Chương 14: Hẹn hò.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc họp trường kỳ hội học sinh đầu tiên của tân sinh viên, Trác Thanh Khê chính thức trở thành một thành viên của bộ ngoại giao. Cuộc sống của cô thành công tiến lên, không có bận rộn nhất, chỉ có bận rộn hơn.

"Đinh linh linh!"

Tiếng chuông di động vang lên, Trác Thanh Khê đang vội vàng xử lý công việc khẽ xoay người, vừa thấy điện thoại báo tên Tô Tắc Chính, cô điều khiển hơi thở, ấn nút tiếp nhận.

"Uy, Tô Tắc Chính!"

"Khê Khê, gần đây mới khởi chiếu một bộ phim rất nổi tiếng, chúng ta cùng đi xem đi!"

"Ách!...."

Trác Thanh Khê lục lọi trong đầu, nghĩ đến công việc còn dang dở do dự trong chốc lát, từ ngày khai giảng tới nay, trừ hai hôm trước đó hai người cùng nhau xuống căn tin trường, ăn một bữa cơm và vân vân, lúc sau Tô Tắc Chính hẹn, cô đã bày đủ loại chuyện bận rộn cự tuyệt.

Dù sao cả hai cũng đang ở giữa tình yêu cuồng nhiệt, bỏ mặc hắn như vậy thật sự không tốt, nghĩ nghĩ, Trác Thanh Khê cười đối điện thoại nói: "Thứ sáu được không"

"Tất nhiên rồi, vậy anh sẽ đặt chỗ trước." Tô Tắc Chính kích động chuẩn bị cho cuộc hẹn.

Cúp điện thoại, tâm Trác Thanh Khê có chút mệt, căn bản cô không biết cách nói chuyện yêu đương, cho nên rất nhiều vấn đề không thể chia sẻ cùng người yêu hiện tại, khó tránh khỏi trong lòng xem nhẹ Tô Tắc Chính, cô rất cố gắng tận lực cải thiện.

Bất quá, càng về sau, cô cảm thấy được cũng không có gì đặc biệt a, nào có như trong tiểu thuyết miêu tả tốt đẹp đến vậy!

Buồn nôn và buồn nôn, buồn trước nôn sau thì Trác Thanh Khê cũng phải lập tức quay về làm việc.

Sáng sớm ngày thứ sáu, Trác Thanh Khê nhờ lời tư vấn của Chung Y Y, chải chuốt lại cách ăn mặc, đẹp đẽ rời đi.

Trác Thanh Khê thật muốn biện minh cho chính mình, căn bản cô không cần cách ăn mặc, bất luận có thế nào thì cô vẫn là mỹ nữ, nghiêng nước nghiêng thành.

Thế nhưng, sau khi quay về ký túc xá, sự tình gì phát sinh đều phải nói với bạn thân, cô đem chuyện hẹn hò cùng Tô Tắc Chính kể cho Chung Y Y. Chung Y Y thật sự không nhìn nổi cô, ngước mặt lên trời cảm thán, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, hảo hảo giúp cô thay đổi một chuyến.

Lần nhọc công này không có uổng phí, thời điểm Tô Tắc Chính nhìn thấy cô, trước mắt sáng ngời.

Áo voan trắng tuyết bên viền được đính những bông hoa nhỏ, cùng váy ngắn màu xám, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, phụ kiện trang nhã, thập phần tươi mát. Nhan sắc bình thường Trác Thanh Khê không tồi, bằng không Tô Tắc Chính cũng sẽ không theo đuổi cô, trau chuốt thêm như vậy càng tôn lên vẻ đẹp kia, hắn cảm thấy không khí xung quanh như bị rút cạn.

"Đi thôi!" Trác Thanh Khê tiến lên kéo Tô Tắc Chính đang ngây người, đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của hắn đối với cô.

Thời gian còn sớm, hai người cùng đi dạo trên đường, Trác Thanh Khê tranh thủ rảnh rỗi mua sắm, hoàn toàn đem Tô Tắc Chính trở thành người hầu miễn phí. Chờ đến lúc dạo phố xong, đã gần kề giữa trưa, dùng xong cơm hai người mới chậm chạp đi vào rạp chiếu phim.

Ở thời điểm Trác Thanh Khê cùng Tô Tắc Chính hẹn hò, Cố Kiều Mạch cũng dự định cùng Trác Miêu Miêu đi chơi.

Cố Kiều Mạch cũng biết thời gian gần đây bận công tác ở hội học sinh, rất ít dẫn Trác Miêu Miêu ra ngoài. Vừa lúc hôm nay rảnh, Cố Kiều Mạch quyết định mang mèo nhỏ ra ngoài một chuyến.

Giữa trưa mặt trời lên cao, thập phần chói mắt, thong thả đi ở trên đường, Trác Miêu Miêu thoải mái dựa vào lồng ngực nàng, híp đôi mắt nhỏ.

"Hôm nay chúng ta không có điểm đến cố định, cứ đi tới đâu thì tới," Trong cuộc sống thỉnh thoảng buông xuống những kế hoạch, làm mờ mục đích biết đâu sẽ bất ngờ gặp điều tốt đẹp. Cố Kiều Mạch nhìn về phương xa, trong mắt dần trống rỗng, tất cả hết thảy đều bị nàng tạm dẹp bỏ qua một bên.

"Meo!" Trác Miêu Miêu không để tâm kêu một tiếng, dù sao không cần nó đi đường, đến chỗ nào cũng được.

"Bánh Quy, cưng cũng đồng ý sao?" Cố Kiều Mạch cúi đầu nhìn Trác Miêu Miêu cười khẽ, tươi cười kia chính là nắng, so với ánh mặt trời còn chói chang hơn.

Trác Miêu Miêu như bị công kích một vạn chỗ. Có thể đừng đứng dưới ánh mặt trời đối ta cười hay không, mắt của bản đại nhân đều bị cô đánh mù rồi! Hai chân nhỏ Trác Miêu Miêu đem lên che mắt, nó rốt cuộc ý thức được, lực sát thương của nụ cười Cố Kiều Mạch lớn đến mức nào, lần trước còn hại cô ngỡ như vừa nhìn thấy thiên sứ!

Đây là? Ánh mắt Cố Kiều Mạch nghi hoặc nhìn hành vi của Trác Miêu Miêu, nhớ đến lần trước nhìn đến nó cũng dụi dụi mắt, trong lòng nhảy ra một cái nghi vấn. Đợi Trác Miêu Miêu buông xuống chân nhỏ, nàng đối nó lại cười, quả nhiên thấy nó tiếp tục chà chà lên mắt!

Cho nên, Bánh Quy là đang thẹn thùng nha! Cố Kiều Mạch hạ kết luận, tiếp tục không phương hướng bước đi.

May mắn Trác Miêu Miêu không biết, nếu không nhất định nó lại xù lông, con mắt nào của cô nhìn thấy ta thẹn thùng! Dám nói ra, bản đại nhân sẽ cào cô!

Đi một chút dừng lại, ánh mắt Cố Kiều Mạch xẹt qua rừng cây vắng vẻ trên đường, tươi tốt xanh um khiến người ta phải chú ý, nàng lập tức đi qua, ngồi xuống chiếc ghế đá được tán cây lớn che nắng, đem mèo nhỏ đặt ở bên cạnh.

Cố Kiều Mạch thảnh thơi nhìn về phương xa phía trước, bầu trời to lớn xanh ngắc, thỉnh thoảng có vài đám mây thổi qua, đằng xa có người đến người đi, đôi lúc sẽ có vài người đứng lại nghỉ chân.

"Meo meo!" Trác Miêu Miêu nhìn bốn phía xung quanh, đang nhìn đến một cửa hàng bánh ngọt, cái chân nhỏ đụng đụng đùi Cố Kiều Mạch.

Suy nghĩ bị cắt ngang, Cố Kiều Mạch không hề tức giận, xoay người lại, nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy? Bánh Quy?"

Trác Miêu Miêu quay đầu hướng bánh ngọt bên kia, lại meo meo, kêu hai tiếng.

Cố Kiều Mạch nhìn theo ánh mắt con mèo nhỏ, là một cửa hàng bánh, nhất thời hiểu được ý muốn của mèo nhỏ, "Cưng đúng là một con mèo tham ăn." Cố Kiều Mạch cười ôm mấy mèo nhỏ, hướng bên kia đi tới.

"Xin chào xin chào!"

Người bán hàng bên trong đối Cố Kiều Mạch lễ phép cười, dẫn đường nàng ngồi vào chỗ trống. Cố Kiều Mạch dựa lưng vào ghế, nói cảm ơn, cầm thực đơn đặt ở trước mặt con mèo để nó chọn lựa. Trác Miêu Miêu nhìn thấy đầy món ngọt trên thực đơn, hoa cả mắt, mũi được mùi bánh trong không gian kích thích, nhịn không được liếm liếm môi.

Nó hận không thể kêu mỗi món một phần, nhưng lo lắng Cố Kiều Mạch sẽ không cho phép, nhịn đau dùng móng vuốt chỉ vào ly sữa, lại di chuyển tới một cái bánh nhỏ.

"Cho một ly sữa tươi, một dĩa bánh ngọt, thêm một ly trà sữa." Cố Kiều Mạch hướng người bán hàng nói, không quên kêu cho chính mình.

Người bán hàng nhắc lại một lần, nhận được cái gật đầu khẳng định, liền trở về.

Bất quá một lát, những món Cố Kiều Mạch gọi đã được đưa đến. Cố Kiều Mạch đem sữa tươi cùng bánh ngọt đưa đến trước mặt mèo nhỏ, uống trà sữa của mình, xem mèo nhỏ vui vẻ ăn.

Sau khi ăn uống no say, Cố Kiều Mạch ôm Trác Miêu Miêu đã ăn uống thỏa mãn rời đi.

Mặt trời dần dần đi xuống phía tây, từng chiếc xe trên đường nối đuôi nhau vội vàng về nhà.

Cố Kiều Mạch và mèo nhỏ đang đứng chờ đèn xanh đèn đỏ. Trác Miêu Miêu ở trong lòng ngực Cố Kiều Mạch, ánh mắt vô mục đích nhìn loạn, hai hình bóng quen thuộc bỗng lọt vào tầm mắt, thoáng giật mình. Là Tô Tắc Chính và mình, hai người tay trong tay phía bên kia đi qua.

"Meo meo!" Dừng lại cho ta, ta muốn đánh chết cái tên tra nam này, nhìn thấy hai người kia đi ngày càng xa, Trác Miêu Miêu bực bội vặn vẹo thân thể, nghĩ muốn nhảy xuống đuổi theo, lại bị Cố Kiều Mạch ngăn trở, không chút khách khí cào nàng một cái.

"A!" Cánh tay truyền đến cơn đau nhói, Cố Kiều Mạch hít một hơi lạnh. Một tiếng này, cũng khiến Trác Miêu Miêu tỉnh táo lại, có chút ý thức được mình vừa làm gì đó lập tức nhìn về phía Cố Kiều Mạch, lại nhìn đến cánh tay nàng đang chảy máu, ảo não cúi đầu. Lúc này Tô Tắc Chính và Trác Thanh Khê đã sớm đi xa.

"Aizz!" Cố Kiều Mạch nhìn bộ dạng kia của mèo nhỏ thở dài, một tay khẽ vuốt đầu nó, tuy rằng không biết vừa rồi mèo nhỏ bị sao, nhưng tuyệt đối không phải cố ý.

Không hề có lời trách cứ truyền đến như trong tưởng tượng, ngược lại là cái vuốt ve mền nhẹ, Trác Miêu Miêu càng thêm áy náy, miệng vết thương trên cánh tay nàng cũng càng thêm chói mắt. Chắc là rất đau! Trong lòng Trác Miêu Miêu cảm thán.

"Bánh quy!" Thanh âm Cố Kiều Mạch truyền đến, hai lỗ tai Trác Miêu Miêu run lên, cẩn thận nghe nàng muốn gì.

"Chị hy vọng em nhớ kỹ những lời này, về sau bất luận gặp phải chuyện gì, chị muốn em không được tổn hại chính mình, cũng không cho phép đả thương người khác," Cố Kiều Mạch có chút lo lắng, tính tình mèo nhỏ mỗi ngày đều phải quậy mình một lần, lỡ như ngày nào đó nó làm chính nó bị thương sẽ không ổn lắm.

Nói xong câu đó Cố Kiều Mạch tiếp tục đi, hai bên đường về nhà đã sớm lên đèn.

Cố Kiều Mạch, tôi có chút thích cô! Nếu có cô là bạn cũng thật tốt nha! Trên đường, Trác Miêu Miêu nhìn chằm chằm mặt Cố Kiều Mạch hơi đăm chiêu.

Về đến nhà, Cố Kiều Mạch lấy thuốc đỏ ra, dùng cồn sát trùng miệng vết thương, xong dán băng cá nhân lên. Trong quá trình này, Trác Miêu Miêu ngồi bên cạnh nhìn thấy, vẫn không nhúc nhích.

Phát hiện mèo nhỏ chăm chú nhìn mình, Cố Kiều Mạch sờ đầu nó, nhẹ giọng nói, "Đừng lo, chị không sao."

"Meo!" Tôi không có lo cho cô đâu! Trác Miêu Miêu xoay người sang chỗ khác, suy nghĩ chốc lát, lại quay lại, nở nụ cười hướng Cố Kiều Mạch.

Đúng như lời nàng nói, vết thương trên cánh tay Cố Kiều Mạnh qua vài ngày đã biến mất, cũng không để lại sẹo.

Nhưng vết sẹo này đã lưu lại trong lòng Trác Miêu Miêu. Nó bắt đầu hoài nghi, người như vậy, thật sự có quan hệ cùng tra nam kia sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro