Chương 60: Đánh Cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau lòng sao? Làm sao có thể.

Vốn đã sớm có sự chuẩn bị, trong nhiều năm như vậy, thậm chí còn nghĩ tới thật ra nên tác thành cho họ.

Cho nên cuối cùng lắc đầu cười một cái, từng bước một đi ra phía trước, đi đến đứng ở cửa động bên cạnh nàng, vỗ vỗ vai nàng, trêu chọc nói: "Nhìn cái gì mà ngẩn người ra vậy? Người đã đi xa rồi, nhìn nữa cũng không nhìn thấy đâu."

Luyện nhi lúc này mới ngạc nhiên quay đầu lại, sẳng giọng nói: "Nói bậy bạ gì đó, ai muốn nhìn ai chứ. ta chỉ là đang suy nghĩ chút việc mà thôi." (PN mọi người sẽ biết được Luyện nhi đang nghĩ gì :3 )

Nói xong câu này, ánh mắt kia di chuyển đến trên người của tôi, chỉ là lướt qua, lại bỗng dưng âm trầm xuống: "Sao vẫn mặc đồ như thế? Vừa mới bảo ngươi mặc thêm đồ vào, chuyện gì đã xảy ra? Ngươi không có nghe thấy sao?"

Nàng trông có vẻ như đang tức giận, một bước liền kéo người hướng vào bên trong động mà đi, cổ tay bị nàng nắm chặt có chút nóng lên, tôi luôn nghĩ nàng là người nhã nhặn, lại không nhìn ra được, trực tiếp kéo người đi vào đến bên cạnh giường, nhanh chóng ấn người ngồi xuống giường, tiếp tục trải các tấm đệm thật dày đè lên.

Sau đó là một cảm giác ấm áp, nhưng kèm theo là sức nặng, thật vất vả từ trong chăn mềm lộ ra nửa cái đầu, mỉm cười nhìn thân ảnh phía trước chuyên tâm tận sức kéo kéo đắp đắp, cuối cùng Luyện nhi đã bọc kín không hở ra một khe hở nào, lúc này mới hài lòng vỗ vỗ tay dừng lại nói: "Nằm im, ta đi nấu nước nóng mang đến." Dứt lời nàng xoay người bước đi.

Từ trong chăn lộ ra một cánh tay, nắm lấy tay nàng, tôi đột nhiên cảm thấy thời khắc này có chút không bình thường, lại cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ dùng đôi mắt nhìn vào nàng, cười nói: "Đừng, ở lại một chút."

Luyên nhi nhìn tôi chằm chằm rồi lại nhìn, cuối cùng ngồi chồm hổm xuống, vùng xung quanh lông mày giãn ra nói: "Ngươi lại sợ sẽ nóng lên sao, thực sự khó chịu, lần trước ngươi bị sốt mặc dù không giống như thế này, nhưng đúng là có vẻ gì đó không đúng lắm, sớm biết nên chuẩn bị chút thuốc trước cho ngươi rồi."

Tôi dừng lại, cầm tay nàng, đặt lên trên trán mình, hỏi: "Sờ thấy lạnh hay nóng?" Nàng thành thật trả lời: "Lạnh." Tôi liền cười nói: "Nếu sốt thì tất nhiên là nóng, cho nên ta chỉ bị nhiễm phong hàn một chút mà thôi, muội nếu có thuốc ta cũng sẽ không cần dùng đến, muội ngồi đây nói chuyện với ta là được rồi."

Luyện nhi ngồi chồm hổm suy nghĩ một lúc, liền đứng lên, ở bên cạnh giường ngồi xuống, bỏ cánh tay của tôi ra sau, lại vỗ vỗ vào cái bọc chăn mở miệng nói: "Xem ra trong lòng ngươi còn có chút khúc mắc, lại còn muốn giấu giếm ta, nói đi, đó là bởi vì chuyện của sư phụ? Hay bởi vì liên quan đến người lạ kia?

Nha đầu này vẫn luôn như thế, lòng dạ tuy rằng không sâu, đạo lí đối nhân xử thế cũng không biết, nhưng năng lực phán đoán sự việc lại cực cao, trực giác kinh người, thường thường chỉ bằng một câu là có thể đoán trúng, tôi bị bọc chặt ở trong chăn mềm gắng gượng, cố gắng lộ ra toàn bộ cái đầu, hít một hơi dài, thành thật nói: "Đều đúng, muội muốn nghe nói đến người nào trước?"

Nhìn thấy người bên cạnh lông mi giương lên, nói rằng: "Chuyện của sư phụ, hôm nay ngươi đồng ý để ta đi báo tin, nên có thể biết ngươi đã chấp nhận cái chết của người, trong lòng ngươi khó chịu ta đều biết, cái này không cần đề cập đến nữa, nhưng ngươi đối với Trác Nhất Hàng lại có cảm tình như vậy, còn hỏi hắn về tên họ Cảnh nào đó, tất cả đều không giống ngươi chút nào."

Tôi đầu tiên nghe ba từ Trác Nhất Hàng từ trong miệng nàng nói ra, trong lòng chính là đau khổ, đợi đến khi nghe nàng nói xong, lại cảm thấy tim đập thình thịch, nhìn chằm chằm nàng nói: "Muội không thích ta hỏi thăm tin tức của tên họ Cảnh kia sao?"

Nàng lập tức lộ ra thái độ ghét bỏ, còn nhìn tôi với ánh mắt không cam lòng, liếc tôi một cái nói: "Đương nhiên không thích. Người tự cho mình là phái Võ Đang ấy, đa số đều cuồng ngạo, tên họ Cảnh kia cũng vậy, ngươi trước kia ở doanh trại xin tha cho hắn thì thôi không tính nữa, bây giờ tại sao còn hỏi thăm về tình hình hắn bây giờ làm gì, thật sự là đáng ghét."

"Ta chỉ muốn hỏi thăm một chút động tĩnh bên kia mà thôi, lẽ nào muôi không nghĩ tới, đám người họ Cảnh kia thua muội, trở về thêm mắm thêm muối, không tính tới sẽ bị họ quay lại báo thù sao?" Tôi thành thật nói ra một nửa vấn đề mà mình đang lo lắng, lại ẩn đi nửa kia, biết nàng trời sinh tính muốn hơn người, lại nhanh bồi thêm một câu: "Đương nhiên muội không sợ bọn họ, bất quá chúng ta sẽ thêm phiền phức, lại khiến cho đối phương thực hiện được sẽ vui vẻ, như vậy không tốt."

Luyện nhi vừa định nổi giận, nghe tôi nói xong nửa câu sau, lại hơi chút trầm ngâm, gật đầu miễn cưỡng đồng ý nói: "Coi như ngươi nói có lý, bất quá sau này không có chuyện gì thì đừng nói về hạng người như vậy, ta nghe không được vui."

Tôi nhẹ nhàng cười, nhìn nàng chằm chằm trả lời: "Muội không vui khi nghe ta nói về tên họ Cảnh, lại như thế nào cùng tên Trác Nhất Hàng kia vui vẻ trò chuyện? Bọn họ đều là đệ tử Võ Đang, ngươi sao lại xem nặng bên này coi nhẹ bên kia như thế."

Trong miệng nói nghe như không có chủ ý, nhưng trong lòng thật rất căng thẳng, nói đến đề tài này có phải là sáng suốt? Chính là cũng không xác định được.

Chỉ là, muốn nghe.

"Trác Nhất Hàng ngược lại không có đáng ghét như vậy, là người đàng hoàng, lại thận trọng khiêm tốn, ta và hắn thật ra có thể nói chuyện được." Luyện nhi nào có biết tâm tư ta trăm mối tơ vò, thuận miệng liền đem lời trong lòng thản nhiên đáp lại, thậm chí trong lúc nói còn bất giác khóe miệng khẽ mỉm cười.

"Bất quá chỉ là đồ vô tích sự, làm việc thì chóng vánh, võ công cũng không được tốt lắm, ta vừa rồi thử thân thủ của hắn, hắn liền tránh cũng không tránh được, cuối cùng còn đỏ hết cả mặt lên, thực sự là rất thú vị."

Nàng chìm đắm trong ký ức lúc trước mỉm cười, tôi nhắm mắt lại, liếm liếm vết thương trên môi, rất nhanh lại mở ra.

"Luyện nhi à... " Tay còn nắm lấy tay nàng, mặc dù chỉ có một tay, ngoéo một ngón tay của nàng, nàng liền "Hử?" Một tiếng, cúi đầu xuống nhìn tôi, đợi tôi nói chuyện.

Luyện nhi à. . . Muội thích người kia sao?

"Luyện nhi à, ta vẫn cảm thấy có chút lạnh, nên làm cái gì bây giờ?" Nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn nàng, mắt thấy khuôn mặt tươi cười của nàng liền xụ xuống, "Ngươi hỏi ta làm sao bây giờ?" Luyện nhi liền quên đề tài lúc trước, buồn bực chống tay đứng lên, chân mày lá liễu cũng dựng thẳng nói: "Nấu nước nóng cho ngươi ngươi không cần, nói ngươi nóng lên ngươi nói không có, hiện tại lại hỏi ta làm sao bây giờ, ta làm sao biết, nếu không đơn giản hơn chúng ta xuống núi tìm đại phu đi. Không nên giống như sư phụ như vậy không xong."

Biết nàng nóng tính, nhưng không ngờ tới nàng lại liên hệ trực tiếp đến sư phụ, tôi vội vàng từ trong chăn lộ ra ngoài nửa thân mình, ôm lấy nàng, nhẹ giọng trấn án nói: "Đừng lo, không có chuyện gì, không phải sợ."


"Ai sợ." Luyện nhi đứng im một chỗ cố chấp trả lời, phía sau lưng lại cứng ngắc.

"Đúng, không sợ, chính là không có gì phải sợ." Tôi đáp lời, vòng tay dùng lực kéo eo nàng lại, cuối cùng cũng để nàng ngồi xuống giường lần nữa, mới có thể giải thích rõ ràng: "Ta có thể nào so với sư phụ, công phu kém thế sao có thể tẩu hỏa nhập ma được đây? Làm thế nào muội có thể nghĩ ta sẽ xảy ra chuyện gì được. Tất cả chỉ là ta cảm thấy lạnh mà thôi, muội đi đem hai miếng da thú kia che cửa động lại, gió không vào được, sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Như vậy là được sao?" Lại bị nàng nghi ngờ trợn mắt một cái, coi như không có chút tin tưởng.

"Vậy là được rồi." Nghiêm túc gật đầu, bỗng nhiên cười nói: "Muội nếu không yên tâm, thì cùng ta ngủ chung là được rồi, người của muội rất ấm, ta rất thích."

Nàng nghe nghe như vậy, chớp mắt, hừ một tiếng, cũng không nêu ý kiến, liền đứng lên đi ra ngoài, nhưng vẫn cẩn thận đi làm việc, chỉ là ngoài miệng oán giận nói: "Thân thể yếu đuối đúng thật là phiền phức, ta thì một chút cũng chưa thấy lạnh, trước sau gì cũng phải nghĩ ra phương pháp để cho ngươi giống ta mới được."

Nghe nàng oán giận tôi chỉ mỉm cười, nhắm mắt nhẹ nhàng nằm xuống, một lần nữa lại đắp chăn kín mít.

Đúng vậy Luyện nhi, sư tỷ này của muội đúng là rất phiền phức, với lại, tương lai còn có thể khiến muội gặp nhiều phiền phức hơn nữa.

Muội thích hắn sao? Vấn đề này, cuối cùng cũng chưa dám hỏi thành lời, là bởi vì không muốn để cho nàng có cơ hội suy nghĩ ra câu trả lời của vấn đề này, Luyện nhi a, tôi đã từng nghĩ tới, phải tác thành cho nàng mối nhân duyên này thật tốt, nhưng bây giờ, người đó cần phải thắng được nàng đã.

Gió thổi tới bỗng nhiên yếu đi, dần dần hầu như không cảm nhận được nữa, hai cái che đậy cửa động tuy rằng đã cũ, nhưng quả nhiên vẫn có hiệu quả, chắn gió bên ngoài rất tốt, chỉ là đáng tiếc, nếu có thể chắn luôn người bên ngoài thì tốt hơn nhiều.

Tiếng bước chân quay trở về đều đều, dần dần gần hơn, sau đó truyền đến một loạt tiếng động, một góc chăn liền bị lật ra, sau đó liền cảm nhận được một cái ôm ấm áp.

"Cho ngươi một canh giờ, mau chóng ấm lên cho ta, sau đó còn phải đi nấu bữa tối nữa." Bên tai giọng nàng giả vờ hung ác, hết lần này tới lần khác giống như muốn tranh cãi với người khác vậy, nhưng cuối cùng chỉ có thể lầm bầm cúi đầu nói một mình.

Cười một cái, không đáp lại, chỉ là vỗ vỗ lên cánh tay đặt bên hông, biểu thị chính là đã nghe thấy.

Trác Nhất Hàng nếu ngươi thắng được nàng, nàng cũng chấp nhận ngươi, từ đó về sau ta sẽ một lần nữa an phận, toàn tâm bảo vệ ngươi, che chở và giữ lấy cho ngươi mối duyên định mệnh này, dù cho dùng hết toàn bộ sức lực, cũng sẽ vì các ngươi mà chặn hết những đau khổ, chỉ để lại những việc thuận lợi, mưa thuận gió hòa, trăm năm hòa hợp.

Nhưng nếu ngươi thắng được nàng, lại không có ý với nàng, thì sẽ đem nhân duyên này của ngươi dù chỉ một chút mà xóa bỏ hết.

Tha thứ cho ta tự ý thay ngươi làm chủ, định ra canh bạc này, thật sự là phần thắng chân thực rất lớn, cả hai người đều cho rằng mình đủ thực lực để chiến thắng số mệnh, ngươi sao không thử xem, nếu nàng thua bất quá chỉ là như một người đóng kịch một vai trên sân khấu, nếu nàng thắng, cũng không cần ngươi phải múa cùng nàng, ngươi chính là phần thưởng cho nàng, nhất định không gây tổn hại gì với ngươi.

Vô luận thắng bại, tuyệt không tổn hại ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro