Chương 59: Thế Cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đã tin tưởng Luyện nhi chính là Luyện Nghê Thường, thì tôi cũng tin trên đời này cũng có một người tên là Trác Nhất Hàng.

Mặc dù không muốn, nhưng hai cái tên này đã định trước là sẽ dây dưa với nhau.

Cũng bởi vì không muốn, cho nên sau sự việc Hồng Hoa Quỷ Mẫu, những năm gần đây, ở trong đầu thời gian nghĩ đến cái tên đó còn muốn nhiều hơn so với nghĩ đến Luyện nhi và sư phụ, hễ có thời gian rảnh rỗi, lúc nào cũng vắt hết tâm trí khổ tư khổ tưởng để nhớ lại, dù cho nhớ lại mỗi một chữ, mỗi một câu, mỗi một hình ảnh cũng tốt. Cái này không giống khi còn nhỏ, tiện thì nhớ lại, nhớ không được cũng không sao. Lúc này bản thân đã chắc chắn một số chuyện nhất định sẽ phát sinh, sao có thể ngồi yên chờ chết, chờ vận mệnh đi đến bước đường đó?

Mà lúc này, cuối cùng nhân vật tôi nghĩ đến vô số lần ở trong đầu đã xuất hiện ngay trước mặt.

Thực ra trong lòng cảm thấy may mắn, điều gì tới tự nhiên sẽ tới, vậy nên mấy năm qua bằng những ký ức vụn vặt còn nhớ được tôi đã cân nhắc đến một số khả năng có thể xảy ra, một cách có thể tiếp cận đối phương dễ dàng, còn nếu may mắn hơn thì bản thân tôi có thể kịp thời mà ngăn chặn lại.

Nhưng tất cả kế hoạch cũng chỉ vừa mới bắt đầu.

Người nam tử trẻ tuổi này vừa bị ngắt ngang câu chuyện, trong đầu y còn chưa kịp nói ra cái tên đã bị người khác gọi ra, nên lúc này có vẻ bối rối, trong lúc vẫn còn đang mơ hồ lại nghe từ miệng tôi nói ra thân phận của y. Dĩ nhiên là vô cùng kinh ngạc, lập tức đem cái gì mơ màng mà ném ra sau đầu, nghiêm mặt chắp tay nói: "Không sai, tại hạ đúng là học được ở Võ Đang một ít công phu mèo quào, nhưng không biết cô nương làm thế nào mà biết được?"

"Chẳng qua mấy tháng trước trên đường đến Thiểm Tây có duyên gặp gỡ và đồng hành cùng với đồng môn của thiếu hiệp là Cảnh Thiệu Nam, vì thế biết được nên thiếu hiệp không cần e ngại." Tôi mỉm cười trả lời, còn giả vờ như là quan tâm hỏi: "Đáng tiếc sau đó lại có việc nên mỗi người đi một ngả, không biết thiếu hiệp có biết tin gì hay không? Gần đây bọn họ có khỏe không?"

Đúng vậy, chủ đề này là tôi cố tình khơi ra.

Y cũng không hề nghi ngờ gì, nghe xong nét mặt trầm xuống, nói: "Hóa ra là bằng hữu của Cảnh huynh, thất lễ thất lễ, trước đó vài ngày tại hạ vẫn còn ở kinh thành xử lý vài việc... trong nhà, vẫn chưa gặp bọn họ, nhưng..." Y do dự một chút rồi vẫn nói: "Tuy nhiên theo như lời một vị bằng hữu mà tại hạ vừa quen biết ở kinh thành thì Cảnh huynh dường như bị thương, may mà không có gì đáng lo, sau đó chắc là trở về núi Võ Đang rồi, cô nương xin chớ lo lắng."

"Thế sao?" Tôi cố làm bộ kinh ngạc, giọng ngạc nhiên: "Võ công của Cảnh đại hiệp khá như vậy mà vẫn bị thương, không biết ai là người gây ra thương tích? Hiện tại mọi người có dự tính như thế nào? Môn phái Võ Đang của các hạ không không ra mặt giúp y sao?

Thời điểm hỏi câu đó, làm bộ lơ đãng liếc nhìn nữ tử đang đứng bên cạnh, Luyện Nhi vẫn đang nắm cổ tay của tôi, lại giống như bị đề tài này hấp dẫn, lộ ra vẻ hiếu kỳ. Chính nàng là người làm ra chuyện này dĩ nhiên sẽ không tò mò ai là người bị thương, chẳng qua nghe được tôi hỏi, liền nhìn về phía người nọ, muốn biết từ miệng của y sẽ nói cái gì.

"Nghe bảo là do một nữ tặc độc ác thủ đoạn tàn nhẫn ra tay*!" Người nam tử này không hề suy nghĩ gì mà giận dữ thốt ra một câu, nhưng sau đó cảm thấy không ổn liền dừng lại cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, tại hạ nhất thời tức giận nên lỡ lời. Xin hai vị cô nương chớ trách. Kỳ thực, nếu hai vị không phải người trong giang hồ thì đừng nên dính vào, trong chốn giang hồ ân oán thị phi*, đã có đồng môn và các vị trưởng lão Võ Đang làm chủ, sớm muộn sẽ đưa ra một biện pháp, tại hạ thay mặt Cảnh huynh đa tạ cô nương đã quan tâm."

Y hành xử luôn luôn giữ lễ, khi nói chuyện đa phần không nhìn thẳng vào chúng tôi, cho nên không nhìn thấy bạch y nữ tử vì một câu "nữ tặc" của y mà biến sắc tại chỗ.

Nhưng kể cả như vậy, Luyện Nhi cũng không hề tức giận.

Nàng dắt tôi một bước đi thẳng tới, tay tôi đang chắp ở sau lưng cũng bị nàng kéo ra, cau mày nói: "Ai thèm quan tâm tên kia, Võ Đang các ngươi lịch sử lâu đời anh hùng hào kiệt liên tục xuất hiện, tìm ai tính sổ thì cứ việc đi tìm, người ta cũng không nhất định sẽ sợ các ngươi, dạy dỗ được hãy nói. Hôm nay ta... tỷ tỷ ta thân thể khó chịu, ngươi lại nói mấy câu khó nghe như vậy làm gì?"

Tôi quay đầu, bình tĩnh nhìn người con gái trước mặt. Lần đầu tiên, đột nhiên không cách nào phân biệt được lời nàng nói là thực hay giả.

Có thật là vì lý do này không? Lúc này ánh mắt người bên cạnh cũng không đặt trên người tôi, mà là hiên ngang nhìn thẳng nam tử trước mặt, trong mắt tuy nhìn ra được không vui, nhưng không nhìn thấy sự tức giận, cho nên nha đầu này có thật là bởi vì quan tâm đến người bên cạnh mà kiềm chế không? Hay cơ bản vì nàng không muốn tức giận với y?

"Cô nương nói lời ấy sai rồi." Nam tử nghe được hàm ý không vui trong lời nói, vội vàng giải thích: "Võ Đang tuy nổi danh nhưng tuyệt đối không phải ỷ mạnh hiếp yếu, trong chuyện này còn có nguyên do, tương lai tự có mọi người đánh giá đúng sai. Vừa rồi là tại hạ lỡ lời, tại hạ bất quá chỉ là một hậu sinh vãn bối, được danh sư không chê nhưng tư chất đần độn, văn võ không đến đâu, địa vị càng là không dám nói. Thế nên lời nói không thể cho là đại diện Võ Đang, kính xin vị cô nương này chớ để tâm"

Có lẽ y cũng đã có chút nghi ngờ, lời nói liền đặc biệt khiêm nhường cẩn thận. Nhưng tôi thấy trên mặt Luyện Nhi ý không vui dần tan đi. Nàng gật đầu một cái, nở một nụ cười, nói: "À, ngươi nói như vậy từ sớm không phải được rồi sao. Lúc này mới giống như đang nói."

Hai người này vốn không nên có cuộc đối thoại như vầy. Bản thân tôi đang suy nghĩ tính kế với Trác Nhất Hàng , tại sao lại trờ thành tính kế với nàng? Nhưng dù vậy thì đã làm sao, cho dù nói ra lời đó, Luyện nhi cuối cùng vẫn cười với hắn ta, cho nên thật không biết bản thân làm như vậy, rốt cục là khiến ấn tượng nàng dành cho hắn xấu đi hay ngày càng sâu hơn?

Tim đập gấp gáp lo sợ không yên, đang ở trong một tình thế, không biết bản thân góp gió đẩy sóng sẽ ra kết quả như thế nào.

Chẳng lẽ thật là "minh minh trung tự có định số"*, tất cả đều là ý trời, vận mệnh khó thể đổi?

"Ngươi thật sự bị bệnh." Chợt nghe câu nói này rồi thấy nàng quay đầu lại, trên mặt thu lại ý cười, nghiêm nghị nhìn tôi nói: "Tay ngươi càng lúc càng lạnh, vẫn là nên mặc thêm y phục vào, nghỉ ngơi cho tốt." Không đợi tôi trả lời, liền giương mắt nhìn nam tử kia nói: "Này, tỷ tỷ ta muốn mặc thêm y phục. Ngươi cũng không thể đứng ở chỗ này. Mưa rừng tới nhanh đi cũng nhanh, không lâu nữa sẽ ngừng, ta tiễn ngươi ra bên ngoài xem đã tạnh mưa chưa."

Nói xong, Luyện Nhi buông lỏng tay tôi, thờ ơ mà bước về hướng nam tử kia, đi không đến hai bước, cơ thể bỗng nhiên di chuyển nhìn tựa như sắp ngã, nhưng kịp thời vươn tay ra, nhanh như chớp bắt được cổ tay hắn.

Nam tử bất ngờ giật mình, đỏ mặt, nhưng tránh không được trốn không xong. Nha đầu đó lại cười khe khẽ, đem tay buông ra, nói: "Dưới đất ẩm ướt nên trợt chân, thật ngại, xin mời." Nhưng nét mặt vô cùng thản nhiên một chút ngại ngùng cũng không có .

Nam tử không thể nói thêm điều gì, đỏ mặt lắp bắp kêu phải, hướng tôi chào, liền đi theo nàng.

Tôi đứng tại chỗ, chỉ thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài, đứng ở cửa Hoàng Long động. Hình như Luyện Nhi nhìn xem sắc trời một lúc, nhìn hắn nói cái gì đó, nam tử chắp tay gật đầu, nhấc chân đi ra chưa được mấy bước, thiếu nữ bỗng kêu hắn, lần này âm thanh khá lớn, tôi nghe được: "À, đúng rồi, chuyện ngươi ở đây gặp được hai ta, không được nói với bất kỳ ai!"

Nam tử trẻ tuổi lớn tiếng đáp lại: "Cô nương yên tâm, việc này là tất nhiên. Chúng ta như bèo nước gặp nhau, giây lát liền không thấy, ta sẽ không nói linh tinh." Lại nghe Luyện Nhi cười hì hì, nói: "Chưa chắc. Làm sao ngươi biết sẽ không có lần sau?" Làm cho đối phương không biết phải phản ứng ra sao, không thể làm gì khác hơn là trả lời: "Vậy cũng tốt, nếu ngày khác có duyên gặp lại, nhất định ta sẽ xem cô nương là bạn tốt mà khoản đãi."

Lúc này nàng mới cùng hắn phất tay một cái, nói: "Tốt lắm, ngươi đi đi!"

Mặc dù mưa đã ngừng, nhưng gió vẫn không nghỉ, đem âm thanh hai người nói chuyện thổi vào, rõ ràng rành mạch lọt vào tai, tôi thẫn thờ đứng nhìn cửa động. Nơi đó có bóng dáng một người đang đứng tựa tường đá, mặt nhìn ra bên ngoài, đứng lặng im nơi đó dường như đang mỉm cười tiễn người kia.

Đợi rất lâu, nàng vẫn không quay đầu lại, không trở về bên tôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Không có tâm trạng, xin lỗi.

Nữ tặc độc ác thủ đoạn tàn nhẫn, trong nguyên tác Trác Nhất Hàng quả thật đã nói với Ngọc La Sát như vậy, trước khi quen biết...

*Cục: ván cờ. Hoặc có thể nói là thế cục do người (ở đây là Trúc Tiêm) bày bố ra để chen ngang cảm tình của hai cái tên "định mệnh" kia.
*Minh minh trung tự có định số: trong u tối, số phận của chúng ta đều đã được quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro