Chương 48: Ngọc La Sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước mắt hiện tại là như thế nào? Trong một lúc, thực sự là rối tung cả lên.


Tôi vừa mới nghe được một từ, người duy nhất có thể có biệt danh này, hẳn chỉ có một mình tôi biết – chỉ cần Luyện nhi không vào giang hồ.


Mà Luyện nhi không có khả năng gia nhập giang hồ, bởi vì nàng đã đáp ứng tôi, trong đêm đó, dùng một chén rượu đồng ý với tôi rồi, sẽ ở Hoa Sơn, ở bên cạnh sư phụ, Luyện nhi không phải là người thực sự có thể bội ước, điểm này, không cần suy nghĩ, tôi cơ hồ gần như là theo bản năng mà tin tưởng.


Vì vậy, đây là chuyện không thể.


Nhưng để bác bỏ ý nghĩ này, cái biệt danh này rõ ràng còn đang được người lần lượt nhắc tới, huyên náo một vùng lại nghe người nói:"Đây là lễ vật kẻ khác dâng lên cho Ngọc La Sát!" Lại người khác nói:"Tiểu tử nhà ngươi, tưởng có thể đem Ngọc La Sát ra lừa chúng ta sao?"


Thế nên mơ hồ, từ trong đáy lòng không muốn nghi ngờ rằng người con gái cùng tôi lớn lên, nhưng mà... thế gian này, lẽ nào lại có thêm một Ngọc La Sát nữa hay sao?


Người trong miệng bọn họ nói, là ai?


Cũng không cần nghi hoặc bối rối lâu, bởi vì trong lúc rối loạn, chỉ thấy Vương Chiếu Hi cầm trong tay kim mã (*) giơ lên thật cao, cho mọi người thấy ở cạnh ngược lại, toàn bộ dưới ánh nến, trên đó bất ngờ có khắc mấy cái chữ nhìn rất ấn tượng, bút pháp tuy không nhất thiết ưu mỹ tuyển tú, lại có phần mạnh mẽ táo bạo, vừa nhìn liền hiểu ngay.


Phòng khách không lớn, hắn giơ cao kim mã tại chỗ dạo qua một vòng, hầu hết mọi người đều nhìn thấy rõ hàng chữ, trong đó tự nhiên cũng bao gồm cả tôi.Một hàng chữ, một câu nói – thỉnh Luyện Nghê Thường tiểu thư xin nhận cho.


"Vật này hiện tại ta không có khả năng có thể khắc lên." Nam tử này trên mặt mỉm cười, tràn đầy tự tin dường như đã có tính toán kỹ càng, khi nói như có như không nhìn tôi.


Biết hắn đang nhìn tôi, nhưng tiếc là tôi căn bản không có ý để ý tới hắn ta, tôi cũng không có quan tâm, chỉ là hơi cúi đầu, đem mặt dấu sau chiếc mũ cùng mạng che mặt, không muốn nhìn người khác, cũng không muốn bị người khác nhìn thấy.


Không muốn bị nhìn thấy bởi vì không rõ ràng lắm hiện tại bản thân là đang để lộ ra bộ mặt như thế nào, lại có ánh mắt như thế nào.


Nếu có thể, thật muốn xóa đi ba chữ kia, ba chữ trên kim mã đó.


Rơi vào trong im lặng không chỉ có tôi, đám lục lâm kia cũng đều im lặng như tờ, chỉ có mấy người dần dần tụ lại một chỗ ghé đầu thì thầm bàn tán, có vẻ như ý kiến không đồng nhất, biểu tình càng nói càng lo lắng hơn, cuối cùng, chỉ thấy gã cao to mặt đỏ mới tiến vào kia bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, chớp mắt, hung hăng nói:"Của Ngọc La Sát ta cũng muốn cướp."


Lời vừa nói ra, người xung quanh hắn càng lộ vẻ hoảng sợ, mặt lộ vẻ kinh hoàng, đã thấy hắn hô lên một chưởng đánh vào cái bàn gỗ, đánh vỡ một góc bàn, lớn tiếng nói:"Một năm qua này chúng ta nhịn ả ta đủ rồi, dứt khoát thừa dịp này, bằng giá nào, cũng đấu với nữ ma đầu đó một trận."


Lão đầu mập nghe vậy cả kinh lui lại mấy bước, run run nói:"Này, này..." Lại bị người mặt đỏ liếc mắt, cả giận nói:"Nói ngươi một đời uy danh, nhìn bộ dạng ngươi xem. Nữ ma đầu đó lợi hại, chúng ta cũng chỉ là nghe qua, chưa tứng chứng kiến, này, các ngươi có gan thì đi theo ta, kim mã của tiểu tử kia ta nhất định cướp!"


Tục ngữ có câu "nhân vi tài tử, điểu vi thực vong" (**), nhưng trên thực tế, người ta có thể vì tiền tài mà đánh cuộc tính mạng, nhưng nếu ngay từ đầu đã biết không thể tránh khỏi cái chết, mười phần, cũng đều không muốn.


Vì vậy, bây giờ trong cuộc có hơn mười tên nam tử, tất cả đều duy trì trạng thái im lặng không nói, thực sự không nói, bất quá có thể đếm được trên đầu ngón tay rất ít người, cùng lão đầu mập do dự một chút, cuối cùng vì giúp đỡ người huynh đệ mặt đỏ kia, cũng chỉ biết cười khổ nói:"Đại ca nếu muốn làm, tiểu đệ không thể làm gì khác hơn là nghe theo."


Đến lúc này, cục diện đã phân chia rõ ràng, nhưng nghe một tiếng gầm lớn, trong sảnh lại lần nữa dấy lên cuộc chiến.


Lần động thủ này có chút khác biệt, đổi thành người Võ Đang không đếm xỉa đến, mà mấy người đạo phỉ liên thủ lao thẳng đến mục tiêu, nhằm tốc chiến tốc thắng.


Vương Chiếu Hi cầm trong tay bảo vật bị vây quanh ở giữa, chỉ có thể liên tục né tránh, vốn là nguy cấp vạn phần, nhưng nhìn sắc mặt hắn lại không hoảng hốt khẩn trương, nhanh chóng qua hơn mười chiêu, đột nhiên nhìn thấy cơ hội, liền nhanh chóng nhảy qua một bên, cười lạnh nói:"Quy lão đại, ngươi tính toán chậm rồi, ngươi muốn cướp nên cướp sớm một chút, hiện tại muốn cướp sao, nhưng không còn kịp rồi, ngươi nghe, bên ngoài là tiếng gì!"


Bầu không khí trong sảnh vốn đã rất khẩn trương, giao thủ liền dừng lại, bỗng nhiên im lặng đến mức có thể nghe rõ tất cả, liền chỉ nghe thấy bên ngoài bức tường, tiếng mõ xa xa, tiếng chiêng gõ, bây giờ đã là canh năm rồi.


Cùng với tiếng gõ, nam tử trẻ tuổi này cười to nói:"Ngươi nghe gì không? Đã là canh năm, Ngọc La Sát lập tức tới ngay! Quy lão đại ngươi còn không dừng tay, nếu không chết không có chỗ chôn!"


Hắn nói một câu, nói rõ ràng, trong lòng tôi bỗng nhiên giật mình, đến nỗi hơn cả lão nhân kia.


"Tiểu tử, ngươi muốn kéo dài thời gian, ta liền tiễn ngươi đi gặp Diêm vương!" Người mặt đỏ bị kích động, giận dữ quát một tiếng, lại một chưởng uy phong hướng đầu đánh xuống, lại nghe nam tử trẻ tuổi cười to xuất thủ giao chiến, hai bên đem tất cả nến trong đại sảnh đánh sập, nhất thời toàn bộ phòng khách rơi vào một mảnh đen kịt.


Thực tế thì cũng chưa hẳn toàn bộ đều một màu đen, bởi vì bên ngoài còn có ánh sáng, chỉ là đột nhiên bóng tối xuất hiện, mắt người tự nhiên cần một thời gian để điều chỉnh.


Tôi vẫn đội nón tre, trước sau vẫn ở bên kia bóng tối, lúc này ngược lại có thể nhìn tốt hơn so với người khác, chỉ cần chớp chớp mắt, mở ra, là có thể nhìn thấy phần lớn tình hình trong sảnh, nhìn thấy có người nào đó đang trốn, thấy người khác đang tìm kiếm gì đó, thấy người đang chờ đợi nhưng không động, lại thấy có người không biết lý do vì sao lại đứng chết trân tại chỗ.


Sở dĩ câu nói kia, chỉ là đang trì hoãn thời gian sao? Ý thức được điểm ấy, trong lòng có chút khó chịu không nói được, nhưng vẫn là nghĩ có nên hay không giúp đỡ người này, dù sao... Dù cho không muốn, nhưng hiện nay xem ra vật kia hẳn là thật đúng muốn tặng cho Luyện nhi không có sai...


Tạm thời vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không ảnh hưởng đến quyết định của tôi, đứng ở bên cạnh? Câu trả lời là lẽ bất di bất dịch, không cần suy nghĩ.


Quyết định xong, đang muốn hành động, bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng cười trong trẻo.


Tiếng cười kia nghe thì có vẻ rất xa, thoáng chốc lại như đã đến bên ngoài cửa, nghe tiếng cửa mở ra, có ánh sáng nhu hòa tiến vào, đầu tiên đi vào là một đội nữ tử, trước mặt là bốn người cầm theo đèn lồng, phía sau người chia thành nhóm ở hai bên trái phải, ở giữa là một nữ tử trẻ tuổi, ánh sáng nhẹ nhàng hạ xuống, chỉ thấy nàng mặc y phục màu vàng hơi đỏ, cột dải lụa mỏng, môi hồng răng trắng, con mắt nhanh nhẹn, vừa cười vừa ung dung tiến vào từng bước một.


Trong đại sảnh, đoàn người tất cả đều ngây người ra.


Từ khi tiếng cười vang lên, tôi muốn động cũng không thể động, chỉ có thể im lặng mà nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt, người này, hình dáng này, dung nhan này đã bao lâu chưa được nhìn thấy? Ba năm? Sáu năm? Hay là còn lâu hơn nữa? Lâu đến mức dường như chỉ còn là ký ức mơ hồ, rõ ràng là người ở trong tâm, hôm nay gặp lại, lại trong giây phút chỉ có thể ở bên ngoài nhìn đến.


Nhớ không rõ, hình như vậy, đã từng có qua một lần, một đêm dưới ánh trăng, hang sâu nước thẳm, một cái chớp mắt, nhìn thấy trước mắt? Đuôi mày khóe mắt, nhất cử nhất động, đều vô cùng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, rồi lại như mơ hồ xa lạ.


Ngắm nhìn, dường như quên chính mình đang ở chỗ nào, như thói quen muốn gọi tên nàng, vừa mở miệng, trong sảnh liền vang lên tiếng rêu hò vui mừng, mới khiến cho người giật mình tỉnh lại.


Vương Chiêu Hi mừng rỡ nói:"Luyện nữ hiệp! Gia phụ gửi lời hỏi thăm lão nhân gia ngài vẫn khỏe chứ?"


Bị một câu nói này làm giật mình tỉnh giấc, phục hồi lại tinh thần, rồi lại bởi vì câu nói này làm cho vui vẻ, mắt thấy thiếu nữ đối diện như có gật đầu, ngạo nghễ trả lời:"Đều tốt." Thì lại càng khiến cho người vui mừng.


Tôi lui về phía sau, hạ thấp nón trúc, nỗ lực che miệng lại.


May mắn thay, vào lúc này không ai chú ý đến động tác nhỏ này, không ai nghĩ đến lần này có thể đi tới nước này, không khí xung quanh ngày càng biến đổi, ngay cả mới vừa rồi đám đạo tặc đều đang bối rối, có mấy người mặt xám như tro tàn, run rẩy một góc, động cũng không dám động.


Trừ tôi ra, hiện tại là người duy nhất thật tâm mang theo ý cười, chỉ thấy Vương Chiếu Hi tiếp tục nói:"Gia phụ bảo tôi đem kim mã này cho ngài, bọn họ..." Thiếu nữ thuận theo cười, chặn nói:"Ý của ngươi ta đều hiểu, là bọn hắn nhìn trúng kim mã này sao?"Ánh mắt hơi nhìn qua, lão đầu mập liền lo lắng giải thích:"Ta không biết là dâng lên lão nhân gia ngài!"


Vừa nãy nam tử trẻ tuổi kia gọi nàng lão nhân gia cũng được, nhưng lão đầu mập tuổi đã cao, nhưng cũng luôn miệng gọi nàng lão nhân gia, tôi âm thầm buồn cười, càng nghi ngờ, trong ba năm nay đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, làm nàng vi phạm ước định, xuống núi, còn có địa vị như vậy?


Ban đầu nghe tên Ngọc La Sát từ trong miệng người khác gọi ra, chợt thấy trên kim mã tên người sáng loáng, nói thật, trong lòng không tức giận là giả, dù sao, cho tới bây giờ luôn tin tưởng ước định như vậy không cách nào đột nhiên bị phá vỡ, làm sao có thể không buồn.


Mà hơn cả tức giận, là đặc biệt lo lắng.


Thế nhưng, phải thừa nhận, khi người này chân chân thực thực mà xuất hiện ở nơi này, xuất hiện ở trước mắt, trong lòng mình, cái gì tức giận cũng không nghĩ đến, trong khoảnh khắc toàn bộ dường như liền tan thành mây khói, không còn lại gì, chỉ còn đơn thuần là nghi ngờ thôi.


Thật muốn lập tức cùng nàng trò chuyện, bất đắc dĩ hiện tại không phải là lúc.


Lúc này tình hình dường như đã nằm trong tay Luyện nhi, nhưng thấy ánh mắt nàng nghiêm nghị, nhìn quét qua xung quanh, ngừng lại một chút, bỗng cười nói:"Quy lão đại, lão cũng tới?


Tháng này lão còn chưa giao ra cống vật, lại quên mất sao!"


Bị kêu là Quy lão đại, lúc trước đầu lĩnh là gã mặt đỏ bảo không sợ Ngọc La Sát, lúc này bị kêu tên, chỉ thấy hắn điều hòa nhịp thở, lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên quát lên:"Ngọc La Sát, người khác sợ ngươi, ta không sợ ngươi. Ở đây tuy là địa phận của ngươi, kim mã này yên tâm ta đã định rồi!" Nói xong, một bước xa vọt tới, liền muốn động thủ!


Ta vô ý thức tiến lên trước, suy nghĩ một chút, lại chắp tay lui về trong bóng tối.


Cũng chính lúc này, Luyện nhi nhướng mày hỏi:"Còn có vị nào muốn lấy kim mã này không?" Một đám lục lâm nhân sĩ vội vàng đứng qua một bên, liên tục nói không dám, ngay cả lão đầu mập cũng sắc mặt trắng bệch, bất lực không nói, chỉ có lúc trước hai người hưởng ứng lời kêu gọi của lão nhân mặt đỏ là còn ở phía sau, Luyện nhi phút chốc cười dài một tiếng, nói rằng:"Quy lão đại, ai sợ ngươi đây!" Thân hình thoắt ẩn, liền lăng không tiến lên.


Lúc này lão nhân mặt đỏ đã vọt tới trước mặt, bàn tay to như quạt hương bồ (***) hướng đến, nhưng mà một trảo đó, chợt không thấy bóng dáng, vội vàng lui về phía sau, còn chỗ đó, sau lưng bị một vết thương nặng, nhất thời té trên mặt đất, hai người theo phía sau hắn nhìn càng không rõ, bên sườn cũng bị một chưởng, kêu gào thảm thiết, nằm dưới đất lăn qua lăn lại.


Lúc đó rất nhanh, tam thủ độc chiêu, ba tên cướp liền ngã xuống đất, dưới ánh đèn thiếu nữ vẫn đứng mỉm cười, dường như không liên quan đến mình, lục lâm quần hùng tất cả đều lộ ra vẻ mặt khuất phục, lúc trước lão đầu mập dường như có đồng ý với lời hiệu triệu kia cũng mềm nhũn ra, liên tục xin tha mạng, Luyện nhi lại chỉ cười nhạt mà không đáp.


Từ khi bước vào nơi này, hầu như thấy nàng lúc nào cũng cười, thậm chí so với lúc trước khi chúng tôi ở cùng nhau còn thấy nhiều hơn, đáng tiếc, phần lớn đều là gặp địch mà cười, cũng không là nụ cười thật sự từ nội tâm.


Trong ba người ngã xuống, có hai người đau đớn kêu gào thảm thiết hô hấp khó khăn, hết lần này tới lần khác chỉ có lão nhân mặt đỏ vẻ mặt nhăn nhó, khí nóng bốc qua đỉnh đầu, mồ hôi từng giọt như hạt đậu liên tục rơi, cơ trên mặt từng đợt co quắp, thống khổ ngay cả bộ dạng mặt mũi cũng thay đổi, lại không phát ra tiếng nào, dường như ngay cả rên cũng không có.


Xoa nhẹ chân mày, chợt nghĩ hình như màn này đã từng biết rồi, lại tỉ mỉ suy nghĩ, nghĩ đến năm đó Hồng Hoa Quỷ Mẫu ... Đối phó với Luyện nhi.


Đột nhiên chợt cảm thấy dở khóc dở cười.


Hai người đau đớn sau một lúc lăn tới lăn lui, không chịu đựng nổi, kêu to:"Cầu lão nhân gia ngươi khai ân, nhanh lên một chút giết ta đi!" Lão nhân mặt đỏ xông đến, chưa kịp nói gì, chỉ thấy nàng lại cười nói:"Phương gia huynh đệ, các ngươi là tòng phạm, tội giảm một, không làm khó các ngươi nữa." Dứt lời liền bay lên, mỗi người một cước, hai huynh đệ đang kêu gào thảm thiết bỗng im lặng bất động.


Trong đám người nhất thời vang lên một tiếng ồ trầm thấp, nhất là bên này, mỗi người đều viết lên mặt sự khiếp sợ, dường như căn bản không nghĩ đến việc một thiếu nữ xinh đẹp như thế lại như ma vương giết người không chớp mắt.


Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy nàng ra tay kết liễu cuộc sống của người khác, vốn là nên khiếp sợ không thôi, sự việc chân thật phát sinh trước mắt, nhưng tận trong đáy lòng lại không hế phát sinh chút gợn sóng, giống như đó là chuyện hiển nhiên.


Sinh mệnh đối với nàng chỉ đơn giản là như vậy.


Nhìn thấy kết cục của hai huynh đệ Phương gia, thấy nàng lại hướng lão đầu mập vẫy tay nói:"Ngươi qua đây!" Lão đầu mập hai tay vịn bức tường, thân thể run rẩy, đi vài bước đã tới, Luyện nhi ôn nhu nói:"Ngươi và Quy lão đại huynh đệ đã mấy mươi năm, giao tình rất tốt đúng không?" Lão đầu mập vội vàng nói:" Nữ hiệp người biết rõ, chuyện này không liên quan ta."


"Uổng ngươi làm cường đạo nhiều năm như vậy, còn không hiểu kiêng kị gì sao? Ngươi thật sự không có mắt nhìn sự việc, còn là lục lâm cái gì cường, xưng cái gì bá?" Cuối cùng, nàng cũng cởi bỏ vẻ tươi cười. sắc mặt trầm xuống. đối với hắn trực tiếp một lần quát lớn.


Ngay sau đó trong sảnh liền hiện ra một màn khôi hài, một lão nhân mập mạp lớn tuổi đang bị một thiếu nữ xinh đẹp dạy giỗ như dạy một con chó, hết lần này đến lần khác càng nghe chửi mắng càng lộ ra vẻ mặt bớt phiền não. bên cạnh đó là một đám nam nhân mặc hắc phục, mỗi người đều khoanh tay cúi đầu, vẻ mặt khẩn trương trầm mặc không nói.


Người không biết chuyện sẽ chỉ cảm thấy nực cười, thậm chí sẽ cho rằng lão nhân kia bị oan ức, nhưng tôi rất rõ ràng, ngay cả lão đầu mập cũng rõ ràng, đợi cho mắng xong, đương nhiên là hoàn toàn xác định trong lòng, cao giọng nói:"Là tiểu nhân mắt mù, là tiểu nhân không có tư cách làm cường đạo, mong lão nhân gia người chỉ giáo nhiều hơn."


Lại nghe Luyện nhi quát:"Ngươi nếu tự mình đã biết tội, ta liền miễn tội cho ngươi, ngươi qua đấy, đem người này giết đi!"


Trước khi nàng nói, tôi cũng thấy không có gì, duy chỉ câu này lại có phần hơi quá, chính tay giết chết huynh đệ kết nghĩa, khiến người khó xử cách làm này của Luyện nhi thật ra là một cách giải thoát nỗi khổ cho người khác, không có gì không tốt, lại không biết người bình thường mà nói sẽ có suy nghĩ như thế nào.


Quả nhiên, lão đầu mập nghe vậy, thoáng chốc sắc mặt trở nên trắng bệch, thậm chí so với lúc nãy còn hơn, cho dù lão nhân mặt đỏ lăn tới lăn lui, lộ ra ánh mắt thành khẩn bi thương, nhưng vẫn là không cách nào có thể ra tay.


Nếu cứ tiếp tục như vậy sợ sẽ đưa tới nhiều người tức giận, khó có thể xong việc, tôi hít sâu một hơi, đang muốn tiến ra ngăn lại, không ngờ một bên Cảnh Thiệu Nam đệ tử Võ Đangchịu không nổi, tung người nhảy ra, cao ngạo nói rằng:"Đúng là đạo tặc không việc ác nào không làm, ngươi đem hắn giết đi, coi như thay lục lâm mà nói là tiêu diệt một kẻ ác, không ai nói ngươi sai.


Nhưng ngươi bắt huynh đệ hắn tự giết nhau, cũng không phải việc đúng đắn, không nên."


Luyện nhi biến sắc, bỗng cưới nói:"Ngươi là người của môn phái nào?"


"Phái Võ Đang đệ tử đời thứ hai!" Người này coi như lần này hết sức tự phụ, động tí là ngạo nghễ nói đến sư môn, lúc trước tôi không thấy có gì, nhưng hiện tại lại cảm thấy cực kỳ chướng mắt.


"Ra thế, phái Võ Đang, thất kính, thất kính!" May mắn là Luyện nhi phản ứng cũng không lớn, chỉ là vừa chuyển một cái, trừng mát nhìn lão đầu mập kia cưới nói:"Thiệu Tuyên Dương, ta đây là thử lòng ngươi, ngươi mặc dù cũng thuộc nhóm đạo tặc này, còn hắn như vậy làm xằng làm bậy, tìm ngươi giết hắn, ngươi cũng không phải là khuất phục nịnh hót, không muốn giết huynh đệ để tự bảo vệ mình, bằng hai điểm này, ta liền miễn trách phạt." Trong lúc nói chuyện, nhẹ nhàng bổ sung thêm một cước, liền đem trận đánh cùng lão nhân mặt đỏ kết thúc.


Một màn chuyển biến này, chẳng biết trong mắt người khác có cảm nhận như thế nào, tôi chỉ che miệng lui ra sau, yên lặng mỉm cười, hài tử này, từ khi nào lại học thành kẻ nói dối như vậy...


Sau khi cười nói đem ba tên đạo tặc giết đi, Luyện nhi phất tay một cái, nở nụ cười, đối với lục lâm lúc này nói:"Các ngươi, bình tĩnh theo ta trở về quân sơn một chuyến!" Lại chỉ bên này nói:"Các ngươi cũng vậy, cùng nhau đi, kể cả vị Trác lão đại nhân cùng toàn bộ hành lý ngân lượng, đều mang theo lên núi!"


Đám người lục lâm kia tất cả đều tuân theo, bên này mọi người có vẻ như vẻ mặt không đồng nhất, hoảng sợ có, hoang mang có, nhận lệnh cũng có, Cảnh Thiệu phái Võ Đang tâm cao khí ngạo, có vẻ không cam lòng, lại bị Vương Chiêu Hi ném cho cái ánh mắt, tôi mắt nhìn qua hai người họ, lại thấy phảng phất vẻ mất mát, nhịn không được tiến lên khuyên một câu, ý bảo đảm rằng sẽ không có gì, lão nhân này cũng coi như rộng lượng, thở dài nói:"Chỉ cần giữ được tính mệnh, vật ngoài thân tùy cô nương đó thôi."


Tôi cười cười, liền thấp giọng khuyên thêm hai câu, lại ngẩng đầu lại nhìn một chút phía trước cửa, thiếu nữ kia được bao quanh bới ánh sáng nhu hòa.


Đã lâu không gặp, Luyện nhi.


Lần đầu gặp mặt, Ngọc La Sát.


Chú thích:


Kim mã (*): Miếng vàng dạng yên ngựa


"Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong" (**): Người chết vì tài lộc, chim chết vì miếng ăn.


Quạt hương bồ (***): Quạt làm bằng lá cây hương bồ (cây cỏ nến)


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đã gặp nhau rồi thì nói chuyện cũng nhanh thôi....


Editor nói ra suy nghĩ của mình: =,=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro