Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Mộc trong lòng đang ủy khuất a, chính mình có thể chết ngất khi làm việc này chỉ vì có năm lần do thám tâm tư của nữ hoàng đối với mình,nàng trước kia là gì khi nghĩ có thể hoàn thành nhiệm vụ này? Tần Mộc giờ phải dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp phòng ngủ nữ hoàng, khi thì kiễng chân lau sát đồ cổ ở trên cao , khi thì quỳ rạp trên mặt đất mà dọn . Tần Mộc sau lần huấn luyện diễn viên xong thì đây là lần đầu tiên cảm giác mệt đến chết như vậy, toàn thân như bị hàng ngàn tảng đá lớn nghiền nát vậy,Tần Mộc nhíu mày, 

Chờ đến nàng hoàn thành quá trình dọn dẹp cái phòng ngủ, mất hết sức mà ngồi dưới đất, tay chân đều run run nhũn hết ra. Nàng giờ muốn hỏi là đã qua bao lâu rồi, giọng của Hồ Đồ liền ở nàng trong đầu vang lên. 

【Đừng có lên tiếng, xung quanh có ám vệ ẩn nấp, ngươi mà phát ra tiếng, bọn họ khẳng định sẽ nghi ngờ ngươi】

Tần Mộc nhíu mày, trong lòng rối ren đến phát hoảng, không biết nên như thế nào cùng Hồ Đồ nói chuyện. 

【Ngươi nghĩ trong lòng là được, có cái gì đều có thể hỏi ta. 】

Hồ Đồ biết Tần Mộc đang suy nghĩ cái gì, chỉ là Tần Mộc vẫn là cảm thấy thực sự khó chịu , nàng từ khi nào phải thử qua cùng người khác thần giao cách cảm vậy, huống chi này là cùng một hệ thống kết nối tới a!

Tần Mộc: [Ta là muốn hỏi ngươi đã qua bao lâu rồi, có vượt qua thời gian quy định không, nhiệm vụ có hoàn thành không?]

Tần Mộc trong lòng đang ủy khuất a, chính mình có thể chết ngất khi làm việc này chỉ vì có năm lần do thám tâm tư của nữ hoàng đối với mình,nàng trước kia là gì khi nghĩ có thể hoàn thành nhiệm vụ này?

【không có vượt qua, nhiệm vụ hoàn thành rồi !  】

Hồ Đồ nói xong , còn cố ý mô phỏng hiệu ứng âm thanh pháo hoa chúc mừng, cái này làm cho Tần Mộc phải cười khổ một phen, có quỷ mới biết cái cảm giác tự nhiên có người dùng pháo hoa cho nổ ở trong đầu mình đi ? Nó chắc chắn là cố tình!

Tần Mộc: 【 được rồi được rồi, ta phải đi về. 】

Tần Mộc mới vừa đứng lên, lại ngã xuống ngay lập tức, nàng mới phát hiện giờ đây tay chân nàng đều đau đớn khiến cơ thể không theo ý nàng nữa, nàng bắt đầu lo lắng cho tình trạng đáng báo động của cơ thể này, ngày mai làm như nào để tiếp tục công việc này a

Tần Mộc cố gắng hết, cuối cùng vẫn là đứng lên, dẫn theo thùng nước treo giẻ lau rời ra khỏi tẩm cung. Đến khi nàng trở lại phòng ngủ của cũng nữ, mới có thể dán mấy miếng giảm đau lên eo và tay chân mình. Mấy miếng này lúc nào cũng có ở đây, bởi vì tất cả các nàng đều làm việc nặng, tuy miếng dán này chỉ có tác dụng bình thường nhưng giờ có còn hơn không

Chờ đến khi Tần Mộc dán xong, hai chân liền duỗi ra nằm ở trên giường nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ tuyệt đối không bao giờ được xem nhẹ những nhiệm vụ hệ thống giao đến, nếu không lần sau mạng nhỏ cũng không còn đi. Tuy rằng hiện tại Tần Mộc dọn xong phòng ngủ nữ hoàng, nhưng công việc hiện tại  vẫn còn chưa hết, nghỉ ngơi trong chốc lát nàng còn phải đihậu viện hỗ trợ quét dọn. Các cung nữ cũng chỉ có nàng là có 30 phút nghỉ ngơi

"Hồ Đồ, có biện pháp gì không có thể giúp cơ thể của ta thoải mái hơn chút không"

Hiện tại bây giờ là thời điểm bận rộn nhất trong cung, trong phòng ngủ giờ không có người, Tần Mộc mới có thể to gan như vậy nói chuyện với Hồ Đồ.

Tần Mộc: "......"Không lẽ lại có nhiệm vụ phụ? Hôm nay còn nữa ?

"Ngươi lại là có nhiệm vụ nữa đi, lần này nói cho rõ ràng nội dung."

Tần Mộc lần này tuyệt đối sẽ không nhận mấy cái nhiệm vụ hành xác nàng nữa!

【Lần này xem như gửi ngươi một xíu quà tặng dành cho người mới đi, nếu ngươi có thể nói chuyện với nữ hoàng một câu đi là có thể nhận gấp đôi thể lực, mỗi ngày nga. 】

"Nói một câu, thỉnh an có tính không?"

Tần Mộc nhướng mày, từ trên giường ngồi dậy lại thôi ở bụng đau đau nhức nhức. Nàng suy nghĩ có chút không đúng nha, những cung nữ ở đây hẳn là mỗi ngày đều làm việc nặng, thân thể này không thể là quá mức kém đi!

【Tính!Lần này là nhiệm vụ có lương tâm! 】

Hồ Đồ: 【......】

"Ta tiếp nhận nhiệm vụ này, nhưng là hiện tại có thể hay không đưa một tí giúp đỡ đi, làm thân thể đau đớn giảm bớt một ít? Còn có những cung nữ không phải thường làm việc nặng sao? Vì cái gì ta thân thể liền kém như vậy được?

"Tần Mộc giật giật cánh tay, cái cảm giác mỏi nhức kia làm nàng nháy mắt nhe răng trợn tròn mắt, nàng như này còn có thế nào làm việc? 

【Biết tại sao ngươi hoàn thành công việc trong một tiếng chứ không phải là ba tiếng không ? Là do ta vận hết sức của cơ thể này a ,ngươi bây giờ  có thể không đau 】

Tần Mộc: "Đấy không phải do ngươi giao cho ta cái nhiệm vụ kia đi ? Do ngươi! Ngươi nhanh nhanh nghĩ cách đi!"

Tần Mộc cảm thấy lúc này không nói nên đạo lý chính là tốt nhất đạo lý, hơn nữa nàng tổng không thể bị hệ thống khi dễ, cần thiết khi dễ lại hệ thống! 

Hồ Đồ: 【......】 

Cuối cùng, ở Tần Mộc năn nỉ ỉ ôi cũng mặc cả được, Hồ Đồ khuất phục, cho nàng một ít thuốc để giảm đau nhức cơ bắp, không cần thiết phải đến 30 giây, Tần Mộc liền như được sống lại. 

Tần Mộc cũng mau đi quét dọn trong sinh hoạt, ngày qua ngày lặp lại giống nhau, kỹ thuật diễn thật ra được cũng càng được mài dũa, đặc biệt là đối mặt trong cung có muôn hình muôn vẻ loại người, Tần Mộc đều sẽ thay đổi gương mặt đi ứng phó. Tần Mộc còn khéo léo, làm việc cũng chu đáo, ai nấy xung quanh đều rất thích nàng, liền Lý ma ma gặp nàng ngẫu nhiên cũng sẽ tán thượng một hai câu. 

Chỉ tiếc Tần Mộc đến nay không có gặp qua nữ hoàng Ninh Thanh Mộng, bởi vì Lý ma ma giao công việc là thời điểm nữ hoàng lâm triều trở về cho nên nàng nhất định phải rời trước đó, cho nên nàng đến nay đều nhìn không thấy. 

Hôm nay, Tần Mộc vẫn là như trước một mình mà ở nữ hoàng phòng ngủ quét dọn, nếu không phải mỗi ngày Hồ Đồ cho nàng giảm bớt đau đớn nơi cơ bắp, nàng tưởng chỉ với hai ba lần nàng liền ngất. Tuy rằng lúc đầu chỉ ba lượng bạc giờ lại được tăng thêm ba lượng, tuy rằng là ít nhưng giờ cũng dược gấp đôi nha.

Tần Mộc ngồi dưới đất thở dài,bàn tay vẫn tiếp tục lau , trong lòng nói:

【 Hồ Đồ, ta chán quá ngươi bật cho ta một bài nhạc di! 】

Hồ Đồ: 【 A! Còn có nghĩ tới loại này? 】

Tần Mộc:

【 Ngươi lần trước không phải ở trong đầu ta phóng pháo hoa sao! Như thế nào không thể! 】

Hồ Đồ: 【 cũng đúng, hảo đi, ngươimuốn nghe nhạc gì?  】

Tần Mộc: 【 Trung Hoa khúc kho đều cho ta bá một lần. 】

Hồ Đồ: 【 Được rồi! 】

Những giai điệu bắt đầu ở Tần Mộc trong đầu vang lên, nàng cảm giác tâm tình vui hơn nhiều, liền lại bắt đầu động tác quét dọn. Nàng một bên lau sàn nhà, một bên lại nghe nhạc trong đầu vang lên, thân hình đều không tự giác mà vặn vẹo theo nhạc .

Có lẽ là trong đầu nhạc quá mức lớn đi , Tần Mộc hoàn toàn không có nhận thấy được có người vào phòng ngủ. Kia người mặc minh hoàng sắc long bào nữ nhân nhìn kia dáng người cao gầy Tần Mộc đang hát , thân thể cũng theo cơ thể nàng nhảy múa, nhưng thật ra có vài phần buồn cười, vốn dĩ ở triều thượng nhiều phần phiền lòng nháy mắt tiêu tán không ít. 

Bên cạnh nàng là cung nữ Thanh Loan nhìn thấy, đầu tiên là sửng sốt, muốn mở miệng ngăn lại, lại bị nữ hoàng nhấc tay tỏ ý đừng nói gì . Thanh Loan ngay sau đó liền im lặng, đảo mắt nhìn Tần Mộc thân thể kia buồn cười vặn vẹo, khóe miệng cũng nhịn không được nở ra một ý cười. 

"Mười năm phía trước ~ ta không quen biết ngươi ~ ngươi không thuộc về ta ~ chúng ta vẫn là giống nhau ~ bồi ở một cái người xa lạ tả hữu ~ đi qua dần dần quen thuộc đầu đường ~" 

 Cao hứng lên, Tần Mộc còn hát ra to hơn, âm sắc mát lạnh, còn giàu tình cảm , vốn đang cười người nháy mắt liền liền nhớ về quá khu. Nàng cũng có một xíu tài năng về ca hát đi không, đã từng tham gia các chương trình liên quan tới ca nhạc, chính là lúc ấy công ty lại muốn nàng hướng tới nàng làm diễn viên, cho nên Tần Mộc vẫn là vâng theo công ty an bài.

Tuy rằng chuyên tâm đóng phim, chính là nàng ngày thường vẫn là sẽ ở phim trường hát một hai bài đi , cho nên giọng cũng không có tệ đi. Tần Mộc biết chung quanh có ám vệ, nhưng là ca hát lại không phạm pháp, cho nên nàng liền không kiêng nể gì mà hát ra tới. 

"Mười năm lúc sau ~ chúng ta là bằng hữu ~ còn có thể thăm hỏi ~ chỉ là cái loại này ôn nhu ~ rốt cuộc tìm không thấy ôm lý do ~"

 Tần Mộc còn cầm giẻ lau đặt ở miệng trước làm bộ là cầm microphone qua, coi như nàng quá phấn khởi đi, xoay người lại phát hiện hai người đang nhìn nàng, trong đó nữ nhân mặc long bào quả thực quá mức hấp dẫn. 

Tần Mộc đầu tiên là hoảng sợ, trong đầu âm nhạc đột nhiên im bặt, theo sau nàng đó là theo bản năng mà hô trong lòng một câu: "Ta má ơi làm ta sợ muốn chết." 

Đương nhiên nàng ý thức được là ai đang nhìn nàng, nàng nhanh chóng theo phản xạ mà quỳ xuống, nói: "Tham, tham kiến bệ hạ!"

"Bình Thân" 

Đây là nàng lần đầu tiên nghe Ninh Thanh Mộng thanh âm, thanh lãnh, không mang theo cảm tình, thậm chí áp lực phát ra sự uy nghiêm , cái này làm cho Tần Mộc cả người đều ở run vì sợ, sợ hãi chính mình nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà đã chơi. Tần Mộc đem chính mình tay áo kéo xuống dưới, che khuất chính mình cánh tay, nhưng nữ hoàng ánh mắt lại rơi xuống nàng cánh tay đang dán đầy những miếng dán kia. 

"Tạ bệ hạ." 

Tần Mộc đứng lên, nhưng đầu cũng không dám ngẩng lên, vừa rồi nàng được liếc qua dung mạo Ninh Thanh Mộng, nàng trong đầu chỉ hiện lên một câu nghiêng nước nghiêng thành, mặt mày như đại, nhu mỹ dung nhan trung mang theo tí nhân tình lãnh diễm, mới chỉ liếc qua thôi mà tim nàng đã đạp liên hồi rồi. Chẳng qua nàng hiện tại cũng không dám ngẩng đầu lên xem lại, sợ mạo phạm nữ hoàng. 

Muốn nói đến các mỹ nữ thuộc giới giải trí, Tần Mộc ở trong giới xem qua không ít mỹ nữ soái ca, ngay cả chính mình cũng là một mỹ nữ, nàng hẳn là đối sắc đẹp miễn dịch, nhưng nhìn Ninh Thanh Mộng loại này mỹ lại là chính mình chưa bao giờ thấy qua.

Khí chất thanh lãnh, còn mang theo không thể kính trọng cao quý lãnh diễm, đây là giới giải trí những người đó thì chắc cả đời đều không có được khí chất này , chỉ có từ nhỏ bồi dưỡng ra tới mới có thể có khí chất này. 

Chờ Tần Mộc đứng lên sau, không có một tiếng nói chuyện gì, không khí trầm mặc đến đáng sợ, Tần Mộc sau lưng đều nhịn không được có chút mồ hôi lạnh, nghĩ đến nàng hiện tại có phải hay không nên lui xuống đi. 

"Bệ......" 

"Ngươi tên là gì?" 

Ninh Thanh Mộng thu hồi ánh mắt, ngồi xuống, Thanh Loan lập tức bàn tay vung lên, làm còn lại cung nhân rời đi, sau đó đưa Ninh Thanh Mộng châm trà. 

"Nô tỳ tên Tần Mộc." 

Cũng may Tần Mộc ở lúc diễn mấy bộ cung đình thì đem lời kịch đều ghi tạc trong đầu, hơn nữa nàng lời kịch bản lĩnh phi thường tốt, cho nên liền tính xuyên qua lại đây cũng giống như cá gặp nước, không có người hoài nghi quá thân phận của nàng, bao gồm hiện tại nữ hoàng. 

Đương nhiên, nếu không có vừa rồi hát《 mười năm 》, nghĩ đến nàng là sẽ không có sơ hở. 

Tần Mộc hơi hơi giương mắt lên, liền thấy Ninh Thanh Mộng nhẹ nhàng nhăn mày , nàng lập tức có lòng nói: "Như tắm mình trong gió xuân mộc." 

Lời này vừa nói ra, Ninh Thanh Mộng giữa mày nếp nhăn giãn ra, hỏi: 

"Ngươi biết chữ?" 

"Hồi bệ hạ nói, là." 

Tần Mộc theo sau lại biến nó thành một lời nói dối, nói chính mình khi còn nhỏ có cái Vân Du phu tử thường xuyên tới nàng trong thôn dạy học, còn tặng nàng một quyển Tam Tự Kinh. Kia bổn Tam Tự Kinh kỳ thật là Tần Mộc mua, xác thực tới nói là nguyên chủ mua, nàng nhớ rõ thân thể này chủ nhân là cũng khát vọng học tập.

"Vừa rồi ngươi hát cái giai điệu gì? Giai điệu cùng từ cũng chưa từng nghe quá." 

Ninh Thanh Mộng hiểu được rất nhiều loại nhạc cụ, cũng ở trong cung nghe không ít khúc nhạc, duy chưa từng nghe qua loại Tần Mộc hát này, cảm giác mới lạ lại lọt vào tai, chỉ là kia từ ngữ thực sự có chút làm người cảm thấy thương cảm. Tần Mộc có thể hát thế đến như thế nào mà có thể biện ra cả cảm xúc, chẳng lẽ là nàng có cái người mình thích mà không được, cần thiết chia lìa người mình yêu? 

"Này, đây là khúc nhạc ở nông thôn nô tỳ, nên cũng không được nổi tiếng cho lắm." 

Tần Mộc vẫy vẫy tay, muốn đem chính mình cái này sơ hở nhanh chóng mà che giấu đi, chỉ có thể ủy khuất Trần Dịch Tấn đại thần. Nếu là nàng ở giới giải trí nói Trần Dịch Tấn ca khúc là không nổi tiếng , nàng sợ là phải bị những người mê ca nhạc mắng đến chết. 

Ninh Thanh Mộng cũng không hỏi, nàng nói rất ít, cùng khí chất của nàng giống nhau, cả người thoát ra vẻ đạm mạc khó có thể tới gần, ở nàng trước mặt, Tần Mộc thở mạnh cũng không dám. 

"Tần Mộc." 

Người nọ lại đã mở miệng, thanh âm thanh thanh lãnh lãnh, mang theo cảm xúc khó có thể nắm bắt. Tần Mộc đem đầu đè thấp, rất sợ chính mình vừa rồi nói sai rồi cái gì, càng sợ nàng vừa rồi làm nữ hoàng khó chịu liền sẽ lập tức GO DIE. 

"Trước kia trẫm có từng gặp qua ngươi chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt