Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trước kia trẫm có từng gặp qua ngươi chưa?"

Ninh Thanh Mộng luôn luôn là người đã gặp qua là không quên, cái bàn tay kia rõ ràng nàng rõ ràng là đã gặp qua, huống chi Tần Mộc nhan sắc cũng không kém, chắc hẳn phải lưu lại một ít ấn tượng, Ninh Thanh Mộng không có khả năng là không nhớ rõ. Ninh Thanh Mộng lại nhìn thoáng qua Tần Mộc, người này thoạt nhìn gầy yếu, làn da cũng có chút vàng như nến, nhưng là dung mạo lại là nhu mỹ, rất có tư sắc, nếu trang điểm lên, so với các tiểu thư khuê các cũng không kém là bao .

Tần Mộc theo bản năng mà muốn phủ nhận, nhưng đột nhiên nghĩ tới Hồ Đồ không đáng tin cậy cho nàng giả thiết cái ân nhân cứu mạng gì đó, nữ đế hẳn là chỉ là nhớ mang máng, nhưng là cũng không biết mình đây thật sự là ai.

Hiện giờ nàng ở phòng ngủ của nữ hoàng, nếu là giờ phút này thừa nhận cũng đem cái giả thiết kia nói ra, nữ hoàng không cho rằng nàng có ý đồ tiếp cận mới là lạ.

"Bẩm bệ hạ, nô tỳ đây là lần đầu tiên được thấy bệ hạ."

Tần Mộc bày ra bộ dáng vâng vâng dạ dạ diễn đến mức quên cả bản thân, chỉ vì nàng hiện tại nàng giờ là đặc biệt sợ hãi Ninh Thanh Mộng. Nàng nhớ đã từng nghe nói qua những lời đồn đãi, Ninh Thanh Mộng đã từng vì tranh đoạt quyền vị mà giết sạch cả gia tộc, từ bà lão 80 tuổi đến cả trẻ con đang mặc ta lót đều không có buông tha. Một cái người tàn nhẫn độc ác như vậy làm sao có thể khiến nàng không sợ

"Phải không? Hôm nay không cần quét dọn nữa, trở về đi."

"Rõ."

Tần Mộc nghe thấy Ninh Thanh Mộng chịu buông tha chính mình, lập tức kẹp chặt cái đuôi, không đúng, lập tức vội vội vàng vàng mà rời khỏi Ninh Thanh Mộng tẩm cung, đầu cũng không dám quay lại.

Thanh Loan nhìn bóng dáng Tần Mộc, thấp giọng hỏi: "Bệ hạ, có muốn thần đi ra lai lịch của nữ cung kia?"

Thanh Loan trực giác này cung nữ không hề đơn giản, phải biết rằng cung nữ câp thấp phần lớn là không biết chữ, mà có biết đi chăng nữa cũng không nhiều, mà Tần Mộc người này thoạt nhìn biết không ít, từ nàng cách ăn nói liền có thể nhìn ra tới.

"Không cần."

Ninh Thanh Mộng che che cái trán của mình, nơi đó đang thật sự đau nhức, đây cũng chính là nguyên nhân khiến nàng phải trở về sớm. Quá nhiều việc cần phải làm, khiến nàng gần đây nghỉ ngơi không được tốt, cho nên có chút đau đầu, liền trở về sớm hơn so với thời gian kết thúc lâm triều, không ngờ về lại nhìn thấy một hình ảnh buồn cười đi.

"Nghe Lý ma ma nói nàng tới phòng ngủ quét tước đã một thời gian, xung quanh vẫn luôn có ám vệ nhìn, nếu là nàng ý đồ gì, như vậy chỉ có thể trách bản thân nàng chán sống đi."

"Rõ."

Thanh Loan nhẹ giọng đồng ý, biết Ninh Thanh Mộng trong đầu có tính toán, liền không hề để ý nha đầu Tần Mộc nữa, rốt cuộc này trong cung cũng có hàng chục cung nhân đi qua lại lại, Thanh Loan làm sao có thể quản được tất cả.

"Bất quá người này lại hát ra khúc nhạc thật là lạ , trước kia chưa từng nghe qua."

Ninh Thanh Mộng nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi Tần Mộc hát, ca từ tuy rằng đơn giản, hơn nữa nội dung tình cảm của các thiếu nữ là thứ Ninh Thanh Mộng ít tiếp xúc nhất.

Mười năm qua đi, chúng ta là bằng hữu, còn có thể thăm hỏi, chỉ là sự quan tâm đến nhau bây giờ lại không tìm được lý do để có được một cái ôm đơn giản.

Cái kiểu giác nhàn nhạt tiếc nuối làm cho người ta thật sự phải cảm động đễn từ trong tâm.

"Bệ hạ thích sao?"

Thanh Loan lại nhớ tới bài hát kia , ca khúc kia quả thực là dễ nghe, nhưng chính lại cũng chỉ được thế, rốt cuộc với những nhạc sư mang tấu chi khúc đến cung đình thì bài hát nhỏ bé kia làm sao có khả nằng so

"Cảm thấy thú vị thôi."

Ninh Thanh Mộng rất ít sẽ nói một chữ thích, bởi vậy người khác căn bản nhìn không thấu tâm tư của nàng. Thanh Loan đi theo Ninh Thanh Mộng đã được năm năm, là là theo nàng phục vụ từng bước lên ngôi vị, cho nên nàng ít nhiều cũng biết Ninh Thanh Mộng lời nói là có ý gì.

Thú vị, đơn giản đó là thích.

Tần Mộc nhanh thoăn thoắt ba chân bốn cẳng rời khỏi phòng ngủ nữ hoàng, lập tức về tới phòng ngủ cung nữ. Thấy trong phòng không có một bóng người, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Hồ Đồ, nói chuyện giữ lời, ta cùng nữ hoàng đã nói chuyện với nhau, mau mau đem ra phần  nha!

【 không thành vấn đề! 】

Hồ Đồ thanh âm truyền đến, dừng một chút, liền nghe nó rồi nói tiếp: 【 lần này có muốn nổ pháo hoa chúc mừng sao? 】

"Cút."

【 Nhẫn tâm! 】

Hồ Đồ đem hiệu quả gấp đôi thể lực đưa vào Tần Mộc trong cơ thể sau, liền không nói chuyện nữa. Tần Mộc cũng rơi vào cái thanh tịnh, nằm ở trên giường bây giờ không khỏi nghĩ lung tung, này nữ nhân Ninh Thanh Mộng này thoạt nhìn qua cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, nhưng là sự độc ác nhẫn tâm chém giết có từ không nhỏ đi, đầu tiên là diệt môn đoạt vị,lại cũng đem toàn mộn hoàng tộc đều giết sạch, một đôi bàn tay đã nhuộm đầy máu tươi.

Những ngày đầu, các quan lại triều đình trên dưới đối với Ninh Thanh Mộng phản đối rất nhiều, chỉ là không có gan phản đối ra thôi. Cuối cùng cũng là sợ bị bay đầu. Về sau lại nghe nói Ninh Thanh Mộng dốc lòng chăm lo dâm chúng, cảm giác không hề tương đồng với người đã giết huynh đoạt vị kia, hơn nữa Ninh Quốc vì nàng mà ngày càng phồn thịnh, bây giờ người người đều tôn kính nàng, chỉ còn một ít lão thần tử là biết nữ hoàng có bao nhiêu tàn nhẫn độc ác. 

Đương nhiên, đây đều là những lời đồn đại mà Tần Mộc được nghe, trong cung không thiếu người người nhiều chuyện, phải biết rằng đây cũng coi là một sự việc bí mật.Chẳng qua cũng chỉ dám nói ngầm một vài câu, ai cũng không dám nói nhiều ra bên ngoài, rốt cuộc mạng nhỏ của chính mình quan trọng nhất

Hôm nay thấy Ninh Thanh Mộng, thật sự là rất xinh đẹp, dù là việc Tần Mộc có yêu cầu thẩm mỹ rất cao cũng không khỏi cảm thấy kinh diễm. Mỹ nhân đẹp thì đẹp đó, nhưng đụng vào không được, càng là xem cũng thế. Tần Mộc nghĩ đến về sau muốn tăng cái điểm hảo cảm lên cái mỹ nữ rắn rết này thì cả người liền héo xuống

Trò chơi này độ khó cao ngất trời, không biết Hồ Đồ tới là để gia tăng độ khó hay là giảm nữa đây, điều này liền khiến Tần Mộc sầu đến chết 

【 Ký chủ, Ký chủ, ngươi không muốn biết bây giờ nữ hoàng đối với ngươi có ấn tượng gì sao? 】

Tần mộc: ".......Nhanh như vậy liền muốn lừa ta dùng một lần?"

Hồ Đồ :【 Cái này không gọi là lừa, đây là muốn sử dụng một cách hợp lí nha 】

Tần Mộc: "Được, nói đi, ấn tượng đầu tiên như thế nào?"

Hồ Đồ: 【 Nữ hoàng cảm thấy ngươi lớn lên khá xinh đẹp. 】

Tần Mộc hơi hơi mỉm cười, tâm lý nói: Còn tính người này Ninh Thanh Mộng quả thật có mắt nhìn người

【 Ngươi đây chính là tự luyến 】

Tần Mộc: "......."

Ta đây mà phải tự luyến! Ta đây là xinh đẹp thật sự!

【 Nàng rất thích ngươi hát《 mười năm 》, cảm thấy ngươi hát rất dễ nghe 】

Tần Mộc: "Đương nhiên rồi, tỷ tỷ đây chính là một ca sĩ nha."

【 Nhưng đồng thời nàng cũng nghi ngờ về lai lịch của ngươi 】

Tần Mộc : ".....Ngươi có thể dừng hay không cứ một câu rồi lại một câu, một lần nói hết, đừng có ngắt câu."

【 Không phải do ký chủ cứ ngắt lời ta sao】

Tần Mộc: "......"

【 Nàng hoài nghi lai lịch của ngươi cũng thật sự đơn giản đi, rốt cuộc trong cung các cung nữ cấp thấp gia cảnh quả thực là không tốt, biết chữ không nhiều, nhưng ngươi lại mang bộ dáng của một người có văn hóa cao, thê nên liền hoài nghi ngươi. 】

Tần Mộc: " Ta đây liền bị nghi ngờ sao?"

Tần Mộc bỗng nhiên liền sợ, sợ hãi nàng đột nhiên bị nữ hoàng mang đi chém đi, chưa kịp nhớ ra nàng là ai luôn đi

【 Yên tâm sẽ không bị chém đầu đâu, giờ đây hảo cảm của nàng đối với ngươi nhiều hơn là hoài nghi, còn nhớ lúc trước ta nói qua ngươi là ân nhân cứu mạng của nàng không? Cái này khiến cho nàng đối với ngươi cũng không chán ghét đi 】

Tần Mộc nghĩ nghĩ, cảm thấy cái giả thiết kia quả thực đáng tin cậy, liền cười nói:
"Không tin được ngươi cũng có điểm đáng tin cậy, cái giả thuyết kia tuy rằng nữ hoàng đã quên, nên là nàng đối với ta cũng không sinh ra cảm giác chán ghét quả thật không tồi."

【 Ký chủ luôn cảm thấy ta không đáng tin cậy sao? 】

Hồ Đồ nói xong câu này xong , cư nhiên có khóc nức nở. Tần Mộc cả người chợt lạnh, kinh ngạc với Hồ Đồ kỹ thuật diễn tiến bộ vượt bậc, chính mình thiếu chút nữa liền tin.

“Được rồi đừng giả vờ nữa, ngươi tự ở trong đầu mình tự chấm điểm cho sự đáng tin cậy của ngươi đi ?”

【 Được rồi, đích xác không thế nào đáng tin cậy. Đúng rồi ký chủ, nơi này có nhiệm vụ phụ mới muốn hay không xem qua một chút? 】

“Nói xem xem.”

Tần Mộc nằm ở trên giường trở mình, chuẩn bị nghe Hồ Đồ lại có lòng dạ hiểm độc mang cho nàng cái nhiệm vụ gì.

【 Giúp Thanh Loan hoàn thành một cái nhiệm vụ có thể được đến ba mươi lượng bạc. 】

Tần Mộc sau khi nghe xong, nhăn nhăn mày, nói: “Thanh Loan? Là ai?”

【 Chính là cung nữ ở phia sau nữ hoàng hôm nay a. 】

“Nữ nhân kia? Thoạt nhìn khó đối phó a!”

Tần Mộc lập tức ngồi bật dậy, nỗ lực hồi tưởng vừa rồi Thanh Loan bộ dáng, nàng chỉ nhớ rõ nàng tựa hồ ít khi nói cười, dùng ánh mắt giống như là muốn nhìn xuyên qua cả người nàng đi, làm cho nàng bị nhìn đến không thoải mái.

【 Rất khó đối phó, nàng đối nữ hoàng trung thành và tận tâm, cũng là một người nữ hoàng cực kì tin tưởng. 】

Tần Mộc nghe qua những thông tin cơ bản của Thanh Loan, bất quá lúc trước  như thế nào không chú ý, nghe qua liền đã quên, cái này Hồ Đồ lên nàng liền nhớ rõ.

Nữ hoàng bên người có ba cái đại cung nữ, thường bồi tại bên người chính là Thanh Loan, thường ở ngoài cung làm việc chính là Lưu Hỏa, còn có một cái xuất quỷ nhập thần gọi là Điệp Vô Ảnh. Mọi người đều ở thảo luận các nàng rốt cuộc vì nữ hoàng làm cái gì, chính là mọi người đều không biết chính xác biết ba người làm chính là cái gì.

“Hồ Đồ, ngươi có biết ba cung nữ bên cạnh nữ hoàng làm gì không?”

Tần Mộc tò mò, hơn nữa chính cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu muốn nâng cao hảo cảm của nữ hoàng, như vậy đến thăm dò đến những người nàng thân cận trước.

【 Biết a, Thanh Loan phụ trách nội vụ, ở trong cung nàng xem như một người bảo vệ đi. Nghe nói qua Lưu Hỏa lâu chưa? Lưu Hỏa chính là lâu chủ, chủ yếu là giúp nữ đế thu tập tình báo. Còn Điệp Vô Ảnh chính là cái chạy chân, có việc ở đâu là có ở đấy bất kể trong hay ngoài cung. Này ba người đây đều rất lợi hại. 】

Hồ Đồ xong sau, Tần Mộc gật gật đầu, nói: “Lợi hại nhất vẫn là nữ hoàng đi. Bất quá, kia Lưu Hỏa lâu ta chưa từng nghe qua, là gì thế?”

【 Lưu Hỏa lâu nằm trong ba đại môn phái mạnh mẽ nhất thiên hạ , bên trong đều là nữ tử, võ công đều không tầm thường, thực lực tuyệt đối không được khinh thường. 】

Hồ Đồ đơn giản mà sau khi nói xong, Tần Mộc đánh cái giật mình, nàng có phải hay không lại nghe lầm cái gì? Thế giới này cư nhiên còn có võ lâm môn phái? Ý tứ là nói những người này cư nhiên là sẽ sử dụng võ công vượt nóc băng tường đi?

【 Chính xác! 】

Hồ Đồ nghe được Tần Mộc trong lòng suy nghĩ, liền lập tức đáp lại vấn đề nàng nghi hoặc, cái này làm cho Tần Mộc cảm thấy đau đầu, cảm giác mức độ trò chơi khó khăn càng ngày càng cao.

“Vậy ngươi có phải hay không cũng đến dạy ta mấy bộ võ công, tỷ như Cửu Âm Chân Kinh, Cửu Dương Thần Công, Độc Cô cửu kiếm gì đó để ta bảo vệ bản thân đi?”

Hồ Đồ: 【…… Ngươi xác định chỉ dùng những cái đó chỉ để phòng thân? Ngươi cho rằng ta không đọc qua mấy bộ Kim Dung tiểu thuyết sao? Ngươi đây là muốn xưng bá võ lâm đi! 】

Tần Mộc hắc hắc cười hai tiếng, ngay sau đó sờ sờ cái mũi của mình, bị Hồ Đồ cái này Hồ Đồ hệ thống vạch trần, còn cảm thấy ngượng ngùng.

【 không có điều đấy cho ngươi đâu, ngươi bây giờ chú tâm vào học cách quản lí triều đình thật tốt đi ! 】

Tần Mộc chu chu môi, không cam lòng nói: “Keo kiệt.”

Hai người lại hàn huyên một lát, đại khái hiểu biết này là thế giới võ lâm. Hiện tại võ lâm có tam đại môn phái, trong đó một cái chính là vừa rồi nói Lưu Hỏa lâu, mặt khác hai còn lại là Đúc Kiếm Môn cùng Tuyệt Mệnh Các, còn lại đều các môn phái nhỏ không nổi tiếng. Nhưng chính là cá lớn nuốt cá bé, các môn phái hình thành một cái võ lâm giới, có quy củ, cũng có địa bàn của riêng họ đi.

Lưu Hỏa lâu, Đúc Kiếm Môn cùng Tuyệt Mệnh Các là các môn phái lớn nhất nên quyền thế cũng lớn như vậy, toàn bộ võ lâm ví họ như Thiên Lôi muốn đánh ở đâu liền đánh ở đó. Thế nên có ai ai cũng có dục vọng, Tuyệt Mệnh Các không muốn cùng với hai phái còn lại đứng ngang hàng, liền đề nghị cử hành võ lâm đại hội để lựa chọn ra môn phái đứng đầu. Bởi vậy cứ mỗi cách 5 năm đều sẽ cử hành một lần võ lâm đại hội, đến nay đã được mười năm, mà Lưu Hỏa lâu vẫn luôn là Võ lâm minh chủ. Tuyệt Mệnh Các thập phần không cam lòng, luôn là trong tối ngoài sáng mà muốn đem vị trí này là của họ , cũng bởi vậy mà quan hệ giữa hai môn phái trở nên rất ác liệt.

Tần Mộc không khỏi cảm thán, không chỉ có là này trong cung yêu cầu thận trọng từng bước, hiện giờ này võ lâm cũng là thật cũng quá đáng sợ đi. Quả nhiên đúng với câu nói nơi nào có người sống thì nơi đó chắc chắn sẽ đấu tranh với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt