Chương 18: Sau Giờ Ngọ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi cùng Luyện nhi hái dược trở về, trong đêm đó ta uống thuốc hai lần, lần đầu tiên là lúc nửa đêm, lần thứ hai là trời đã rạng sáng .


Cả hai lần đều là nàng bưng thuốc tới gọi, nói ra thật xấu hổ. Bởi vì hôn mê, bản thân rốt cụộc cũng không biết nàng cả đêm có nghỉ ngơi và ngủ chút nào hay không, nhưng ta biết, cho dù có ngủ nàng cũng nhất định ngủ không sâu.


Thuốc dù sao cũng chỉ là thảo dược bình thường, rang khô, hiệu quả cũng chậm hơn, điều đáng mừng chính là bệnh tình không có nặng thêm mà đã khống chế được .


Cố ý nói cho nàng hiểu, chủ yếu là muốn nàng thư giãn mà đi nghỉ ngơi, ai biết nàng nghe xong mím môi suy nghĩ, chợt nói: "Ta nghĩ phải đi hái thêm một ít phòng khi thiếu còn dùng." Nói xong nhấc chân muốn đi.


Ta không biết nên khóc hay cười, vội vã đưa tay kéo nàng lại, cứ như vậy giằng co một hồi, nàng cuối cùng không đi được.


Không phải bởi vì ta có bản lĩnh mà là vì sư phụ đã trở về.


Người trở về khi chúng ta vẫn đang giằng co, ai cũng không để ý, sau cùng vẫn là tiểu quỷ này kịp phản ứng, chỉ thấy nàng đột nhiên ngừng lại một chút, sau đó quay mặt nhìn về phía cửa động, sau đó liền chạy nhảy qua đó reo lên một tiếng, ta lúc này mới quay đầu lại, trông thấy sư phụ đi vào.


Thấy dáng dấp của sư phụ lúc này, hình như có chút chật vật mà cụ thể chật vật ở đâu lại không thể nói rõ. Ta bất quá trong lòng băn khoăn, cũng không lên tiếng, đợi người tới gần đang định khom người hành lễ, lại bị sư phụ trực tiếp ấn nằm xuống. Người vươn tay, sờ sờ trán và mạch tượng, hỏi một phen, ta thành thật trả lời, hai cặp chân mày của người cuối cùng cũng giãn ra, như là thở phào nhẹ nhõm.


Mà sư phụ an toàn trở về, chúng ta cũng không tránh khỏi nhẹ nhõm an tâm. Tuy biết người võ công cao thâm, nhưng lại không biết rõ tình huống thì trong lòng lo lắng cũng là chuyện bình thường, ta như vậy, tin rằng Luyện nhi cũng nghĩ như ta .


Thế nên tiểu quỷ này mới vui vẻ như vậy.


Vài ngày tiếp theo cũng là sư phụ chăm sóc cho ta.


Dược do người xuống núi mang về, là do thầy thuốc ở trong trấn bốc, mỗi một bao thuốc có đầy đủ dược liệu, hiệu quả tất nhiên so với dược hái trên núi nghiền thành thuốc tốt hơn nhiều. May mắn là sau một vài ngày, công hiệu của thuốc khiến cho bệnh tình ngày một thuyên giảm.


Đối sư phụ, ta từ đầu đến cuối đều mang lòng cảm kích người, mặc dù không dùng những lời hoa mỹ khoa trương để diễn tả, nhưng mỗi một chuyện từng chút từng chút, ta đều ghi tạc trong lòng.


Cũng giống như lần này, rõ ràng là bản thân nghịch ý người, gặp mưa sinh bệnh cũng là bản thân thể chất không tốt, tóm lại là do gieo gió gặt bão. Nhưng người lại lập tức xuống núi, trở về cũng không đề cập nửa câu đường xá gian nan, chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh ta, đốc thúc ta uống thuốc thay y phục, như lần đầu tiên quen biết ta thủ ở bên giường bệnh người. Lời tuy không nhiều nhưng hành động đều là thật tâm .


Kỳ thực ít nhiều có chút hoài nghi, nghĩ lần này xuống núi mua thuốc, sư phụ đoán chừng xảy ra chuyện, bởi vì khi người trở về có cảm giác rất chật vật, hay vì lũ bất ngờ giữ người lại vài canh giờ, thậm chí là người thay đổi lộ trình mà đi, cho dù vậy, cũng không thể đến một ngày một đêm.


Thế nhưng sư phụ không đề cập tới, bản thân cũng liền im lặng không hỏi, thầy trò chúng ta theo lệ cũ ngày xưa mà làm.


Về phần Luyện nhi, ta nghĩ là nàng không cảm thấy có chuyện gì, nàng tuy rằng trực giác hơn người, thế nhưng vẫn còn nhỏ, lại không giống như ta quan sát sắc mặt ngôn ngữ người khác, cũng không suy nghĩ nhiều như ta.


Nói tới tiểu quỷ này, từ sau khi sư phụ trở về thì không thấy bóng dáng đâu cả.


Bởi vì lâu không thấy, có đôi khi, bản thân lại sẽ cảm thấy hoài nghi, đêm hôm đó nàng thể hiện ra ngoài các loại lo lắng với ta, sẽ không phải là do một lúc tâm huyết dâng trào... ta bệnh mà suy nghĩ ra rồi tự cho là đúng đấy chứ ?


Nhưng càng nghĩ lại thấy không phải.


Có thể là do quá lo lắng mà trấn an bản thân, nhưng đã nhiều ngày không nhìn thấy nàng, cũng không phải bởi vì phần lớn thời gian đều trong trạng thái mơ mơ màng màng. Kỳ thực có đôi khi, nửa mê nửa tỉnh, cũng sẽ loáng thoáng cảm giác được một ít khí tức, so với sư phụ bất đồng, là hơi thở của trẻ con quẩn quanh bên cạnh một hồi, thậm chí trán thỉnh thoảng có cảm giác mát mát, nhưng chỉ trong chốc lát rồi lập tức biến mất .


Trừ phi những ... điều này là ảo giác, ngoại trừ tiểu quỷ đó, tuyệt không thể có người thứ hai .


Mà nếu thực sự là nàng, vì sao mỗi lần đến đều là lúc ta hôn mê? Là cố ý hay chỉ là do trùng hợp? Điều này xác thực làm người khác hao phí không ít tâm tư, nhưng cũng nghĩ không ra là nguyên nhân gì.


Nghi ngờ vẫn tồn tại trong lòng, nghĩ đến thấy phức tạp, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng gì.


Bệnh đến như núi vỡ, bệnh đi như kéo tơ.


Cứ như vậy ngày lại qua ngày, cảm giác bệnh tình ngày càng chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc không cần cả ngày đầu óc choáng váng tay chân không chút sức lực nằm ở trên giường. Thân thể cũng có khí lực, liền muốn xuống giường đi tới đi lui, sư phụ ngăn cản một chút, thấy ta kiên trì người cũng không ngăn nữa, chỉ căn dặn ở trước cửa động phơi nắng đi lại một chút, nhưng không được đề khí vận công, lại càng không được đi quá xa.


Mỉm cười nghe lời, bản thân cũng thật sự không có sức lực chạy xa, nằm sáu bảy ngày, thân thể phải nói là vô cùng bủn rủn, các ngón tay cũng muốn cứng lại, bỏ qua cảm giác không được khỏe, ta đi tới khoảng đất trống gần động lắc tay làm vài quyền cước đơn giản lưu thông mạch máu, sau đó dựa vào tảng đá gần đó ngồi xuống, làm đúng theo lời sư phụ dặn, lười biếng phơi nắng dưới ánh mặt trời.


Cũng đã lâu chưa có nhàn nhã đi chơi phơi nắng như thế này, lâu đến mức không nhớ rõ lần cuối cùng là lúc nào, có thể là mấy năm trước, hoặc là kiếp trước.


Ánh mặt trời ấm áp, nhắm mắt lại, thế giới hiện ra là màu hồng.


Trong đầu cái gì cũng không muốn nghĩ hoàn toàn chìm đắm trong cái không khí ấm áp này. Cứ như vậy con người hay sự vật ta đều không nhớ, chỉ đến khi trong không gian yên lặng vang lên tiếng bước chân, ta mới giật mình tỉnh lại.


Tiếng bước chân thật ra rất nhẹ, nếu không phải vì ta chìm đắm trong không khí yên tĩnh, thì có lẽ cũng không phát hiện được. Tiếng bước chân nhẹ như vậy chỉ có hai khả năng, một là người đó công phu khinh công vô cùng cao, hai là người đó rất nhẹ, có thể là một đứa trẻ.


Hoặc cả hai khả năng đều đúng.


Ta nghiêng đầu, hơi nheo mắt lại, nhìn cách đó không xa là một dáng người nho nhỏ đang đến gần, bởi vì ngược sáng mà lúc đầu không nhìn thấy rõ. Chỉ thấy một hình dáng được vùng sáng bao lấy.


Đến gần hơn một chút mới nhìn rõ được nàng, vẫn như cũ là một đứa trẻ mặt hoa da phấn, chỉ là răng trắng, mắt sáng ngũ quan so với trong trí nhớ dường như lớn hơn một chút, đã hoàn toàn không còn là đứa trẻ ta bế về trong đêm mùa đông .


Nhận ra được điều này, không hiểu vì sao tâm tình có chút mất mát.


Nàng đi tới bên cạnh ta, thấy ta nhìn thẳng nàng, cũng không nổi giận, ngược lại nhẹ nhàng cười, đắc ý nói: "Ngươi quả nhiên là ở đây, ta nghĩ đúng mà." Dứt lời, vô tư ngồi xuống giống như ta dựa vào tảng đá.


Hành động này ngoài dự đoán của ta, bất quá lần này, cũng đã quen nên không kinh ngạc mấy nhìn nàng ngồi xuống, liền đưa tay thay nàng phủi phủi bụi bặm trên quần áo, hỏi: "Ngươi tới tìm ta?"


Nàng gật gật đầu, nói rằng: "Ta đi vào trong động, sư phụ nói ngươi đi ra ngoài phơi nắng, ta đã nghĩ ở đây phơi nắng là tốt nhất, ngươi quả nhiên ở chỗ này." Nói xong, rất thoả mãn gật đầu.


Tiếp theo lời nàng đáng lẽ nên hỏi ngươi sao lại tìm ta? Không thì cũng là tìm ta có chuyện gì sao? Kết quả lời tới bên miệng, không hiểu vì sao khi ra lại biến thành : "Ngày hôm đó không phải chết cũng không muốn ở gần ta, sao hôm nay lại tới tìm ta ?"


Lời vừa ra khỏi miệng hận không thể lập tức cắn lưỡi, đi dỗi với một đứa trẻ, thật không có tiền đồ.


May mà nàng không nhận ra được hàm ý trong câu nói, cho nên nghe xong cũng không biểu hiện gì, chỉ là đuôi lông mày giương lên, rất chăm chú trả lời: "Không phải, ta không có tránh mặt ngươi a, bất quá ta chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện mà thôi, hiện tại nghĩ ra rồi, nên tới tìm ngươi ."


"Huh?" Thật là hiếm thấy, đương nhiên là do nàng có điều suy nghĩ, nếu là ta thì không có gì nhưng lúc này nàng lại nói như vậy, thật đúng là không bình thường : " Luyện nhi là đang suy nghĩ cái gì? Có muốn nói với ta không?"


"Cũng không có gì." Tiểu quỷ này ngước mặt nhìn ta, đôi mắt ngay thẳng vô tư: "Ta là đang suy nghĩ ngươi lúc trước có nói, cái mà gọi là "Tình" đó."


Một câu nói, từ từ trở lại thời khắc ở dưới mưa.


Khi đó, dưới tàng cây, nàng nói, "Thích ta hiểu, nhưng tình là cái gì?" Nói lời này trên mặt đầy vẻ mơ hồ.


Mà lúc đó, ta đúng thực là cũng có giải thích với nàng, có lẽ cũng nên giải thích với nàng một chút cái gì gọi là "tình:, tuy là nghĩ vậy nhưng khi giải thích bản thân cũng có chút lúng túng .


Ta chỉ nói với nàng, nếu thích thứ gì đó, sẽ không gây khó dễ, sẽ không dùng nó, hoặc ăn nó, ngươi bởi vì thích ăn, thích dùng nên sẽ thích thứ gì đó; thế nhưng, nếu đối với một thứ có tình, thì ngươi sẽ không nỡ, không đành lòng, không muốn thứ đó chịu nửa điểm tổn thương —— Dù tổn thương thứ đó sẽ giúp ích cho ngươi —— Không cần lí do, cũng không vì cái gì, dù cho là với người hay với vật, nếu ngươi không muốn, không đành lòng, không thể nào nhẫn tâm được, thì đó gọi là "tình".


Kỳ thực, trong lòng cũng biết giải thích như vậy có chút không ổn, thậm chí lung tung và sai lệch. Tình là gì? Rất nhiều người trên thế gian đã từng định nghĩa chữ tình , dùng những từ ngữ duy mỹ êm tai mà nói ra, hay dùng những câu chữ hoa lệ chau chuốt mà định nghĩa, nhưng thật sự đã giải thích đúng hay chưa?


Ta chỉ dùng những lời đơn giản nhất để nói với một đứa trẻ ngây thơ như Luyện nhi, khi mà lần đầu biết đến từ đó, còn về phần nghĩa sâu xa phía sau thì trừ bản thân nàng ra không ai có thể dạy cho nàng.


Mặc dù như vậy, cũng không nghĩ tới nàng thực sự chuyên tâm đi suy nghĩ, bên cạnh đó còn có điểm làm người khác không hiểu được.


"Vậy... Luyện nhi lúc này đã nghĩ ra được điều gì? Umm, còn có..." Do dự một chút, thầm nghĩ, chắc cũng không có gì không thích hợp, liền trực tiếp hỏi: "Còn có, Luyện nhi vì sao khi nghĩ vấn đề này phải tránh mặt ta?"


Ta thật sự không hiểu được, cho nên nhìn nàng, nàng dời đi tầm mắt, vẫn ngồi kế bên tay đỡ lấy má, nhìn về phía xa với ánh mắt mơ màng.


"Là ngươi nói a. Không muốn, không đành lòng, không nỡ nhẫn tâm.... và vân vân, thì đó là tình." Khi nói như vậy, tiểu quỷ này như có chút chần chừ, tựa như không thể sắp xếp từ ngữ như thế nào mới đúng: "Ta trước đây, chưa từng như vậy... lúc còn ở chung với bọn sói, tất cả đều là gia đình, thực sự rất thích chúng nó. Thế nhưng, không đành lòng và vân vân thì không a... Chỉ là thương cũng được, chết cũng được, đương nhiên không phải nói thụ thương và chết là chuyện tốt... Chỉ là... Chỉ là..." Nói nói rồi nàng bắt đầu phiền não mà đứng lên, dùng sức cắn môi: "Chính là như vậy á, là đạo lý rất hiển nhiên á !"


Chạy lên vỗ vỗ nhẹ tay nàng, đồng thời dùng nét mặt ôn hòa nhất để cho nàng biết: "Không sao, ta hiểu , ý tứ của Luyện nhi, ta thật sự hiểu ."


Nàng ngẩng đầu nhìn ta, im lặng trong chốc lát lại giãy đứng lên đi tới trước vài bước, đưa lưng về phía ta, mở miệng nói: "Thế nhưng ... lúc sau ngươi bị bệnh, ngươi nói ngươi có lẽ sẽ chết, khi ngươi nói như vậy trong lòng ta thật sự rất khó chịu, trước đây chưa từng có, ngay cả khi sư phụ giết mẫu lang cũng không có..."


Nói đến đây, nàng quay đầu lại, đôi mắt trong suốt như nước, rồi lại sáng ngời như ánh dương: "Cho nên, ta nghĩ thật lâu, nghĩ cái này chính là cái "tình" mà ngươi nói ? Có đúng hay không?"


Ta im lặng nhìn nàng, cũng không lập tức trả lời, một lát sau nhẹ nhàng cười nói: "Câu trả lời của ta đúng hay không, không quan trọng, đó là tâm tình của Luyện nhi thế nên cần phải hỏi là chính bản thân ngươi."


Ta cười, nàng cũng nở nụ cười theo, cũng không biết vì sao, nhưng khi cười thần thái vô cùng sáng lạn, cũng vô cùng hài lòng.


"Ta nghĩ là đúng." Nàng lại đi tới nhìn ta, cự ly rất gần rất gần, sau đó nàng chỉ vào ngực nói: "Ta không muốn ngươi chết, mặc kệ là bệnh chết hay bị rắn cắn chết. Ngươi khi đó hỏi ta, ở đây rất đau, khó chịu, còn rất tức giận, ta nghĩ đây là không muốn không đành lòng a, nếu như vậy, ta đối với ngươi là có tình ." Suy nghĩ một chút, nàng lại nói tiếp: "Nếu như là sư phụ, cũng sẽ đau và khó chịu, ta đây đối sư phụ cũng là có tình ." (Ân....có tình :"> )


Như vậy, đã cho ra kết luận chính xác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ rất là hài lòng, cũng rất thoả mãn. Nàng nở một nụ cười rồi dường như nhớ tới cái gì đó, lại nhìn vào mắt ta, nói: "Nếu như vậy, không nên hỏi ta chuyện sống chết. Ta không thích ngươi chết, cho nên sau này nhất định bảo hộ ngươi không chết ."


Lúc nói điều này, nàng vươn tay ra, bắt chước hành động sư phụ vẫn thường làm, vỗ vỗ vai ta, cứ như là đã chấp nhận lời hứa đó.


Ta không tránh né, mặc cho nàng vỗ khiến bản thân đau nhức bởi các ngón tay, đợi cho nàng vỗ xong, cũng vươn tay lại, vuốt nhẹ mái tóc của nàng, còn tưởng rằng nàng sẽ giống như trước như đây kiêu căng né tránh, mà nàng lại không có.


Cho nên khi ta vuốt tóc nàng, mỉm cười, mỗi chữ mỗi câu nhìn nàng nói: "Tốt, vậy chúng ta trao đổi, sau này ta cũng sẽ bảo hộ Luyện nhi, tuy rằng ta võ công không bằng ngươi, thế nhưng, chỉ cần có thể, nhất định sẽ không tiếc tất cả mà bảo hộ Luyện nhi ngươi. Chúng ta, hứa ." (Vì lời hứa này mà sau này Tiêm nhi phải trả giá rất nhiều :-< )


"Hứa." Nàng gật đầu, lúc này mới né tránh tay của ta, hình như còn có việc gì đó, sau khi vỗ ta hai cái, liền quay người lại, theo gió mà rời đi .


Không cử động, chỉ tựa ở nơi đó, nhìn hình dáng nhỏ nhắn rời đi càng lúc càng xa, thẳng đến khi không nhìn thấy được mới thôi, sau đó ta quay lại đầu lại, nhắm mắt tiếp tục phơi nắng.


Giờ ngọ hôm nay, gió thổi vi vu, ánh mặt trời đặc biệt ấm áp, ấm áp đến độ tiến thẳng vào đáy lòng.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Chi tiết có thay đổi lại, bởi vì viết có chút vội, đương nhiên nguyên nhân căn bản là này chương số lượng từ vượt quá khả năng dự tính... Hãn...


Tiếp theo chương, có lẽ nên cho các nàng lớn một chút ...


Editor nói ra suy nghĩ của mình:


Chính thức kết thúc giai đoạn thiếu nhi, bước sang giai đoạn thanh thiếu niên của các nàng >.< giai đoạn này cực quan trọng vì nó dẫn đến lần đầu Trúc tỷ nhận ra tình dành cho Luyện nhi và đó cũng là lí do dẫn đến lần li biệt đầu tiên của các nàng :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro