Chương 58: Người Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bây giờ đúng ra nên ngủ một giấc thật ngon, bởi vì trong lòng có một vài thứ đã buông xuống, trái tim cũng đã nhẹ nhàng đi một chút.


Luyện nhi đang ngủ trên tay của tôi, thật ấm áp và mềm mại, lâu lắm không có chạm vào nàng như vậy, chỉ vì tự hiểu tình cảm này không thể nào cắt đứt được, chỉ sợ không chú ý, thì lại không thể kiềm chế mà như ngày trước, không có cách nào thản nhiên cùng nàng chung sống, rồi lại làm tổn thương lẫn nhau.


Thế nhưng, sau khi đọc phong thư sư phụ để lại, trong lòng dường như có chút thay đổi.


Dù tất cả chỉ là suy đoán, hay căn bản chỉ là những mảnh hồi ức trước kia được chắp vá lại, nhưng chỉ cần nghĩ đến những khúc mắc cùng tâm của của mình mà sư phụ người có thể đã biết hết, chẳng hiểu tại sao, dường như buông xuống được tảng đá đè nặng trong lòng, thậm chí nhìn lại chỉ là những câu chữ khó hiểu, nhưng cứ hết lần này đến lần khác đều lặp đi lặp lại ở trong đầu, càng có thêm một tia hi vọng.


Có lẽ chỉ là vì một mình trải qua quãng thời gian dài mò mẫm trong bóng tối vô tận, nhìn không thấy nói không nên lời, một thân một mình đau khổ không biết nên chống đỡ thế nào, lại đột nhiên nhìn thấy phía xa kia có chút ánh sáng, dù cho ánh sáng ấy xa lắm lại không rõ ràng, thậm chí có thể chỉ là ảo giác, nhưng vẫn là mang đến một chút cảm giác ấm áp.


Thư của sư phụ đối với tôi mà nói có ý nghĩa như thế, trước có khúc mắc, sau nhận được lá thư này, nên thực sự cảm giác được bế tắc trong lòng dần dần ở một góc nào đó bắt đầu lay động, nó đang lặng lẽ nói với bản thân mình, nói rằng ngoài mong muốn bảo vệ Luyện nhi, ngươi kỳ thực có thể làm được nhiều thứ hơn nữa, đã qua thời gian lâu như vậy, ngươi đều cố gắng chặt đứt sợi dây tình cảm, qua nhiều năm như vậy đều không thể thành công, vậy ngại gì mà không thử đi một con đường khác?


Mà lý trí cùng với mấy năm trước đều không ngừng đưa ra cảnh báo, cảnh báo làm như vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm, có thể rơi vào vạn kiếp bất phục (*), ngươi muốn một lần nữa rơi vào vạn kiếp bất phục sao?


Cảnh báo này đối với tôi vẫn là có hiệu lực, nhưng không giống mấy năm trước, tuyệt đối chiếm thế thượng phong, suy nghĩ cũng có chút thay đổi.


Cho nên phải thật cẩn thận khi tới gần, thận trọng khi tiếp xúc, dè dặt đem đầu nàng gối lên khuỷu tay, thử thăm dò giữa mình và nàng có hay không cái ranh giới vô hình trong lúc này.


Nếu như, nói là nếu như, nếu như quyết định tiến tới, như vậy phần tình cảm này sẽ không còn là chuyện một mình mình nữa.


Luyện nhi, nếu ta nỗ lực cố gắng thay đổi nhân duyên của muội, thay đổi tình cảm của muội, muội có chấp nhận không?


Trong lòng yên lặng đặt câu hỏi, người ngủ bên cạnh lại không có câu trả lời.


Nhưng ông trời lại tựa như có câu trả lời, tiếng sấm rền vang liên tiếp không ngừng, cuối cùng sau tiếng nổ cuối cùng, một trận mưa to ầm ầm đổ xuống.


Mưa thật sự rất lớn, cho dù người ở sâu trong động cũng có thể nghe được rõ ràng tiếng mưa rơi xuống, bởi vì tiếng mưa khá ồn, người đang ở trên khủy tay khẽ động, nhìn khá khó chịu nhăn mũi lại, trở mình, rôi lại hướng trong lòng tôi mà chui vào, như muốn mượn thân thể này ngăn cản tiếng ồn ào ở ngoài kia.


Tôi vốn là đang suy nghĩ vài việc, lại không có buồn ngủ, bị nàng chui vào liền mở mắt ra, đang muốn giúp nàng che hai cái tai cho yên tĩnh, đã thấy khóe miệng nhoẻn cười, hai mắt vẫn nhắm nhưng lại nhẹ giọng nói: "Xuỵt, nhẹ thôi, bên ngoài có một người, hiện tại chính là đang hướng trong này đi đến."


Lúc này bên ngoài mưa to tầm tã, tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm như hòa vào nhau, bản thân tôi cũng nghe không rõ, lại không có chút nghi ngờ lời Luyện nhi, nghe thấy vậy liền ngạc nhiên vừa ngồi dậy, muốn đi kiểm tra một chút, nào biết đang đưa chân xuống thì lại bị người ở bên giữ lại, còn đè nằm xuống, ở bên tai thì thầm: "Gấp cái gì, nghe tiếng bước chân thì người này công phu thấp, ta nghĩ không có gì đâu, chúng ta giờ rảnh rỗi, vậy nói chuyện phiếm một chút đi, hơn nữa quan sát hành động của hắn đã rồi tính tiếp."


Lời nói ra thật bình tĩnh, tôi biết nàng tài cao mật lớn không sợ gì, cũng không tiện phản đối, chỉ là trong lòng nghi ngờ, không rõ nàng trong lúc này lại có hứng muốn nói chuyện, thật sự hiếm thấy.


Sau này mới biết được, quả nhiên là trong bóng tối cần phải bình tĩnh.


Lúc này như đang cố tình chờ đợi, tiếng bước chân càng ngày càng gần, tôi cũng đã nghe được rõ ràng, quả nhiên là chỉ có một mình mà thôi, chỉ là rõ ràng có người lạ đi vào, chúng tôi còn đang nằm ở trên giường, mặc dù đúng là quần áo chỉnh tề, nhưng mà cảm giác này thật vẫn hết sức quái dị.


Luyện nhi tựa hồ cũng cảm thấy quái dị, tôi thấy người trong lòng khom lưng, cho là đã đến lúc nàng thay đổi chủ ý không muốn tiếp tục chơi nữa, đang muốn thở phào một cái, lại nghe nàng nói thầm: "Không đúng, ta phải ra ngoài nằm mới đúng." Nói xong xoay người, trực tiếp lướt qua người tôi chuyển ra bên ngoài rìa giường, liền nằm ngay xuống, cười hì hì hai mắt nhắm lại.


Không kịp có phản ứng gì đối với hành động này của nàng, bởi vì hầu như các động tác này cùng diễn ra đồng thời, tiếng bước chân kia đã đến chỗ ngoặt, tiến vào bên trong động.


Luyện nhi nằm nghiêng người, đầu lại hơi lệch hướng ra phía ngoài, một tay tùy ý khoác lên trên người ta, giống như một mỹ nhân nằm trên giường ngủ, trong lúc ngủ mộng đẹp, toàn bộ không có nửa điểm phòng bị, kỳ thực quan sát ở khía cạnh của tôi, lại thấy rằng nàng chính là đang nắm tay vận công chờ cơ hội hành động, phảng phất như một con hổ rình mồi muốn một phát bắt ngay con mồi, khiến máu tươi chảy tại chỗ.


Bất quá may là người kia chỉ đứng ở cửa động, sau một lát, cũng không tiến thêm, lại nghe tiếng bước chân khẽ nhấc, liền xoay người rón rén đi ra ngoài, chỉ ở gần cửa động khoanh chân ngồi, nhìn mưa to ở bên ngoài, ngay cả đầu cũng không dám quay vào trong.


Tôi vừa đúng nằm mặt hướng về phía này, chỉ hơi di chuyển một chút là có thể quan sát hết mọi việc, trong lòng đối với nhân phẩm người này không có nghi ngờ, vì vậy tới gần người nằm bên cạnh, yên lặng bên tai Luyện nhi nói nhỏ: "Nhìn xem, không giống một người xấu, không nên đùa nữa, chúng ta còn không mau đi ra? Như thế này thật sự không tốt."


Luyện nhi có chút thất vọng mở mắt ra, dường như không cam lòng, nhẹ giọng nói: "Chờ một chút, tỷ muội ở trại thường nói rằng nam nhân trong thiên hạ đều không phải người tốt, ta cũng không tin hắn còn có thể ngồi ở chỗ kia." Nói xong, lại đưa tay ra nhấn tôi nằm xuống, xem chừng còn muốn tiếp tục giả vờ nữa.


Hôm nay trong núi vốn là ẩm ướt lạnh lẽo, bây giờ lại còn mưa to, trong động càng lúc càng lạnh hơn, tôi đẩy nàng một cái, cười nói: "Muội không sợ lạnh, nhưng nếu tiếp tục cùng muội diễn kịch, ta lo rằng một lúc nữa ta lại lạnh quá thành bệnh, chẳng lẽ lại phải để muội cõng đi hái thuốc trên núi nữa sao?"


"Cõng thì cõng, chỉ là thân thể nặng thêm một vài kg thôi, ta cõng ngươi bay đi, ta sợ gì chứ."


Luyện nhi nghe xong, liếc mắt nhìn tôi, nói xong câu này, bỗng dưng xoay người đem người tôi ôm chặt lấy, đắc ý nói: "Xem ngươi còn dám nói lạnh."


Tôi bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy nhất thời được sự ấm áp bao bọc, thân nhiệt của cơ thể, thêm lúc này đang vận công, càng có cảm giác thoải mái dễ chịu, bao bọc trong ấm áp, không những người không thấy lạnh, mà ngay cả lòng cũng thấy ấm, không khỏi tham luyến loại thân cận này, cũng liền nằm yên không lên tiếng nữa.


Ôm nhau như vậy qua một lúc, ngay cả mưa hay người nọ ngồi ngoài cửa động cũng muốn quên đi thì bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân.


Bước chân rất nhẹ, còn nhẹ hơn so với lúc trước, người nọ nhẹ nhàng lặng lẽ đi vào trong động, lần này không có dừng lại, một đường đi thẳng vào, nhanh chóng cách chút nữa là đến bên giường, Luyện nhi im lặng hướng tôi mở miệng cười, trên tay đã vận công, lại nghe thấy tiếng sột soạt một lúc, tôi híp mắt, chỉ thấy người nọ cởi áo khoác trên người, nhẹ nhàng đắp lên người chúng tôi, sau đó lại thận trọng lui ra ngoài.


Cũng không thích mùi quần áo xa lạ này gần người, hơn nữa lại thêm có phần khó tránh, tôi hướng Luyện nhi nháy mắt, ho nhẹ một tiếng, vén y phục kia bỏ xuống ngồi dậy, đang muốn mở miệng nói, đã thấy Luyện nhi vượt lên trước một bước xoay người đứng, lớn tiếng trách mắng: "Cuồng đồ ở đâu to gan, dám cả gan mạo phạm ta."


Tôi cũng không biết là nàng bất mãn ngươi kia đưa y phục, hay chỉ là còn muốn chơi đùa, chỉ là trong lòng có chút ngạc nhiên, nam tử kia thì còn hoảng sợ hơn, cứng đờ đến đầu cũng không dám quay lại, luôn miệng nói: "Cô nương đừng vội trách tội, là tại hạ thấy trong động đang rất lạnh, sợ hai vị cảm lạnh nên mới mạo muội đắp thêm áo."


Người này quả thực tuân thủ lễ nghi, Luyện nhi cũng không tiện nổi giận, chỉ thở dài nói: "Vậy ngươi quay đầu lại đây." Chỉ thấy nam tử này theo lời quay đầu lại, nhưng vẫn là cúi đầu không dám nhìn thẳng, tôi không có cách nào quan sát, chỉ có thể đại khái hình dung y là con người đoan chính, tuổi tác vẫn còn trẻ, cũng coi như có chút khí chất, chỉ là khi nhìn trong lòng không biết sao lại mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không thể hiểu cuối cùng là cái gì.


Ngay khi bản thân còn đang do dự, Luyện nhi đã đem cái áo khoác trên giường đưa tới nói: "Hành động của ngươi ta đều đã thấy, coi như là một đấng quân tử, ta bình sinh còn chưa từng thấy qua người giống ngươi như vậy, còn nghĩ người bên ngoài kia muốn giở trò xấu." Nàng xưa nay luôn thẳng thắn, cũng không quan tâm người nọ đang đỏ mặt, tiếp tục nói: "Ta vừa rồi là cố ý thử ngươi, ngươi không cảm thấy phiền chứ?"


Nàng đối với người lạ nói như vậy, trong mắt của ta thì coi như là đã khách khí một cách hiếm có rồi, nhưng đối với người xa lạ vẫn là khó tránh khỏi có phần giận dữ, người trẻ tuổi kia đầu tiên là có chút đỏ mặt, nhưng lại bởi vì câu nói này của nàng mà nhíu nhíu mày, có lẽ đã hiểu.


Luyện nhi thật ra cũng đã nhận ra, vì vậy cười nói: "Ta trời sinh tính tình đã là như vậy, cho nên có rất nhiều người sợ ta, ngươi nên quen đi." Thấy đối phương cúi đầu không nói lời nào, lại biến sắc, mặt lộ vẻ giận nói: "Thế nào? Vẫn còn đang buồn bực gì ta sao?"


Người trẻ tuổi kia lúc này vẫn đang cúi đầu, nghe thế liền vội la lên: "Cô nương quá lời, tại hạ sao dám buồn bực gì."


Tôi ở phía sau, thấy hai người trước mặt ngươi một câu ta một câu, càng nói càng mỗi người một ý, trong lòng liền cảm thấy có chuyện không tốt, lại không nghĩ ra nguyên do, liền đứng lên, thuận lời kia chen vào nói: "Vị thiếu hiệp kia không cần để ý. Muôi muội ta tính tình chính là như vậy, không cần lo lắng, không biết thiếu hiệp làm thế nào mà đến được nơi này?"


"A, thất lễ, tại hạ chỉ là xuống núi đi thăm bạn cũ, giữa đường thì gặp phải trận mưa này, lúc này mới cuống cuồng chạy lạc đến nơi đây." Lời nói của tôi so với Luyện nhi có phần nhẹ nhàng hơn, y cũng buông lỏng mà thở ra, xoay người chắp tay giải thích: "Thật ra ban đầu chỉ là muốn tìm một nơi để tránh mưa, thật sự không muốn quấy rầy hai vị chủ nhân nghỉ ngơi, xin thứ lỗi cho tại hạ."


"Không dám, thực không dám giấu diếm, nơi đây cũng không phải chỗ ở của chúng tôi." Tôi quay lại, mặt không biến sắc mà nói dối: "Tỷ muội chúng tôi mất đi cha mẹ, nương tựa nhau mà sống, lên Hoa Sơn này chỉ vì muốn thắp hương lễ tạ thần, nơi này chính là chỗ ở của một vị cố nhân, có chút quen biết, cho nên mới ở tạm nơi này mấy ngày."


Nói dối là bởi vì người này không rõ lai lịch, Hoàng Long động xưa nay hẻo lánh yên tĩnh, mấy năm cũng khó có người nào đi lạc vào nơi này, tuy rằng lời nói của y khá thành thật nhưng tôi cũng cần phải cảnh giác, cho nên mới nói rằng không phải chủ nhân nơi này, đi nước này cũng chỉ để đề phòng sau này khỏi gặp chuyện gì phức tạp thôi.


Hơn nữa, trong lòng đối với người này có cái cảm giác không rõ ràng, không phải là chán ghét, nhưng cũng không phải là thích.


Luyện nhi không hề biết đến ý định của tôi, nghe xong mấy lời này, xoay đầu lại hướng tôi nhìn nhìn, vẻ mặt không thể giải thích được, hết lần này tới lần khác lại không được giải thích các nghi vấn, may mà nam tử kia không nhận thấy được biểu tình của nàng, nghe vậy chỉ nói: "Thì ra là thế. Thứ cho tại hạ lỗ mãng, khơi lại chuyện buồn của hai vị."


"Không dám, bất quá chỉ là chuyện đã qua mà thôi." Tôi khẽ cười, đầu óc vẫn đang suy nghĩ nên dùng cách nào đuổi cái người này đi mới tốt: "Vẻ mặt của thiếu hiệp, không lẽ thương hại tỷ muội chúng tôi sao?"


Lời này nói ra có chút đột ngột, ý định của tôi là muốn thể hiện một chút không vui, mong cho đối phương có thể cảm thấy bất an, biết khó mà lùi, ai biết ngược lại hắn lại kém thông minh, chẳng cần suy nghĩ một chút, trái lại lại thành khẩn ôm quyền hành lễ, giải thích: "Cũng không phải là có thương hại, mà là cảm thấy khâm phục, hai vị cô nương nương tựa lẫn nhau, cùng giúp đỡ nhau tiến về phía trước, thậm chí còn không ngại gian khổ lên Hoa Sơn thắp hương, nếu không thật sự dũng cảm, cũng không thể làm được, tại hạ thành tâm bội phục."


Nghe lời giải thích như thế, tôi cau mày, ngược lại lại không có cách nào nói tiếp cái gì không tốt, chỉ có thể khách khí ứng phó, như vậy nói tới nói lui, Luyện nhi bên cạnh không chịu nổi, nhẹ nắm bả vai tôi ngẩng đầu nói: "Các người nói chuyện cứ như là bằng hữu với nhau, ngươi tên là gì? Ta còn biết để mà thỉnh giáo."


Nửa câu sau của nàng là đối với người kia mà nói, chỉ thấy người kia nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt đỏ lên, vội vàng chắp tay làm một cái khấu đầu, nho nhã lễ độ nói: "Không dám không dám, thỉnh giáo gì chứ, tại hạ họ Trác, tên gọi Nhất Hàng, chẳng biết hai vị cô nương họ tên .... " Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thích hợp, vội vàng nói: "Nếu cảm thấy không tiện, không nói cũng được, là tại hạ đường đột."


Con ngươi nàng xoay tròn, dịu dàng nói: "Ta họ Luyện, phụ mẫu chưa có ban tên cho, ngươi nghĩ ta tên gì thì được? Không bằng thay ta nói một chút nghe xem."


Nam tử đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hình như có cảm giác nghi ngờ, mặt lộ vẻ thương tiếc, lúc này bên ngoài tiếng mưa rơi đã yếu dần, gió không ngừng thổi, từ bên ngoài thổi vào bên trong động, khiến cho quần áo mọi người đều tung bay phần phật, trong đó đem bạch y đơn bạc mà thiếu nữ đang mặc trên người, tay áo rộng mở, khiến cho có cảm giác phóng khoáng, ánh mắt nam tử liền rơi vào một chỗ dường như nghĩ đến cái gì, há miệng nói.


"Nghê Thường!"


Cuối cùng, buột miệng nói ra cái tên này, lại không phải là y.


Tim đập kịch liệt, cứng rắn đem câu này nói ra miệng, mới cảm giác được tim đang đập rất nhanh, mà theo nhịp tim đập, máu cũng một lần nữa được vận chuyển đi khắp cơ thể.


Lời nói dối bị chọc thủng, vui vẻ bị cắt đứt, thiếu nữ bị gọi tên bất mãn quay đầu lại, chỉ là ánh mắt có vẻ oán trách, nhưng chốc lát, lại thay đổi trầm xuống.


"Ngươi làm sao vậy?" Nàng xoay người bước vài bước đi tới, nhíu mày, một tay bắt lấy cánh tay tôi nói: "Sắc mặt thật khó coi, môi trắng như vậy, lẽ nào thật sự là bị lạnh đến ngã bệnh rồi?"


Đang nói chuyện bỗng dưng ngừng lại, không biết sao lại ngửi một cái, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt: "Mùi máu từ đâu ra?"


Nhìn nàng khẽ mở miệng, dưới ánh mắt dò xét ấy liền đưa tay phải ra, chầm chậm dùng ngón tay đè lại môi dưới, mở ra, mỉm cười nói: "Ở đây, lúc nãy không cẩn thận, khi nói không chú ý, cắn phải chỗ này." Nói xong buông tay, thuận thế vỗ vỗ đầu nàng, cười nói: "Luyện ... Nghê Thường nhà chúng ta mũi thật thính, giống như là chó con vậy."


"Nói nhảm gì vậy, ngươi lớn như vậy rồi mà ăn nói không cẩn thận bị cắn trúng, lại còn dám nói ta." Nàng cố gắng né tránh tay của tôi, rồi lại kéo ống tay áo nói: "Thật không? Người của ngươi rất lạnh."


Mỉm cười lắc đầu, bình tĩnh đem hai tay giấu ra phía sau, may là Luyện nhi không nắm lấy tay kia, chỗ đấy lạnh hơn, lạnh đến mức hầu như không có cảm giác, dưới chân cũng như vậy, gió thổi lạnh thấu xương hướng phía trên mà thổi, dường như muốn đóng băng hết cả máu thịt trong cơ thể, mà con người cũng thật là kì lạ, cơ thể có thể ngay lập tức tự mình hạ nhiệt, làm cho xương cốt cũng giống băng tuyết đông cứng.


Nếu không kịp thời cắn vào môi, e rằng liền thật sự sẽ đóng băng ở nơi này, ngay cả vừa rồi một câu cũng không nói ra được.


Thật đúng là muốn đánh một phát, hối hận muốn chết mà.


Bất quá bây giờ, trói buộc cùng xiềng xích cũng đã bị phá vỡ, không thể cứng ngắc mãi, miệng đầy máu tanh và dần dần lạnh càng làm cho con người trở nên tỉnh táo, tôi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, lại đưa mắt nhìn về hướng nam tử kia, mỉm cười nói: "Thì ra thiếu hiệp đây chính là Trác Nhất Hàng? Đệ tử Võ Đang? A, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lời thật lòng của tiểu Tiêm: Tỷ đây ngưỡng mộ tên khốn nhà ngươi đã nhiều năm.
Chú thích:
(*) vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được


Editor nói ra suy nghĩ của mình: Trác đại hiệp đã lên sàn :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro