Chương 108: Phòng thực nghiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn qua khe hở , những cảnh sắc mơ hồ không ngừng lướt qua, tuy rằng trừu tượng giống như một nét chấm phá của bút họa trên giấy, lại không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy được an tâm, chỉ vì sắc thái kia là một dự báo của sự sống.

Rất nhiều sự tình mặc dù thấy không rõ ngược lại là hảo, mà có một số việc thấy không rõ lại sẽ chỉ làm con người cảm thấy bất an.

Tần Lệ thu lại tầm mắt, nương dư quang nhìn thoáng qua Nghiêm Nhã đang nhắm mắt dưỡng thần, vẫn vì chuyện vừa rồi mà tâm tình không yên.

"Nôn ~!"

Thình lình xảy ra cảm giác buồn nôn, khiến người bên cạnh đang nhắm mắt bị đánh thức, tiện đà vẻ mặt khẩn trương mà nhìn về phía nàng.

Che miệng nhíu mày mà lắc lắc đầu, áp chế một trận cảm giác ghê tởm, quay đầu.

Thình lình xảy ra dấu hiệu của người có thai, đem nỗi thống khổ mà nàng sớm đã quên đi nháy mắt đem về tới trước mắt, bỏ qua tầm mắt không dám cũng không nguyện ý nhìn về phía người bên cạnh, nhìn đến thế giới bên ngoài qua khe hở, ngược lại cảm thấy được an tâm.

Mãi sau khi bên tai vang lên tiếng thấp giọng thở dài quen thuộc, mới biết được chính mình mạc danh kỳ diệu lại khóc.

"Mệt mỏi, dựa vào ta ngủ một lát đi ~!"

Nói xong Nghiêm Nhã khẽ nâng tay lau đi nước mắt trên mặt nàng.

"Đến, lại đây dựa vào ta."

Thanh âm này chỉ có hai người trong lúc đó có thể nghe được , ôn nhu tựa như huyễn thính.

* huyễn thính: nghe nhầm, nghe mơ hồ

Nhìn thấy Tần Lệ chỉ ngây ngốc nhìn đến chính mình mà không hề động đậy, Nghiêm Nhã đơn giản nắm lấy tay Tần Lệ đem người nọ kéo lại.

Mười ngón đan xen đã đem đầu Tần Lệ nhẹ nhàng đặt ở trên vai chính mình.

"Mau ngủ một lát."

Một câu nói tựa như ma chú, thế nhưng lại khiến tâm tư Tần Lệ đang hỗn loạn liền cảm thấy yên ổn, mà bả vai gầy yếu như vậy dựa vào lại rất thoải mái, lại bất ngờ làm cho người ta cảm thấy có một loại ảo giác vững chắc. . . . . .

Nếu không phải đây là tận thế, nàng cùng Nghiêm Nhã liệu có thể xuất hiện bên cạnh nhau hay không ?

Một người là học sinh trung học phổ thông rất bình thường , một người lại là thiên chi kiêu tử.

* thiên chi kiêu tử: lá ngọc cành vàng

Nghĩ như thế, trong lòng đột ngột cảm thấy được một trận đau, nói không rõ lý do, yên lặng mà chảy xuống một giọt lệ, gắt gao nắm lấy bàn tay bé nhỏ kia. . . . . .

Trên đường hoang vắng, cỏ cây mọc thành bụi , một chiếc xe bụi bặm chầm chậm chạy qua, ai cũng không biết điều đang chờ đợi bọn họ ở phía trước sẽ là cái gì, đối chuyện này Nghiêm Nhã vẫn lựa chọn nhắm mắt dưỡng thần, chính là trong lòng vẫn không khỏi vì vẻ sợ hãi trong mắt Tần Lệ vừa rồi gây thương tổn.

Cùng lúc đó, trên quốc lộ hoang vắng, hướng J thị mà chạy đến, một chiếc xe container đang cấp tốc chạy , người lái xe là Liễu Diệp, Tần Diệp thì hết sức chuyên chú canh giữ ở bên cạnh Tần Chí Cương, thương thế của Ngụy Tố Khiết cùng Hạ mẫu thì do Tần Nam cùng Long Ngải chiếu khán. .

* chiếu khán : chăm sóc, trông nom

Trải qua một phen ầm ĩ lúc trước, Long Ngải yên lặng mà chăm sóc Ngụy Tố Khiết, nhìn đến người trên giường bệnh , trong lòng ngập tràn áy náy. . . . . .

Một lúc sau, Tần Chí Cương chuyển tỉnh, khiến khuôn mặt Tần Diệp cuối cùng cũng có chút tươi tỉnh.

"Ba."

Nghe thấy thanh âm của người bên cạnh , ánh mắt mơ hồ của Tần Chí Cương cuối cùng cũng tìm được tiêu cự, cánh tay bởi vì máu độc ăn mòn đến mức chỉ còn xương trắng, mặc dù được Long Ngải kịp thời xử lý, không tiếp tục bị ăn mòn, nhưng trên băng gạc sớm đã chảy ra máu đỏ.

Tần Chí Cương ý đồ há mồm muốn nói chút chuyện, chính là mất nửa ngày cũng không thể phun ra một chữ, ngay sau đó lại ngất đi, chuyện này không thể nghi ngờ đã khiến Tần Diệp mới thoáng thả lỏng được thần kinh, lại lần nữa căng thẳng lên, lo lắng hô vài tiếng, không thấy phản ứng, quay đầu liền hướng Long Ngải hô:

"Long Ngải! Mau tới đây!"

Nguyên bản đang nghĩ ngợi nhập thần, bị Tần Diệp một tiếng thét kinh hãi dọa sợ tới mức cả người chấn động, trong lòng liền biết xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến, nhìn thấy bộ dáng Tần Diệp gấp đến độ sắp khóc , vội vàng ổn định tâm thần mà kiểm tra tỉ mỉ.

* nhập thần: suy nghĩ quá mức tập trung, không có để ý xung quanh

"Ông ấy mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu."

" Cha ta là nhóm máu A, ta là nhóm O."

"Máu của ngươi hỏng rồi."

Lý do này không cần giải thích.

"Lấy của ta đi, ta là nhóm A."

Nói xong Long Ngải cởi xuống áo khoác, bắt đầu làm chuẩn bị.

". . . . . . Cám ơn ngươi. . . . . ."

Này một tiếng cảm tạ khiến Long Ngải thất thần thật lâu, trong lòng nói không nên lời trướng đau cùng buồn khổ, nhìn về phía Tần Diệp trong mắt có khiếp sợ, có cảm động, cũng có khó hiểu, thậm chí còn còn có một tia buồn bực!

Nói lời cảm tạ? !

Vì cái gì hướng nàng nói lời cảm tạ? !

Vừa rồi không phải còn oán hận nàng sao?

Cũng phải ! Nói đến thì nàng cũng xác thực là một hung thủ giết người, chuyện bây giờ hết thảy là người nhà của nàng tạo nên , nàng tham dự trong đó, nàng tránh không được liên can.

Nàng là tội nhân, còn sống chỉ vì muốn chuộc tội, chỉ vì muốn sửa chữa.

Cho nên, lúc đối mặt với oán hận của Tần Diệp , nàng sớm có chuẩn bị tâm lý, từ lúc nàng trốn đi, kia một khắc, tất cả khả năng có thể xảy ra nàng cũng đã nghĩ tới, duy độc. . . . . . . . .

Không nghĩ tới, có người còn có thể cảm tạ nàng, sau khi biết nàng là tội nhân, hận nàng oán nàng, rồi lại còn có thể cảm tạ nàng!

Không nghĩ tới !

Nàng không nghĩ tới trong đầu nam nhân này rốt cuộc chứa cái gì!

Mãi sau khi nước mắt tích lạc tới trên cánh tay, mới giật mình phát giác chính mình đang khóc, vội vàng lau qua nước mắt trên mặt, bắt tay vào làm trừu huyết.

*trừu huyết: lấy máu, hiến máu

Này một màn nhạc đệm rất nhanh lướt qua, lại đều thật sâu khắc ghi ở trong lòng hai người .

Thu thập tốt hết thảy, Long Ngải lui thân tới một bên, bởi vì mất máu, khiến nàng cảm thấy mệt mỏi cùng uể oải, buông dụng cụ giải phẫu xong, hình ảnh trước mắt liền có chút mơ hồ.

Cắn răng nhịn xuống cảm giác mê man, dựa vào vách xe chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

* nhạc đệm : tiết mục xen giữa các chương trình, tạo không khí hoặc gây hiệu ứng cảm xúc. Ví dụ như tiết mục ca nhạc đan xen trong chương trình nhạc hội, tấu hài , trò chơi vận động.

Tần Diệp rất xa liền thấy Long Ngải đã có chút không dễ xem, xác định Tần Chí Cương cũng không có gì đáng ngại, mới tiến lên xem xét, vừa vặn thấy được người đang dựa vào thùng xe, thân thể sắp hướng trên mặt đất ngã xuống, một bước tiến tới liền cấp đỡ.

". . . Ta không sao."

Đẩy ra Tần Diệp, gấp gáp tựa vào thân xe.

"Nghỉ ngơi lập tức sẽ ổn."

Lúc này sắc mặt Long Ngải đã tái nhợt, không có huyết sắc, nhìn thấy đối phương quật cường như thế, Tần Diệp cũng sẽ không định tiếp tục nhúng tay, chẳng qua trong lòng ẩn ẩn có chút lo lắng, liền tìm một túi đường glu-cô ném cho Long Ngải, ngay sau đó cái gì cũng chưa nói, lại trở về bên cạnh Tần Chí Cương.

Nhìn nhìn túi đường glu-cô trong tay , lại ngẩng đầu nhìn đến Tần Diệp ở xa xa, Long Ngải sửng sốt thật lâu, cuối cùng đem túi đường glu-cô thật cẩn thận nắm ở trong tay, nhắm mắt đã ngủ.

* túi đường glu-cô: thành phần chính là đường glucozer và nước cất, dùng để truyền cho bệnh nhân mất sức, mệt mỏi, người sau hiến máu, bệnh nhân bị sốt xuất huyết. Mục đích chính là nuôi trực tiếp qua máu, tác dụng so với nuôi qua đường ăn bằng ống thông ( bệnh nhân phẫu thuật đường ruột) đương nhiên nhanh hơn.Cần phân biệt với dịch truyền mà chúng ta thường gọi là 'nước biển', chỉ chứa nước cất và chất điện giải (các ion khoáng), mục đích chính là giải nhiệt (giảm sốt), tăng bài tiết và tốc độ chuyển hóa vật chất trong máu.

Mà truyền máu xong, sắc mặt Tần Chí Cương rõ ràng hồng nhuận một ít, một giờ sau, người liền tỉnh lại.

". . . Nước. . ."

Đơn giản một chữ khiến cho Tần Diệp cuống quít chạy đi tìm nước, đem người nọ nâng dậy uy nước xong, Tần Chí Cương kêu Tần Diệp ngồi ở trước giường.

"Ba, cảm thấy sao ? Có chỗ nào không thoải mái không ?"

Nhìn thấy Tần Diệp lo lắng cùng nóng lòng, Tần Chí Cương trong lòng vui buồn lẫn lộn, mừng bởi vì con trai hiếu thuận, ưu bởi vì tình huống bây giờ.

"Ngươi. . . Lại đây, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi. . ."

Nhìn thấy bộ dáng Tần Chí Cương vẻ mặt thần bí , bảo mình đến trước mặt, Tần Diệp trong lòng nghi hoặc lại vẫn ngoan ngoãn đem cái lổ tai chuyển qua.

Lại không nghĩ đến nghe được những lời khiến cho kẻ khác phải khiếp sợ!

Thế cho nên, hắn vội vàng lắc đầu phủ quyết, nói cái gì cũng không nguyện nhượng bộ!

"Không có khả năng! Ngài nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Trừng hồng đôi mắt, những lời này nói ra thật kiên định.

". . . Có cái gì không có khả năng? !"

Tần Diệp tuyệt quyết cự tuyệt cũng khiến thái độ của Tần Chí Cương kiên quyết hơn.

"Mau động thủ!"

Xuất thân là quân nhân, khiến lời nói của Tần Chí Cương nói ra tránh không được hơn vài phần khẩu khí mệnh lệnh, chỉ vì không muốn kinh động những người khác mà cố ý đè thấp thanh âm.

Đối phản ứng này, Tần Diệp chính là khóe mắt đỏ lên, không ngừng lắc đầu.

Nhìn thấy thái độ cường ngạnh cũng không chút hiệu quả, Tần Chí Cương ngược lại hoãn hạ thái độ.

"Tần Diệp, ngươi vẫn không phải là nam nhân!"

Nói xong khẩn trương thúc giục.

" Nhanh lên !"

"Nhưng ngươi là cha ta!"

Này so với cái gì đều trọng yếu!

Cho dù nói hắn không phải một nam nhân, hắn cũng nhận thức !

"Sự tình còn chưa tới mức nông nỗi, Long Ngải vẫn có biện pháp cứu ngươi!"

"Chúng ta hiện tại mang ngươi đi tới phòng thực nghiệm, tới được nơi đó Long Ngải có thể cứu ngươi!"

"Ngươi có biết càng kéo dài thời gian, sau đó chính là hậu quả gì sao ?"

Biết được tình thế bây giờ , ngữ khí Tần Chí Cương mới nhuyễn xuống.

"Biết."

Cắn răng mà trả lời, chỉ là hai người có thể nghe.

Được đến câu khẳng định của Tần Diệp, Tần Chí Cương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt đột nhiên thả lỏng.

"Hảo, ngươi biết được là tốt rồi."

Xe chạy một đêm , tiến nhập J thị, so với H thị , J thị miễn cưỡng cũng có thể tính là một trong ba tuyến thành thị, thậm chí ngay cả tên đều rất ít xuất hiện ở trong tầm mắt người trong nước.

Ở trong ấn tượng của mọi người, J thị không có cảnh đẹp nổi danh hay là đặc sản, cũng giống như một người bình thường, lúc đi ở trong đám đông hoàn toàn không khiến cho người khác có thể chú ý.

Nguyên nhân chính là vì như thế, phòng thực nghiệm được xây ở nơi này, tên còn chưa biết, thậm chí còn rất nhiều người cũng không biết tới một khu phòng thực nghiệm như vậy.

Đi đến phòng thực nghiệm cũng không mất bao nhiêu thời gian, kỳ quái là ngay lúc này, dọc theo đường đi cũng không có gặp phải quốc lộ bị tắc nghẽn, liền ngay cả xác sống cũng chỉ linh tinh mấy con, hết thảy đều thuận lợi đến mức bất thường.

Trừ bỏ Long Ngải, những người khác đều không khỏi cảnh giác, chỉ sợ tất cả nguy hiểm đều tập trung ở tại điểm đến.

"Các ngươi không cần phải khẩn trương như vậy, một đường đi thẳng đến phòng thực nghiệm, như thế thực bình thường."

"Ngươi lời này có ý tứ gì?"

"Từ lúc tình hình bệnh dịch bùng nổ, trước đó một ngày, J thị đã bị 'dọn dẹp' sạch sẽ."

Nói đến đây nói Long Ngải theo bản năng đem mặt chuyển hướng về phía một bên.

Lời này nói ra thật sự nhẹ nhàng, nghe vào thế nhưng lại trầm trọng vạn phần.

" Dọn dẹp sạch sẽ?"

Tần Diệp nhíu mày không tự chủ thuật lại một lần, sau đó sắc mặt trắng bệch, gấp gáp hít một ngụm lãnh khí.

Mà Tần Nam tuy rằng có chút kinh hãi nhưng cũng rất nhanh hồi thần, tựa hồ đối với nàng, trong mắt cũng không có chuyện gì là khó có thể tưởng tượng.

"Cấp trên lấy lý do 'an ninh quốc gia' đã phong bế hết những con đường cao tốc , một ngày một đêm, tiêu hủy tất cả nhiễm thể cùng tiềm tại nhiễm thể, phong bế phòng thí nghiệm."

Trước lúc tận thế bùng nổ, J thị cũng đã là một tòa thành trống.

* tiềm tại: dự bị

Cho nên, trên đường không ai chạy, không có giao thông tắc nghẽn, xác sống cũng bất quá là linh tinh mấy con.

"Vì muốn che dấu sai lầm của chính mình, các ngươi đúng là cái gì đều có thể làm được."

Nhân tính đáng ghê tởm lại một lần nữa đem Tần Diệp cảm giác như sắp vỡ tan thành trăm nghìn mảnh.

Muốn hủy diệt cả thế giới này thực dễ dàng, mặc dù không có đám xác sống này, liền chỉ cần loại nhân tính như vậy: méo mó vô cùng, độc ác không thể tưởng tượng, tàn khốc đến cực điểm, liền đủ để khiến cho một người trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ!

Điên cuồng, vặn vẹo, cuối cùng vỡ nát. . . . . .

"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta!"

Nhận được ánh mắt đau đớn của Tần Diệp, Long Ngải cơ hồ là theo bản năng mở miệng khẩn cầu , lại tự biết mình không có tư cách đưa ra yêu cầu như vậy.

Tần Diệp ánh mắt sắc bén như kim, không ngừng châm vào miệng vết thương trong lòng nàng , một lần lại một lần buộc nàng nhìn thẳng vào sự thật tàn khốc. Nắm tay thành quyền, đối diện đôi mắt lạnh lùng của Tần Diệp, cuối cùng vẫn thất bại, chuyển hướng về phía một bên.

Tần Diệp vốn muốn cãi lại, lại bị Tần Nam ngăn cản, chỉ biết ngậm miệng không nói, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.

Nhìn thấy hai người nháo thành như vậy, Tần Nam ở trong lòng có chút thở dài, nhưng cũng không biết nên nói chuyện gì, rất nhiều chuyện nếu nói hay không nói đều giống nhau, có thể nghĩ thông suốt cũng chỉ là chính mình.

Nhân tính chi ác đủ để khiến cho người ta thất vọng mà điên cuồng, nhưng cố tình nhân tính chi thiện, có năng lực khiến một người đã chết có thể sống lại.

*Nhân tính chi ác: lòng người độc ác

Con người, chính là một đoàn kỳ diệu không thể giải mã.

Thuận lợi đi vào vùng ngoại thành , nơi có phòng thực nghiệm, mọi người đều yên lặng thu thập hết thảy.

Căn cứ bị liệt vào khu vực quân sự, người bình thường vào không được, thêm vào đó, trước khi dịch bệnh bùng nổ, nơi này đã hoàn toàn phong bế, bên ngoài căn cứ chỉ có linh tinh mấy con xác sống, chỉ bằng một hàng ba người nhóm Tần Nam tản mát ra hơi thở, liền đủ khiến cho đám xác sống sợ đến tè ra quần.

Đi theo Long Ngải vòng tới khu rừng ở phía sau căn cứ, đi khoảng một giờ, tới một cái trạm gác. Trạm gác xây ở trên một sườn dốc, phía dưới cách đó không xa chính là một dòng suối nhỏ, Long Ngải nhảy qua lưới sắt, nương theo trạm gác mà nhảy xuống dưới sườn dốc.

"Tần Diệp, Tần Nam mang theo Tần thúc xuống dưới đi, nhất định phải nương theo trạm gác mà trượt xuống. Những người khác đều ở lại phía trên!"

Trượt xuống sườn dốc, xuyên qua thảm thực vật rậm rạp, đi đến bên cạnh Long Ngải, một phiến cửa sắt bí mật xuất hiện ở trước mắt ba người, trước mắt bọn họ là ngôi nhà chót vót giữa sườn núi.

Bởi vì thảm thực vật rậm rạp, chỗ bốn người đang đứng rất khéo để ẩn mình, mà vừa rồi bọn họ nghĩ là bị lạc đường, kỳ thật là một chỗ sườn đồi, bởi vì đoạn giữa đột nhiên dựng đứng, hơn nữa dòng suối phía dưới sẽ làm con người sinh ra ảo giác, nghĩ đến trước mắt bất quá là một sườn dốc, nếu không phải nương theo trạm gác mà trượt xuống, căn bản là là tự sát!

Như thế , rất rõ ràng nơi này chính là một nơi bí ẩn, hơn nữa một phiến cửa sắt này, không khó đoán sau phiến cửa sắt này sẽ có cái gì.

Long Ngải không nhìn đến ba người, mà là bắt tay vào mở ra cửa sắt này, thoạt nhìn vẫn rất bình thường , vừa mở ra cửa vừa giải thích tất cả khả năng khiến mọi người nghi vấn.

" Vì cửa chính của phòng thực nghiệm một khi đóng lại liền không thể lại mở ra, bởi vì khu vực bên trong đã bị nhiễm, cho nên toàn bộ căn cứ này đều đã phong bế nhưng không bị phá hủy."

Cho nên, lời này còn có nghĩa là, bên trong căn cứ so với bên ngoài càng thêm nguy hiểm.

"Nếu mở không ra , ngươi dẫn chúng ta đến nơi đây làm gì?"

"Đây chỉ là phần nổi của phòng thực nghiệm, cả phòng thực nghiệm chia làm hai bộ phận, căn cứ trên mặt đất kiến trúc là một trạm nghiên cứu về gien bình thường, kiến trúc ngầm bên dưới mới thật sự là nơi nghiên cứu tất cả về. . . . . ."

Nói xong Long Ngải mở ra cửa sắt bị phong bế đã lâu , một chút kí ức ở đáy lòng thoảng qua trước mắt, đau đớn chua xót, lộ ra một tia tươi cười bi thương, chậm rãi nói tiếp hai chữ:

"Mẫu trùng."

* nguyên văn: ngoại bì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro