Chương 52: Vô Lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mất, có rất nhiều ý nghĩa, nhưng nói một người mất đi, thì chỉ có một ý nghĩa mà thôi.


Nhưng mà nhìn biểu hiện của Luyện nhi có thể không hẳn là ý này, tôi nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn vào người trước mặt, mong muốn từ vẻ mặt của nàng tìm ra một chút bằng chứng, ý kia chỉ đơn giản là muốn nói không còn ở Hoa Sơn, hơn nữa Luyện nhi thỉnh thoảng cũng sẽ trêu chọc đùa giỡn tôi, nói không chừng nàng không biết rõ việc đùa này nặng nhẹ thế nào, bất quá là muốn khiến tôi sốt ruột mà thôi.


Thế nhưng, đôi mắt trong trẻo ở đối diện dù không nhìn ra được bi thương, nhưng cũng không hề có ý vui đùa.


Không cam lòng:"Mất? Có ý gì?" Đơn giản là phải làm rõ tới cùng, rất sợ sẽ hiểu nhầm, cũng hi vọng chỉ là hiểu nhầm, không thể miêu tả được cảm giác của tôi vào lúc này, nhưng nghe thấy tiếng nói của mình bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng, chỉ là so với bình thường trầm thấp hơn một ít mà thôi.


"Vì ta nghĩ đến cảm nhận của ngươi, muốn nói tránh đi một chút, mất———–" người đối diện thở dài, buồn bã nói:"Mất, còn không phải có ý là đã chết hay sao?"


Một câu nói, chặt đứt tất cả các khả năng mà tôi đang suy tính.


Tôi nhắm mắt lại cảm thấy có chút vô lực, liền lui về phía sau hai bước dựa vào tảng đá bên cạnh ngồi xuống, nhiều lần hít sâu vài cái, nhưng vẫn không có cách nào thoát ra khỏi cái cảm giác này.


Đó là một loại cảm giác trống rỗng, trống rỗng đến không còn cảm giác buồn vui mà chỉ còn cảm giác hoang mang, đây cũng là một loại cảm giác phi thường chán ghét thậm chí là cảm thấy sợ hãi, ngược lại lúc này ngay cả bản thân cũng không thể tin nhưng cũng không thể nói được gì, đây mới là bi thương trong mắt người thường, đây mới chính xác là bi thương.


Thế nhưng bản thân mình không thể làm gì được, trong mắt chỉ có khô khốc, ngay cả ánh mắt cũng không còn cảm xúc nào cả.


Tôi ngồi, Luyện nhi đứng, cảm nhận được ánh mắt của nàng, nhưng không biết phải đối diện như thế nào, chỉ biết yên lặng trong chốc lát, sau một lúc nàng cũng liền ngồi xuống, lại ngồi xổm trước mặt tôi, chăm chú nhìn vào mắt tôi nói:"Ngươi vì sao không khóc? Ta cứ tưởng rằng ngươi sẽ khóc chứ?"


Đáng tiếc tôi lại không thể làm theo ý nàng, chỉ có thể như có như không giương khóe miệng, đối diện với ánh mắt nàng mà hỏi:"Đã từng nghe qua khóc không ra nước mắt hay chưa?"


"Đương nhiên đã nghe, cũng là ngươi khi còn nhỏ dạy ta, muốn khóc nhưng khóc không ra, cho nên là ngươi muốn khóc." Nàng gật đầu, thản nhiên trả lời, thấy tôi không có sức muốn dựa ra sau, lập tức đưa tay ra, đồng thời bước lên một bước, thân hình không nhúc nhích, người cũng đã gần sát đến:"Đừng làm loạn, phía sau là trúc, cây trúc đốt nhiều như thế người dựa vào sẽ vừa bị ngứa vừa bị đau đấy."


Thế rồi sau lưng không phải dựa vào thân cây mà là dựa vào một nơi rất ấm áp.


Việc này đối với chúng tôi cũng không xa lạ gì, chúng tôi cũng không phải lần đầu tiên dựa vào nhau như thế này, huống chi lúc này cũng không có tâm trạng gì mà ngại ngùng, tôi liền yên tâm đem cơ thể mình giao phó cho nàng, ngồi xếp bằng, đầu đặt lên vai nàng, nhắm hai mắt lại cái gì cũng không muốn nghĩ đến nữa.


Nàng cũng không lên tiếng vì vậy xung quanh trở nên cực kì yên tĩnh, chỉ có phảng phất tiếng gió nhẹ lùa qua phiến lá trúc, giống như ai đó đang nói chuyện rất nhỏ, trong không khí lan tỏa một mùi hương thơm ngát dễ chịu.


Im lặng trôi qua không biết bao lâu, chỉ là biết ở giữa mùi hương thơm ngát mà ấm áp này, cảm giác trống rỗng không còn sức lực bỗng nhiên dần dần tan biến. Tôi cảm thấy được mình đã bình tĩnh lại, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không dám mở mắt, chỉ là nhỏ tiếng gọi:"... Luyện nhi?"


"Huh?" Thanh âm của nàng rõ ràng, ở bên tai, nghe không ra quá nhiều tâm sự.


"... Chỉ muốn gọi vậy thôi..." Tựa ở đầu vai, cảm nhận nhiệt độ cơ thể không ngừng truyền đến, đối với bản thân bây giờ mà nói, cũng có thể coi là có một chút can đảm:"Nói cụ thể và chi tiết tình hình lúc đó cho ta biết, cụ thể chuyện gì đã xảy ra, sư phụ người tại sao lại ... Chuyện này ...."Cắn răng nhắm mắt, chuyện này, chuyện này không phải thật, bản thân dù biết mọi việc đã vượt qua tưởng tượng của mình, cho dù bản thân chưa bao giờ nghĩ đến việc này... Sư phụ người hào hoa phong nhã, xưa nay thân thể luôn rất khỏe mạnh, bao nhiêu năm qua chưa từng bị bệnh dù chỉ là phong hàn, luận về võ công lại càng không có mấy đối thủ, huống chi còn là ẩn cư nơi núi rừng rất ít người lui tới, vô luận là từ phương diện nào mà nói, cũng không thể nào ngờ được như thế nào bất chợt liền ....


"A ____" Thanh âm của Luyện nhi vẫn không nghe ra tâm sự, chỉ là thở dài, im lặng một lúc, coi như là sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó liền chầm chậm mở miệng nói rằng:"Chuyện là, sau lần cùng luận võ với Hồng hoa quỷ mẫu kia, ước hẹn một năm ấy, sự phụ càng chuyên chú luyện võ, thường ngày sẽ bế quan chuyên tâm luyện võ, thỉnh thoảng xuất quan cùng ta so chiêu một chút, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, cho nên một năm này, sợ là tiến bộ có thể so với rất nhiều năm trước cộng lại..."


Lời nói của nàng coi như không có vấn đề quan trọng gì, cuối cùng lại thấy không có gì liên quan, nhưng tôi lại thấy trong lòng đột nhiên lo lắng, sinh ra một ít dự cảm, dự cảm kia vốn là đã từng xuất hiện, một việc quan trọng liên quan đến sư phụ người...


Chính là, đề tài của Luyện nhi, rõ ràng đang hướng đến ý tứ này mà nói.


"Sau đó, khi khí trời dần dần bắt đầu chuyển lạnh ...." Thanh âm bên tai không nhanh không chậm tiếp tục:"Có một lần sư phụ ngồi luyện công, ngày thứ hai tỉnh lại, lại đột nhiên không thể cử động."


"Không thể cử động?"Tôi mơ hồ lập lại một lần, không phải là chủ ý trong đó.


"Ừ, không thể cử động." Luyện nhi cũng không phải là người có khả năng giải thích tốt, nàng cũng không phải người nói liên miên dài dòng, nhưng lúc này, lại dùng cách thức của mình hướng tôi nói:"Chính là chân không có khả năng cử động, ngay cả cảm giác cũng không có, đánh cũng không cảm nhận được, sư phụ nói, đây là bởi vì "liệp tiệp cầu tốc, sở tập bất thuần" (*), cho nên dẫn tới bị tẩu hỏa nhập ma, oán không được người khác."


Lời nói của nàng bình tĩnh nhẹ nhàng, cứ như vậy nói vài câu, ta nhắm hai mắt, trước mắt lại như xuất hiện một bức tranh, trông rất sống động, sư phụ người tâm cao khí ngạo như vậy, đột nhiên bị trời giáng gặp phải tai nạn bất ngờ, nhưng trong lòng vẫn là kiêu ngạo không chịu tỏ ra yếu kém, trái lại còn hướng Luyện nhi giải thích rõ ràng đầu đuôi ... Lúc đó, trong lòng người có cảm nhận như thế nào?


"Người không chịu tìm thầy thuốc, ta đã đi vội xuống núi tìm một vài thầy thuốc tới xem cho người, nhưng không có kết quả, thời gian sau, ngay cả bên trên bắt đầu cũng không còn cử động được như trước, sư phụ liền không tiếp tục luyện công, mỗi ngày chỉ một lòng một dạ đốc thúc ta luyện công, lúc rảnh rỗi thì giảng cho ta nghe một vài chuyện về bên ngoài, cho đến lập đông (**) ta đều đã học xong, sư phụ người liền ... "


Nói đến đây Luyện nhi liền không nói tiếp nữa, mà thật ra cũng không cần nói tiếp nữa.


Việc đã đến nước này, các loại giao hẹn, tất cả tâm nguyện, đều trở thành bọt nước, trong lòng lại không có chỗ nương tựa, Luyện nhi liền xuống núi, sợ cũng chính là sư phụ đã có chuẩn bị trước, là lúc mà người có ...


Trong lồng ngực chua xót khổ sở không thể chịu nổi, lời thề còn văng vẳng bên tai, một đêm kia tôi mời người một chén, tràn đầy tự tin, ngày qua ngày, mười năm ở chung, khi tạm biệt còn nghĩ sẽ còn rất nhiều mười năm nữa, sẽ có thể phụng dưỡng người, "tẫn tiền tẫn hiếu" (***), lời nói khiến cho người ướt khóe mắt, cuối cùng chỉ có thể trở thành lời nói suông, không hơn.


Vì sao trước giờ không nghĩ tới, Luyện Nghê Thường nếu là đã định trước sẽ bước vào giang hồ danh chấn một thời, thì sư phụ người lẽ nào lại không có tài năng, không được lưu danh như vậy, cuối cùng trong toàn bộ các câu chuyện kể đều chưa từng được nhắc đến, khiến cho người khác không có một chút ấn tượngnào.


Hóa ra tất cả đều không phải là chưa từng được biết đến, mà là kiếp phù du, trong chớp mắt, chỉ còn lại vết tích như dấu chân trên tuyết ...


Che mặt, nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn là khô khốc, trái lại chỉ có thể cười khổ, người phía sau im lặng để tôi dựa vào, không khó chịu cũng không trách cứ, tôi lại nghĩ đến, khi đó nàng lẻ loi một mình đối mặt với những chuyện này, ngay cả khi nàng chỉ coi sinh tử là quy luật vạn vật tự nhiên, chỉ sợ cũng gặp nhiều khó khăn.


Buồn cười nhất là người duy nhất có cùng cảm nhận với nàng lại cách nàng hàng ngàn dặm, vẫn không biết gì, vẫn thoải mái, vẫn ngủ ngon.


"Luyện nhi..." Mở miệng lần nữa, thanh âm đã khàn khàn, giống như bị che bởi một lớp màn:"Luyện nhi ... Hận ta không?"


Vì ở sau lưng nên không nhìn thấy được biểu tình của nàng, duy chỉ có đôi tay có thể nhìn thấy được, ngón tay thon dài đang di chuyển qua lại trên vạt áo tôi, giống như đang chơi đùa, mà tôi chỉ có thể từ từ chờ nàng trả lời.


Im lặng một hồi, cuối cùng nghe được người phía sau thở dài một cái, nhẹ nói:"Không thể xem là hận, nhưng tức giận thì có. Khi đó ở trên núi, sư phụ cũng mất, chỉ còn lại một mình ta, bối rối, cũng không còn lòng dạ nào chơi đùa cùng lũ sói con, ngày qua ngày không có chút thú vị, nghĩ rằng phải xuống núi tìm ngươi, hết lần này tới lần khác lại không biết nên đi đâu tìm ngươi, khi đó, nghĩ ngươi đang ăn ngon ngủ yên, tự do tự tại, liền tức giận đến nghiến răng, thật muốn cắn chết ngươi cho hả giận."


Luyện nhi hẳn là giận... Tôi gật đầu, nghĩ đó cũng là chuyện đương nhiên:"Là ta không tốt, xin lỗi sư phụ, cũng xin lỗi Luyện nhi."


"Ừ ..." Nàng đáp một tiếng, cũng không nói thêm lời nào nữa.


Xung quanh liền trở lại yên tĩnh, nên nói cũng đã nói xong, chỉ còn lại tâm tư của mỗi người, gió bỗng thổi mạnh, lá trúc lay động, ánh nắng đong đưa, bóng râm cũng đong đưa, bốn phương tám hướng kêu lên sàn sạt, ngay cả trên mặt đất từng lớp lá nặng cũng bị thổi bay, từng mảnh cuồn cuộn nổi lên, lá rơi cực kì giống hoa điệp vàng rơi đầy trời.


Ngồi yên lặng, trên người cảm thấy lạnh, cần cổ lại nóng, là do có hơi thở truyền đến, sau đó là một trận đau đớn tê buốt.


Luyện nhi xưa nay là người nhớ dai, nói được là làm được, tôi không hề nghi ngờ điều đó.


Hàm răng mạnh mẽ, không lưu tình chút nào, coi như thật muốn đem phẫn nộ ấm ức bao nhiêu lâu phát tiết hết ra, hận không thể ăn tươi nuốt sống, tôi bị đau ngửa đầu ra sau, nhưng vẫn dựa vào nàng, chỉ vì nghĩ chính là đang nghiêm túc chịu phạt.


Đến lúc cần cổ có dòng máu ấm áp chảy xuống, trong mắt cuối cùng cũng xuất hiện một giọt nước ấm.


Đúng là vẫn còn, còn có thể rơi lệ.


(*) Liệp tiệp cầu tốc, sở tập bất thuần: Giống nghĩa câu "dục tốc bất đạt" ấy mọi người ^_^
(**) Lập đông : Tiết bắt đầu mùa đông vào khoảng tháng mười âm lịch.
(***) Tẫn tiền tẫn hiếu: hết lòng hết sức hiếu thuận, chăm sóc.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cái này cũng không tính là nhử người đọc đi


Luyện nhi ngươi là một con sói quá đáng, tính ra ngươi cắn Tiểu Tiêm nhà ta đến mấy lần, lần nào cắn cũng thấy huyết a..... (hoài niệm.....


Editor nói ra suy nhĩ của mình: =,= tại tác giả nhà ngươi chứ tại ai *xán xán xán* còn Luyện đại trại chủ thì cũng cho 1 cước =,=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro