Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghĩ gì đó? Thơ thẩn như vậy." Phượng Tử Yên vừa thu dọn đồ ăn vừa hỏi ta.

"Ha ha, ta suy nghĩ đến lúc nào mới được mặc lại y phục." Ta cuối cùng vẫn không thể cứ trần trụi như vậy, cũng đâu phải người nguyên thủy.

"Ngươi không sợ ta lợi dụng ngươi à?" Ta giả vờ giận dữ, mắt phượng trợn lên, khóe miệng mỉm cười, khác với cử chỉ bình thường.

"Chờ ta bôi thuốc lên người ngươi hết lần này là có thể mặc y phục, nào ngoan, bây giờ nằm sấp xuống đi."

"Ta sao lại có cảm giác biểu tình của ngươi như là đang nhìn miếng thịt mỡ trên thớt, đang chờ ngươi mổ xẻ nha?" Ta nói đùa.

"Ai nha, ta sớm kiểm tra toàn thân trên dưới của ngươi, không phát hiện chỗ nào có thịt mỡ a." Không nghĩ rằng Phượng tộc công chúa cũng biết nói đùa a, không khí dần thoải mái hơn một chút.

"Được lắm, ngươi cả gan tùy tiện nhìn trộm ta, ta phải nhìn lại mới được." Nàng đỡ ta nằm xuống, đem áo áo khoác trên lưng cởi bỏ, nhất thời một luồng khí lạnh lan tràn trên lưng.

"Ha ha, chờ lần sau ta bị thương, ngươi giúp ta băng bó liền có thể xem lại." Nàng dịu dàng đem thảo dược giã nát đắp lên vết thương của ta, trên lưng mát mát lành lạnh rất là thoải mái.

"Nói bừa, có ai lại rủa chính mình bị thương." Ngón tay nàng ấm áp chạm đến lưng ta, khiến ta có chút mê say.

"Viết thương rất sâu, khẳng định sẽ lưu sẹo. Thân thể xinh đẹp như vậy, nếu lưu lại vết sẹo đúng là chuyện tiếc nuối."

"Không quan trọng, không có ai nhìn thấy." Dù sao cũng không phải cơ thể của ta, có sẹo hay không cũng được, chỉ cần không đau là được.

"Ngươi về sau, sẽ để phu quân thấy, Phượng tộc chúng ta có một loại đan dược chuyên để xóa đi những vết sẹo, phi thường hữu hiệu. Đợi sau này ra ngoài, ta nhất định lấy cho ngươi."

"Phượng tộc nữ tử đều tuyệt sắc như ngươi vậy ư?" Ta hiếu kỳ hỏi, Phượng tộc gần trăm năm tuy rằng xuống dốc, nhưng vẫn thực sự là một giống loài thần bí.

"Ngươi cảm thấy ta xinh đẹp sao?" Động tác trên tay nàng dừng lại, đột nhiên có chút cô đơn hỏi ta.

"Đương nhiên, ta thấy ngươi chính là nữ tử tinh mỹ tuyệt luân nhất, ta thậm chí còn không biết dùng từ ngữ gì diễn tả vẻ đẹp của ngươi." Lần đầu tiên nhìn thấy nàng kinh diễm như vậy, cho tới bây giờ ta vẫn còn rung động.

"Ngươi nói như thế ta mới cảm giác bộ dạng xinh đẹp cũng là thứ tuyệt vời a. Vì Phượng tộc chúng ta, công chúa có bộ dạng xinh đẹp luôn luôn chỉ có một con đường, hòa thân. Ngươi lần trước nói đúng, ta sớm muộn cũng sẽ trở thành món đồ chơi của người khác, càng xinh đẹp càng thống khổ." Ánh mắt của nàng trong chốc lát trở nên ảm đạm, màu đỏ trong mắt cũng không còn rực rỡ, ta nhìn đến đau lòng.

"Lần trước là ta nói bậy, ngươi đừng để trong lòng mà. Võ học và tu vi của ngươi trong giới hiện nay đã là nhân tài kiệt xuất, nếu như một khoảng thời gian nữa nhất định có thể chấn hưng Phượng tộc, thay đổi vận mệnh Phượng tộc." Ta an ủi nàng. Đúng vậy, thế giới này ngày càng tàn khốc, nhược nhục cường thực. Nếu mạnh liền đối với kẻ yếu muốn làm gì thì làm. Ta đột nhiên có dũng khí, ta muốn trở nên mạnh hơn, mạnh đến đủ để bảo vệ lấy ý tưởng của nữ tử trước mắt này.

"Đúng vậy, chỉ cần thời gian... chỉ là, ta sợ ta đã không còn nhiều thời gian như vậy." Nàng nhẹ nhàng nói.

Lúc này ta lại không biết an ủi nàng thế nào, chẳng lẽ ta lại nói với nàng, ta giúp nàng chém giết phái Vô Cực đoạt thánh vật giúp nàng mở phong ấn, chuyện đó sao có thể, lấy thân phận Mộng Ly sao có thể làm ra loại chuyện này. Tuy rằng ý nghĩ này chỉ vừa chợt lóe qua.

Một hồi trầm mặc, yên tĩnh khiến bầu không khí thực khó chịu.

"Nếu là chuyện không vui tạm thời quên nó đi, sống đã là không dễ, lo sợ làm gì chuyện không đâu?" Nàng chỉnh đốn lại cảm xúc bình tĩnh nói, trên tay lại khôi phục động tác thoa thuốc cho ta.

"Ân, sống cho hiện tại đi, chúng ta lần này có thể thoát chết đã là chuyện không tưởng. Tuy rằng bị nhốt tại đáy cốc, nhưng không phải hối hận, quý trọng từng ngày." Đúng vậy, cũng chỉ có thể trong mấy ngày qua được bình tĩnh sống yên ổn. Sau khi ra ngoài, khẳng định lại là một phen gió tanh mưa máu.

"Mộng Ly, Mộng Ly, ngươi có biết bên ngoài ngươi rất nổi danh, rất nhiều năm qua ngươi đều là kẻ địch giả tưởng của ta, đánh bại ngươi là mục tiêu đầu tiên của ta, ta không nghĩ tới, có một ngày ta và ngươi cùng trải qua sinh tử, có thể hòa thuận chung sống như thân sinh tỉ muội thân thiết. Nhiều năm qua ta thường xuyên tưởng tượng dáng vẻ của ngươi, đứng độc lập giữa trời hoa, tay áo bay bay, trong mắt là vẻ lạnh lùng của thần tiên." Động tác trên tay nàng càng nhẹ nhàng.

"Khiến ngươi thất vọng rồi." Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, ta kém cỏi thua ở trong tay nàng, còn thành hạng người nhát gan sợ phiền phức.

"Ha ha. Ngươi nói tới lần gặp đầu tiên với bộ dạng ngây ngốc đó sao? Ta thật sự không thể tưởng tượng đó chính là cao ngạo thần bí, lãnh đạo thoát tục Mộng Ly, dáng vẻ ngươi si ngốc nhìn ta, giống như nhìn người tình vậy." Nàng cười rộ lên, còn ta thì xấu hổ đến muốn đào lỗ chui xuống.

"Mấy ngày đó ta luyện công quá nhanh, có chút tẩu hỏa nhập ma thần trí không rõ, không thì cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi đến Vô Cực cấm địa đâu." Chỉ có thể giải thích như vậy, tốt xấu gì cũng lấy lại chút hình tượng cho Mộng Ly.

"Vậy ngươi bây giờ đã thấy tốt hơn chưa?"

"Nhờ sư phụ dẫn dắt, ta sớm đã vô sự."

"Thuốc đã xong rồi, ta giúp ngươi băng bó, ngươi sẵn sàng chưa?" Nàng nhỏ giọng hỏi, trong giọng mang theo chút xấu hổ.

"Muốn ta sẵn sàng cái gì?" Ta khó hiểu hỏi. Ánh mắt nàng nhìn vào ngực của ta, ta mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, tai lập tức nóng bừng. Nàng băng bó lưng cho ta cần phải vài lần vòng qua trước ngực, khẳng định sẽ đụng chạm đến chỗ mẫn cảm.

"Ân, ngươi với ta đều là nữ tử, không có gì." Ta nhìn nàng cười cười.

Ta lấy tay chống đỡ thân trên, để cho nàng có không gian hoạt động, ngực đúng lúc bị lộ ra ngoài, ngực của Mộng Ly tuy không lớn nhưng cũng không quá nhỏ, lại là người luyện võ, cho nên ngực cũng đặc biệt đẹp, ngực săn chắc và cũng không rũ xuống. Lúc này ta nằm sấp, do tác dụng của lực hút trái đất, bộ ngực vừa khéo nhìn có phần nóng bỏng.

Ta cảm giác Phượng Tử Yên hoàn toàn là cố ý, nàng mỗi lần vòng qua trước ngực ta, hoặc mu bàn tay, hoặc là cánh tay, hoặc ngón tay hoặc đầu ngón tay đều sẽ đụng chạm đến hai viên nho nhỏ mẫn cảm. Hại ta tâm ý rối loạn, vài dòng nước ấm cuồn cuộn chảy xuống trong lòng, thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng, Mộng Ly, thân thể của ngươi sao lại mẫn cảm như vậy?

"Rồi, có thể mặc y phục. Để ta đỡ ngươi từ từ đứng lên." Đầu sỏ gây nên dường như không mảy may hay biết, đem áo của ta khoác lên, cẩn thận thay ta mặc vào.

"Ở trong kia có mấy bộ y phục, nhưng mà đều là hồng sắc, nói vậy ngươi khẳng định không muốn mặc. Bạch sắc ngoại bào của ngươi ở lưng rách vài chỗ, may mà ta giặt được coi như sạch sẽ." Nàng giúp ta mặc áo khoác vào, buộc lại đai lưng hoa sen. Cực kỳ giống kiều thê ôn nhu hầu hạ trượng phu thay y phục.

"Không nghĩ tới đường đường công chúa cũng sẽ làm những việc nhà của tiểu nữ nhi, ai cưới được ngươi thật sự là rất có phúc." Ta nhìn ngoại bào đã được giặt sạch như mới, tự đáy lòng nói.

"Ngươi nghĩ rằng ta đối với ai cũng đều chu đáo như vậy sao? Bởi vì ngươi là Mộng Ly a." Cái cảm giác xốn xang kì lạ này lại đến nữa, ta để lộ tâm trạng hết lần này đến lần khác.

===============

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Tử Yên nói: "Không cần cản ta, ta muốn nhắn lại..."

Mộng Ly nói: "Ha ha, ta cản ngươi đấy, kêu đi, kêu đi, ngươi kêu vỡ cổ họng cũng không ai đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro