?" Chồn trong lòng liên tục cười trộm, mau trở lại Lang tộc đi, đừng quấy rầy bổn tiểu thư xem cuộc vui.

Nghiêm Yên lại vỗ vỗ bả vai Lang bà ngoại, "Yên tâm, con sẽ thay người hảo hảo nhìn thật kỹ Lang nữ vương." Lộ ra ánh mắt chân thành, dụ dỗ từng bước.

Quả nhiên, Lang bà ngoại lưu luyến nhìn Lang nữ vương liếc mắt một cái, lắc mình biến mất.

Nghiêm Yên nhẹ nhàng thở ra, hướng Cảnh Tình hô: "Cảnh nữ vương a, ngươi còn không cảm tạ ta, ta đã giúp ngươi đem một đại phiền toái đuổi đi rồi!"

Đang chìm đắm trong phục vụ ôn nhu của Tư Minh Vi, đương nhiên không vui khi có người bên ngoài quấy rầy, "Tiểu Thử, trong quán ngươi không phải còn có việc sao? Còn không mau đi?" Ngụ ý, nhanh lên một chút cút đi.

Fuck! Nghiêm Yên cô ngày hôm nay đã biết cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn, có đồng tính không có thú tính.

"Cảnh nữ vương, không nên qua sông đoạn cầu như vậy đi! Chị dâu, tôi nói cho chị biết, Cảnh nữ vương trước kia ở trong quán của tôi mỗi tối đều có rất nhiều cô gái để ý tới cô ấy, có một lần Lang nữ vương không cẩn thận uống say..." Lời còn chưa nói xong, Tiểu Thử trực tiếp bị đưa ra cửa, lăn rất xa trên mặt đất, cửa "Phanh" một tiếng đóng lại.

Tư Minh Vi kinh ngạc nhìn Cảnh Tình vừa rồi giống như đem Nghiêm Yên ném ra, tổng tài khí lực thật lớn...

Bất quá lời nói của Nghiêm Yên, cô có chút để ý, nhưng mà nghĩ lại, đây là việc riêng của tổng tài, cô cũng không có quyền thắc mắc...

Thấy Tư Minh Vi biểu tình ngơ ngác, Cảnh Tình lập tức nhìn thẳng cô, "Đừng nghe Nghiêm Yên nói, đầu óc cô ấy có lúc không được tốt, nói năng hồ đồ, bất quá tôi đúng là thường đến quán bar uống rượu." Vốn nghĩ không cần giải thích, nhưng Cảnh Tình vẫn muốn nói ra.

Tư Minh Vi cả buổi mới nói một câu, "Uống rượu đối với thân thể không tốt...Tổng tài chị về sau uống ít một chút..."

"Về sau cô nấu cơm cho tôi ăn, tôi sẽ mỗi ngày đúng giờ về nhà." Cảnh Tình lại chạy tới chơi đùa với tiểu Lang Lang.

Trong lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào, Tư Minh Vi ha hả cười ngây ngô.

...............................

Nghiêm Yên êm đẹp chổng vó trên mặt đất, nhìn lên trời cao, "Lão mẹ nói một chút cũng không sai, chồn làm việc tốt sẽ bị trời phạt!"

Kéo thân thể đau nhức trở lại quán bar của mình, không sai biệt lắm cũng tới thời gian mở quán rồi. Cũng không nghĩ tới có một người đứng ở trước quán, a?

"Thương bóng lăn là ngươi?"

"Chồn, ha ha, không nghĩ tới ngươi còn nhận ra ta!" Thương Lãng Thác hào sảng khoác bả vai cô.

"Gặp mặt không nhiều lắm, bất quá ngươi cùng Lang nữ vương là sinh tử chi giao, sao có thể quên!"

Hai người đi vào quán bar, Nghiêm Yên đem cho nàng một ly rượu.

"Bóng lăn, đêm nay ta bao, ngươi uống tùy thích."

"Khách khí như vậy, ta đây càng không thể khách khí rồi !"

"Ngươi tại sao lại ở chỗ này, không phải là đặc biệt đến thăm ta đi?" Nghiêm Yên trêu ghẹo nói.

"Tốt nghiệp, chuẩn bị tìm việc làm đây." Thương Lãng Thác đốt điếu thuốc.

"Bóng lăn, khi nào thì học hút thuốc."

"Từ lần suy sụp đó, tự nhiên học được." Nhìn cô vẻ mặt mất mát.

Nghiêm Yên an ủi, "Sự tình đều đã qua lâu như vậy, vẫn không bỏ xuống được sao."

Thương Lãng Thác gật đầu, "Hai năm đó, cảm giác như cả một đời." Lười biếng duỗi thắt lưng, một hơi uống cạn rượu trong ly.

"Ngươi nói ngươi cần công việc gì, tập đoàn Thiên Thượng tùy ý ngươi chọn một vị trí !" Thấy Thương Lãng Thác sắc mặt khẽ biến, Nghiêm Yên kinh hãi sợ bản thân nói sai.

Làm bộ ho khan, "Ách, ta nhiều chuyện, ngươi biết mà."

"Tiểu Hoàng, ta rất nhớ nàng..." Càng nói về sau, Thương Lãng Thác càng nghẹn ngào.

Nghiêm Yên vuốt ve lưng nàng, "Khóc đi, sẽ dễ chịu một chút... Một khi đã như vậy, liền đi tìm nàng đi, tình cảm mà, cả đời có thể tìm một cái duy nhất không dễ dàng."

"Tìm...Đi đâu tìm... Đã có lòng muốn trốn ta, một chút biện pháp cũng không có." Thương Lãng Thác rót đầy ly, uống liền một hơi.

Cả đêm, Nghiêm Yên đều ở bên nàng. Cuối cùng Thương Lãng Thác say mèm, Nghiêm Yên mang nàng tới phòng nghỉ ở phía sau nghỉ ngơi.

Đối với chuyện của Thương Thác Lãng, cô từ chỗ Lang nữ vương có biết một chút. Cảm thấy chuyện của nàng thật đáng tiếc, hôm nay nhìn thấy Thương Lãng Thác như vậy, con chồn như cô cũng cảm thấy bị nàng lây thương cảm theo. Thật hy vọng trên đời này người hữu tình sẽ thành thân thuộc.

Nghĩ kỹ thì vẫn nên gọi điện thoại cho Lang nữ vương.

Cảnh Tình đem tiểu Lang Lang dỗ ngủ, rồi xuống lầu. Đối với chuyện của Bảo Bảo, Tư Minh Vi cảm thấy Cảnh Tình so với người mẹ ruột như cô đều để tâm hơn. Những đồ dùng trẻ con, đều là vô cùng tốt. Lúc nãy chị ấy còn tự mình giúp Lang Lang bố trí phòng ngủ, bận bịu đến bây giờ.

Cảnh Tình thấy tiểu đà điểu ở trên ghế sa lon đứng ngồi không yên, "Cô nghỉ ngơi đi, ngày mai cùng tôi đến công ty."

"Ách...Cái đó...Tổng tài, tôi ngồi xe của chị đi làm không tốt lắm, để tôi đón xe buýt đi, nếu không để nhân viên công ty thấy... sẽ..."

"Đã nói gọi tôi là Cảnh Tình, còn có, cô muốn lúc hừng đông 4 giờ sáng chạy bộ, một đường chạy đến trạm xe buýt sao? Nơi này là vùng ngoại thành, cô hẳn biết đi." Ánh mắt nghiêm nghị, Tư Minh Vi một trận run rẩy, mỗi khi đối mặt Cảnh Tình, cô liền trở nên bối rối.

"Có thể đừng run rẩy không? Sợ tôi tới vậy sao?" Cảnh Tình hướng cô đến gần, Tư Minh Vi theo bản năng lui về phía sau một bước, "Tôi, tôi..." Lại lắp bắp, Tư Minh Vi tuyệt đối ăn nói rõ ràng, không có chứng nói lắp, nhưng sau khi gặp Cảnh Tình, đầu lưỡi thắt lại số lần không ngừng tăng lên.

"Tôi, tôi..." 

Cuối cùng, Cảnh Tình giống như quả bóng xì hơi, bất đắc dĩ phóng âm thanh mềm mại, "Đi ngủ đi. Tôi còn tưởng cô coi tôi như là bạn bè chứ."

Tư Minh Vi bước chân đang di chuyển liền ngừng lại, tổng tài nói chị ấy coi cô là bạn bè...

Có chút cao hứng...lại có chút kháng cự...Có tổng tài làm bạn, thật ra rất vui vẻ, cũng tốt lắm...

Thì ra tổng tài làm tất cả cho cô, là bởi vì xem cô như một người bạn tốt...

Bất quá nghĩ đến cũng phải...Người ngồi ở địa vị cao...thường rất cô đơn...Tổng tài chị ấy nhất định không có bạn bè gì...Tổng tài một mình ở căn nhà lớn như vậy... Nhất định rất cô độc đi...

Đối với Cảnh Tình nở một nụ cười, "Tổng tài, cám ơn chị, tôi sẽ đem chị làm người bạn tốt nhất cả đời!"

Bị nụ cười ấm áp này cuốn hút, Cảnh Tình thấy lòng mình trở nên mềm mại, nhưng mà em ấy nói là bạn tốt cả đời...Mình thật sự chỉ muốn cùng em ấy làm bạn bè sao?

Nhận được điện thoại của Nghiêm Yên, Cảnh Tình lái xe đi ra ngoài. Tư Minh Vi từ cửa sổ nhìn xe chạy đi xa, có chút nghi hoặc tổng tài trễ như vậy lại đi ra ngoài, sẽ không phải đi uống rượu đi. Tư Minh Vi vốn định đi ngủ, một mình ngồi trên sô-pha ở phòng khách xem ti vi, cô sợ Cảnh Tình trở về sẽ say rượu, nên muốn chờ chị ấy trở lại, còn vì chị ấy chuẩn bị trà giải rượu.

Lúc Cảnh Tình đến, Thương Lãng Thác đã ngủ say như chết.

"Lang nữ vương, không bằng ngươi đem bóng lăn này an bài đến công ty ngươi đi." Cảnh Tình cũng đang có ý đó, thiếu niên lông bông Thương Lãng Thác tựa hồ đã không còn, hiện giờ nằm ở đây là một lãng tử khốn khổ vì tình.

"Tiểu Thử, chờ nàng tỉnh lại, ngươi đem danh thiếp cho nàng, để cho nàng ngày mai đến công ty tìm ta." Cảnh Tình giao phó xong, liền chuẩn bị rời đi.

"Từ từ!" Nghiêm Yên nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới một lần, sờ sờ cằm, lắc đầu nói: "Lang nữ vương, chậc chậc, nhanh như vậy trở về là muốn làm gì nha?"

Ngay lập tức đột ngột đập vào người Nghiêm Yên, "Để làm gì? Đương nhiên là về nhà ngủ!"

"Được được được, còn giả bộ, Lang không phải đều hoạt động nửa đêm sao? Đêm nay quán bar lại tới vài cô gái xinh đẹp, Lang nữ vương, không bằng..." Nghiêm Yên vẻ mặt hớn hở, "Ta không có hứng thú, hàng đêm sênh ca, coi chừng thận của ngươi sớm muộn gì cũng suy yếu!" Lang nữ vương hung tợn nói.

"Xí~ tổng so với người nào đó chỉ có thể nhìn mà không được ăn thật là tốt, làm người phải thành thật, chúng ta là Yêu càng phải thành thật hơn cả thành thật." Nghiêm Yên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Một bàn tay bay về phía mặt của cô, "Ngươi nghĩ chuyện hạ lưu như vậy, ta thuần túy là cùng đứa bé kia hữu duyên, mới thu lưu mẹ con hai người."

"Ai tin đây? Đứa bé kia cái mũi, con mắt đều cùng ngươi như một khuôn đúc ra, còn không thừa nhận là giống của ngươi." Nghiêm Yên trước tiên dùng hai tay bảo vệ đầu, "Cút! Cái gì giống với không giống, lão nương là một thân hoàn bích! Làm sao mà giống!" Cảnh Tình tức giận nói.

"Loại chuyện này, cùng việc ngươi hoàn bích có quan hệ gì, vừa thấy liền biết ngươi ở phương diện kia là công." Nghiêm Yên tiếp tục nói không lựa lời. Thấy Lang nữ vương nghiêm túc như vậy, "A, không thể nào, ngươi dưỡng dã chủng của loài người? Ngươi đội nón xanh!"

"Vô liêm sỉ! Nói bậy bạ gì đó? Cái gì dã chủng với không dã chủng, đó là con gái nuôi bảo bối của lão nương!" Cảnh Tình bị tức đến phát điên, chồn tinh chết tiệt, nhất định là chưa đánh răng, bằng không lời nói ra như thế nào lại giống như đống phân thối như vậy!

"Ta cho ngươi biết! Lời như thế trăm ngàn lần không được nói trước mặt tiểu đà điểu, nghe rõ chưa? Bằng không ta cho người đem quán rượu của ngươi bốc hơi khỏi nhân gian."

Fuck! Cô vì nàng bất bình, bị người khác cho đội nón xanh, còn muốn đe dọa cô! Còn nói cùng cô gái kia không có tình cảm~ Lang nữ vương chính là không thành thật với lòng mình.

"Còn gọi tiểu đà điểu, tiểu đà điểu thân thiết như vậy, vị kia nhà ngươi triệt triệt để để chính là quả hồng mềm, ai cũng có thể bóp."

"Quả hồng mềm thì sao, nói cho ngươi biết, muốn bóp, cũng chỉ có ta mới có thể bóp!" Cảnh Tình kìm lòng không đậu mở miệng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro