Chương 17: Cõng Ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tâm trạng đem tính mạng giao phó cho người khác là thế nào ?


Ta cũng không phải là quá xét nét, chỉ là cảm giác không tốt, thật sự không tốt.


Nguyên nhân chính là vì như vậy nên mới nhắm mắt. Mà sau khi nhắm mắt thì lại nghĩ không ổn. Một mảnh tối đen, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập của bản thân, nhiệt độ của cơ thể, còn có một cảm giác khác thường trên cánh tay.


Hoặc cũng nhận thấy được điều kỳ lạ, nàng bắt đầu nóng vội, chậm rãi cử động, trong lòng cảm giác âm thanh ma sát giữa quần áo truyền đến rất rõ ràng.


Lý trí khống chế tốt bản thân, nhưng tâm lý lại không thể nào thích ứng loại cảm xúc này, lòng căng thẳng, muốn giục, lại không dám giục. Nếu đã giao cho nàng quyền chủ động, thì việc chỉ có thể làm là chờ đợi, chỉ có những suy nghĩ mông lung liên tục xuất hiện còn lại gì cũng không có thậm chí đã nghĩ đến tình huống xấu nhất.


May là vẫn cảm giác được sự tồn tại của nàng, điều đó khiến ta cảm thấy an tâm.


Loại cảm giác đó rất mơ hồ và vô cùng mông lung, bởi vì xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí không nghe được tiếng hít thở của nàng, nhưng ta biết nàng vẫn đứng ở đó, thậm chí có thể tưởng tượng ra nàng như sói con đang vận sức chờ công kích.


Bỗng, một trận gió mát lướt ngang mặt, nhẹ nhàng khiến da thịt ta mát lạnh.


Nhưng đó không phải gió! Bởi vì cánh tay ngay sau đó vô cùng căng thẳng, hơn nữa càng ngày càng siết mạnh, con rắn cuộn mình quấn chặt lại , chặt đến cánh tay đau không chịu nổi. Ta thực sự chịu không nổi, kêu lên một tiếng đau đớn và mở mắt ra, nhìn thấy cành cây Luyện nhi lúc nãy cầm trên tay cắm chặt vào đỉnh đầu con rắn kia!


Một phát vô cùng chính xác, ta nhìn mà không thể tưởng tượng được, vô cùng hiệu quả, thậm chí không làm cho con rắn mở miệng cắn được. Ta không nói nên lời, khuyết điểm duy nhất chính là con rắn nó sắp chết giẫy giụa và siết càng chặt cánh tay.


Tiểu quỷ này cũng biết, cho nên lúc này ngồi chồm hổm xuống, một tay cầm cành cây tiếp tục khống chế, tay kia thì nhanh chóng túm lấy thân rắn, gỡ trái gỡ phải, cố gắng đem nó gỡ khỏi cánh tay ta , thế nhưng lực siết của con rắn đó lại vượt xa sự tưởng tượng của nàng, mạch máu bị chèn ép cánh tay bắt đầu tím dần lên, nàng không nghĩ gì được, bắt đầu nóng nảy, lại cắn môi liếc nhìn ta hình như là ...lo lắng.


Ta nâng lên cánh tay trái, không chút phiền muộn, chỉ muốn vỗ vỗ sau lưng nàng nói cho nàng biết không gì đáng ngại, đừng lo.


Vật lộn một hồi con rắn bắt đầu dần dần mất đi sức, bị Luyện nhi túm lấy cầm trong tay đập xuống mấy cái, chính thức không còn sống. Nàng thế nhưng vẫn chưa hết giận, vẫn nhìn nó đầy căm tức, liền nhấc tay ném nó ra thật xa, biến mất trong màn đêm ngay đến cả âm thanh rơi xuống đất cũng không hề nghe thấy.


Hành động tức giận của tiểu quỷ này khiến ta cảm thấy an tâm đồng thời cũng thấy buồn cười.


Nhưng lại không dám cười, bởi vì người đối diện đang mang gương mặt dọa nạt , thấy ta hé miệng mỉm cười, liền trừng mắt liếc, bất quá cũng không nói gì, chỉ yên lặng đi tới một bên, nhặt lại cây thảo dược mà lúc nãy vứt ở trên mặt đất, liền đưa tới trước mặt ta, ý tứ nàng không cần nói cũng biết.


Thấy sắc mặt nàng không được tốt, ta tự nhiên sẽ không có ngốc mà đi chọc ghẹo, chỉ đem cây thảo dược nàng đưa tới lật qua lật lại quan sát tỉ mỉ, cuối cùng, do dự một chút, nhưng vẫn quyết định thành thật trả lời: "Cũng tựa tựa như vậy, nhưng...rất tiếc không phải nó."


Còn tưởng rằng tiểu quỷ này tìm không được thẹn quá thành giận, mà kết quả là hoàn toàn không có.


Nàng "Ừ" một tiếng, nghe quả thật là tâm bình khí hòa, cũng không thấy có biểu hiện gì rõ ràng, chỉ cầm cây thực vật thuận tiện ném qua một bên, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt vươn tay đem ta từ mặt đất kéo mạnh lên! Sự việc tới quá đột nhiên, lại không hề chuẩn bị, ta chỉ cảm thấy cơ thể được nâng lên, đợi đến khi hồi phục tinh thần thì đã ở trên lưng nàng.


"Luyện nhi?" Quả thật không hiểu, thật sự làm người khác không hiểu được: "Ngươi làm cái gì vậy?"


Nàng lạnh lùng cười, đáp: "Cõng ngươi." Rồi không nói thêm lời nào tiếp tục chui vào trong bụi cây, khom lưng về phía trước, tay trái đỡ người, tay phải ở trong bụi cỏ sạt qua sạt lại, này rõ ràng là muốn tiếp tục duy trì tư thế này tiếp tục tìm dược.


Thấy nàng cười nhạt ta liền biết không ổn, cũng không đoán được nàng hành động như vậy, trong đầu mơ hồ một chút, lại suy nghĩ một chút, mới cân nhắc mà mở miệng: "Luyện nhi... Ngươi làm cái gì vậy?" Bản thân xác nhận là nàng đang thực sự rất giận: "Chuyện khi nãy chỉ là ngoài ý muốn, cũng tại ta sơ suất không cẩn thận, hiện tại cũng đã giải quyết, ngươi không cần..."


Lời còn chưa nói xong, đã bị một tiếng hừ lạnh cắt đứt, nàng cũng không trực tiếp trả lời, đầu cũng không thèm quay lại mà tay phải cầm một cây thảo dược lướt qua vai đưa tới, hỏi: "Phải nó không?"


"Ơ... cũng không phải." Nhìn thoáng qua, ta lập tức phủ định, lại nghĩ tiếp tục khuyên nàng, mà nàng nghe xong, lập tức tiện tay ném đi, không đợi ta mở miệng, liền cầm lấy một cây khác đưa tới: "Còn cái này?"


Trong lòng bất đắc dĩ, lúc này nếu không hiểu được nàng muốn gì ta thật đúng là sống uổng phí .


Thế nên lần này, không xác nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhận thấy cây cỏ nàng đưa cầm trong tay nhìn một chút, không để ý mà mở miệng nói: "Luyện nhi, ngươi mệt mỏi vất vả như vậy ta thế nào có thể an tâm? Hơn nữa, dưới gốc cây đó cũng không có khả năng lại bò ra thêm..."


"Ngươi nói nhiều quá!" Nàng cõng ta cuối cùng bùng nổ hét lên, nghiêng mặt thở phì phò nói: "Ai thèm quan tâm ngươi sống chết! Ta chỉ là nghĩ làm như vậy càng thêm thuận tiện! Không cần phải chạy tới gốc cây hỏi người, thật sự phiền phức!" (Ân...Trúc Tỷ thật sự nói rất nhiều )


Nói xong, cũng không chờ ta trả lời, thẳng tay lấy lại cây cỏ trên tay ta: "Nếu không phải thì ném xuống! Cầm ở trong tay không nói lời nào làm cái gì?"


Nàng thường thường đối với ta kiêu căng cùng sinh khí nhưng thực sự bùng nổ thì chỉ hai lần. Vì là đang bệnh, so với một trận đấm đá ở bờ suối thì lần này nàng chiếm tiện nghi ta nhiều hơn, lòng ta cũng rõ ràng, cũng không nghĩ sẽ nói tiếp, chỉ là xóc nảy nhanh tay bám lấy vai nàng để không bị quăng xuống, tay kia thì bảo vệ cây thảo dược: "Đừng nóng... đừng nóng vội, lần này là đúng không sai, ngươi bỏ sao?"


Nàng sửng sốt, dừng lại động tác, nhất thời cũng quên là đang tức giận, chỉ liếc mắt nghi ngờ nhìn ta: "Thực sự?"


Vội vã gật đầu, nhìn nàng cười vô tội, ta thật sự không gạt ngươi, cũng thật lạ, nàng chăm chú tìm cũng chỉ là những cây tương tự, thế mà giận dỗi nhổ đại thì lại trúng mục tiêu.


Nàng trừng mắt nhìn ta, khoảng chừng nghĩ ta xác thực không dỗ nàng, liền cầm trong tay nhìn kỹ, lại để sát vào mũi ngửi, lông mày giãn ra nghiêng đầu lẩm bẩm: "Thì ra lớn lên là cái dạng này a, rất bình thường mà, mệt ta tìm nửa ngày."


Đúng là trẻ con, nhanh giận rồi cũng nhanh hết, ta thuận tay vén một bên tóc của nàng, mỉm cười nói: "Hiện tại ngươi biết thảo dược có hình dạng này , chỉ cần đem theo nó mà hái, giờ có thể để ta xuống không?" Nói xong, hơi khẽ động, nghĩ ly khai thân thể của nàng.


Ai biết nàng cảm thấy được, sống lưng lập tức đứng thẳng, chẳng những không phối hợp mà tay ngược lại giữ chặt ta.


"Lại làm sao vậy?" Ta nhíu mày, giả vờ khó hiểu hỏi.


Kỳ thực, trong lòng đã biết, nàng kiên trì không chịu để ta xuống là có lý do, lúc nãy sinh khí và bùng nổ là vì chuyện ngoài ý muốn mà sợ. Ta lúc đó cho rằng nàng vốn bình tĩnh, cũng không để ý giờ nhìn lại đúng là sai lầm.


Quả nhiên, nàng đứng thẳng thân thể, một mặt ngăn ta nhảy xuống, một mặt ngẩng đầu nói: "Xuống để làm chi? Loại cây này lúc nãy ta thấy rất nhiều, lúc này chỉ cần hái xong rồi trở về. Giờ buông ngươi xuống một hồi còn phải cõng lại, đây mới thật sự không tốt." Nói một hơi lí lẽ hùng hồn.


Trong lòng than nhẹ, còn tưởng rằng cho dù không tình nguyện, cũng không có lí do gì để không thỏa hiệp , nhưng hôm nay xem ra, tiểu quỷ này càng ngày càng mồm mép, chẳng lẽ là do mấy ngày nay chúng ta nói nhiều với nhau ?


Mà bên kia, nàng trước sau như một mặc kệ ý kiến của ta, nói xong rồi tự ý tiếp tục hành động.


Trong tay có sẵn mẫu, mục tiêu cũng tìm dễ hơn rất nhiều, lần này nàng không cần đi đông đi tây tìm tòi, mà hái một lần là đúng, cỏ dại và vân vân cũng không còn là trở ngại, lùm cây cao khoảng nữa người, ta ban ngày đến tìm cũng phải mất chút sức lực, nhưng lúc này chỉ chốc lát đã hái hơn phân nửa.


Bất quá, dược thảo dù sao rất ít, không có khả năng nhiều như lời nàng nói, tuy rằng địa hình có độ dốc hướng về phía trước làm cho cây mọc đứng lên không cần khom lưng khổ cực, nhưng thời gian lâu, cũng vẫn vô cùng mệt.


Ta cùng nàng dựa vào nhau rất gần, nên mắt nhìn thấy trán nàng đang đổ mồ hôi, không biết như vậy là tốt hay không. Muốn nói rồi lại thôi, nhưng không tránh được thở dài, giơ lên tay đang ôm cổ nàng nhẹ nhàng thay nàng lau mồ hôi.


Dần dần thả lỏng cơ thể, đầu lúc này lại choáng váng, gió đêm làm bản thân thấy thoải mái nhưng đối với bệnh tình lại không hề tốt.


"Lần này ngươi thật sự khiến ta vô cùng bất ngờ a, Luyện nhi..." Có lẽ bởi vì đầu ngày càng choáng váng, ta nằm ở trên vai nàng, nhắm lại hai mắt, không lâu sau, như có ma xui quỷ khiến bắt đầu bĩu môi lẩm bẩm.


"Chậc... ngươi nói, lỡ như lần này ta không may bệnh chết, hoặc là bị con rắn lúc nãy cắn chết, ngươi sẽ xử trí thế nào? Làm như ta dạy đem đi mai táng? Hay là giao ta cho đám bà con của ngươi để chúng nó no bụng?"


Chuyện của sói con ngày hôm qua... Huh, hay ngày hôm trước ta? Đầu óc mơ màng, thời gian có chút không rõ ràng, nhưng hình ảnh vẫn hiện ở trước mắt, thời khắc đó như khắc sâu vào trong não, mà tự hỏi địa vị ta trong lòng nàng cũng không thể cao hơn sói con được bao nhiêu.


Đứa trẻ này đối với thân tình không giống như người thường, nàng chỉ biết là trong phạm vi một vòng tròn, ngoài phạm vi đó là không quan tâm, thậm chí đối với địch thủ nhưng vẫn trong phạm vi thì đều là người nhà. Trong vòng tròn đó trừ sư phụ so với nàng mạnh hơn, còn lại đều yếu hơn nàng, mà yếu hơn nàng thì nàng sẽ muốn chinh phục cùng quản lý, đồng thời cũng bảo hộ.


Ta cũng bị nàng cho vào cái vòng tròn đó, địa vị có lẽ cao hơn nhưng cũng chỉ là như vậy.


Lúc trước nếu không phải ta khăng khăng thì sói con cũng không có kết cục như vậy, càng nghĩ đầu càng đau, một người bình thường không muốn khi chết đi còn bị đối xử như vậy, ta bệnh thành hồ đồ, nhưng lòng cũng thực quýnh lên, không buông tha nhất định đòi nàng cho một cái đáp án.


Bị ta léo nhéo hỏi liên tục, nàng cuối cùng kiềm chế không được đứng thẳng lưng lên.


"Phiền chết được! Ta sẽ không để ngươi chết !" Trả lời rất hùng hồn, nhưng trong giọng nói vô cùng buồn bực: "Ta không cho ngươi chết! Thì ngươi không được chết! Hỏi chuyện chết để làm gì? Đáng ghét! Câm miệng."


Nàng nói câm miệng, ta lập tức im miệng.


Bị quát giật cả mình, trên lưng ra một tầng mồ hôi mỏng tinh thần lúc này cũng tỉnh táo không ít, mới biết được chính mình vừa trẻ con như thế nào, vô cùng ngượng ngùng cũng không nhớ là bị một đứa trẻ lớn tiếng quát, ngược lại ngoan ngoãn theo lời nàng, khống chế bản thân không nói ... nói ra cái gì khiến bản thân xấu hổ.


Ta im miệng, nàng cũng không thèm nhắc lại, cứ như vậy vội vã hái thảo dược rồi trở về, trên đường cũng không hề nói gì .


Trở lại Hoàng Long động, đêm đã rất khuya, sư phụ vẫn chưa trở về. Dược phải giã ra rồi rang khô, ta lúc này đã choáng đầu hoa mắt, Vì vậy chỉ có thể như lúc trước, một người nói, một người làm.


Đợi một lúc sau, nhóm lửa lên, thấy thuốc bốc hơi và dần dần đổi màu , ta rốt cục cũng chịu không nổi, nhắm mắt cúi thấp đầu xuống, trong lúc mê man cảm giác có người nhích lại gần, lay lay ta vài cái, trong giọng nói còn có lo lắng, ta vô thức nở một nụ cười, mơ mơ màng màng đưa tay lên vỗ vỗ nàng ý bảo không có việc gì, rồi ngủ thiếp đi.


Chuyện sau đó liền không nhớ rõ, chỉ biết là khi ngủ thật ấm áp và bình yên. Cứ như vậy mà ngủ ngon đến khi nàng bảo ta ngồi dậy uống thuốc, trong lúc ngủ cũng không hề thấy ác mộng.


Tỉnh lại ta nghĩ sau ngày ấy có lẽ đã có một điều gì đó thay đổi.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Luôn luôn so với dự định càng viết càng dong dài, Đúng là ta á... OTL


Editor nói suy nghĩ của mình:


Cùng thời điểm này ở chương PN thứ 2 và 3, tác giả đã viết dưới góc nhìn nội tâm của Luyện nhi, Khi đó dù Luyện nhi còn nhỏ và không hiểu "tình" là gì nhưng vẫn thấy lo sợ, đau buồn khi nghĩ đến Tiêm nhi nếu chết đi :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro