Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ thể của ta khôi phục rất nhanh, vỏn vẹn bốn ngày chân khí đã có thể hoàn toàn ngưng tụ, vết thương trên lưng bắt đầu lành lại. Đả tọa vận khí ba huyệt, chân khí truyền qua khắp kỳ kinh bát mạch, khí tụ đan điền, sau đó điều khiển một dòng khí lưu chậm rãi tràn đến tứ chi bách hài, nhất thời toàn thân tràn ngập năng lượng, tinh thần phấn chấn. Ta biết mình đã hoàn toàn hồi phục, lại âm thầm oán hận cơ thể bán tiên của Mộng Ly, như thế nào lại giống như siêu nhân, sống dở chết dở vỏn vẹn vài ngày liền khỏi hẳn. Đã đến lúc chia tay nàng, mấy ngày qua cô lập sống cùng Phượng Tử Yên tại đáy cốc, quên hết thân phận cùng trách nhiệm của nhau, chỉ là hai người tri kỷ đã không còn thù hận.

Nàng mỗi ngày thoa thuốc nấu nước cho ta, ta kể nàng nghe về những câu chuyện võ hiệp mà ta biết.

Nàng rung động sâu sắc về mối tình thê lương bi tình của Trác Nhất Hàng cùng Luyện Nghê Thường, vì Luyện Nghê Thường chỉ trong một đêm tóc xanh biến thành tóc trắng mà đau lòng. Hâm mộ Ân Tố Tố gặp được người nam nhi tốt có tình có nghĩa, mang theo nàng cắt đứt hồng trần, từ nay về sau sống chết có nhau, cho dù phải chết cũng muốn cùng một chỗ. Băng Hỏa Đảo trắng xóa rét lạnh biến thành mỹ lệ thế ngoại đào nguyên, tuy rằng chỉ có mười năm. Băng cơ ngọc cốt lãnh diễm thoát tục Tiểu Long Nữ cùng đồ đệ Dương Quá, dù nghịch luân thường thì cũng là chuyện tình rung động tâm can, khiến nàng bội phục dũng khí của Tiểu Long Nữ. Mười sáu năm, mỗi năm đều tương tư sâu đậm, Dương Quá trở thành loại tình yêu mê đắm nhất trong lòng nàng.

"Trác Nhất Hàng vì sao không thể giống như Trương Thúy Sơn cứ như vậy mang theo Luyện Nghê Thường rời xa hồng trần ồn ào náo động, một đời một kiếp có nhau?" Nàng sớm hai mắt đã lờ mờ ngấn lệ.

"Cho dù Trương Thúy Sơn mang Ân Tố Tố đi thì sao? Mười năm sau hắn vẫn như cũ từ bỏ hết an nhàn khoái hoạt, lại khiến gió tanh mưa máu, thế tục xé nát yên bình, lộ ra một nắm xương trắng đau buồn. Từng cầm tay gắn bó, hứa hẹn cùng sống cùng chết, hắn chung quy phụ Tố Tố, vì đạo nghĩa mà sa vào tuyệt vọng. Tình yêu của Luyện Nghê Thường lại rất đơn thuần, nàng không xem Trác Nhất Hàng với hồng trần là ràng buộc vướng bận, chỉ là tùy hứng yêu cầu hắn cũng liều lĩnh đi yêu nàng. Tình yêu này cũng có cái giá, đó là khiến không người nào chấp nhận. Người trong hồng trần có quá nhiều ràng buộc cùng trách nhiệm, ai có thể thoải mái ra đi được như vậy, đơn thuần như vậy. Số phận bọn họ đã định sẵn có kết cục đau đớn, hoa Anh Túc mê hoặc lòng người, lại chính là thứ độc dược chí mạng." Ta nhẹ nhàng lau khóe mắt ngấn lệ của nàng, tâm cũng từng chút từng chút bị nhấn chìm theo thứ tình yêu bi kịch của bọn họ.

"Ngươi vì sao có thể nhìn nhận thấu triệt như vậy? Chẳng lẽ không thể nào làm việc theo cảm tính, thoải mái vui vẻ mà sống?" Nàng nhìn ta, đôi mắt trong veo như nước hồ mùa thu, lóng lánh lóng lánh.

"Nếu là ngươi, ngươi sẽ nguyện ý cùng ái nhân mười năm gần nhau rồi vĩnh viễn cách xa nhau, hay vẫn là mười năm chờ đợi để cùng nhau bạc đầu." Ta rất muốn biết nàng sẽ lựa chọn như thế nào.

"Mười năm đối với sinh mệnh, rất dài, nhưng đối với thề non hẹn biển, quá ngắn. Ta tình nguyện tương tư mười sáu đêm giao thừa, về sau có thể cùng ái nhân chung sống quãng đời còn lại, mười sáu năm chờ đợi, rất đáng." Trong ánh mắt của nàng đều là quyết tuyệt.

"Ngươi phải biết nói đến phàm nhân, chỉ có vài thập niên thọ mệnh, thanh xuân càng lướt qua rất nhanh chóng, mười sáu năm đối với chúng ta chỉ là khoảng thời gian trong nháy mắt, nhưng đối với phàm nhân..." Ta còn chưa nói xong nàng liền che miệng của ta, cắt ngang lời ta mà nói.

"Ta sống đã ngàn năm, cũng không muốn bên nhau quá ngắn ngủi." Ta không nghĩ tới, vỏn vẹn chỉ là lời nói đùa, về sau lại thành thật.

Đêm đó đề tài trầm trọng quá mức, hai ngày này chúng ta đều có chút nặng nề. may mà Tiểu Long là hạt dẻ cười, đến phía trước chúng ta cọ qua cọ lại, không thiếu chuyện để cười. Đúng là cố ý, Tử Yên đặt cho Tiểu Long một cái tên, gọi là Đinh Đương (leng keng). "Ngươi xem Tiểu Long khả ái như vậy, thần thái hàm hậu, lại còn hay dựng lên lúc lắc, Đinh Đương thực thích hợp với nó." Ta còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Long tựa hồ thực vừa lòng cái tên này, liền từ trong lòng ta nhảy xuống đất vùng lên khoa tay múa chân, (được rồi, nó còn không có tay chân). Mà ta lại nghĩ, đến lúc Tiểu Long biến thành bát trượng hoàng kim chiến long uy phong lẫm liệt, nó đối với tên này biết bao nhiêu là oán hận a.

Chúng ta tự mình hoàn thành đả tọa vận khí, mở mắt lại tương đối không nói gì. Một thân hồng y, ngồi xếp bằng ở đằng kia, giống một bức điêu khắc tinh tế. Duyên dáng xinh đẹp.

"Ta đi hái thêm thảo dược, chỗ thảo dược đó của ngươi dùng sắp hết rồi." Nàng chợt lảng tránh ánh mắt của ta, vội vàng đứng lên chuẩn bị bước đi.

"Không cần, Tử Yên." Giọng của Mộng Ly không ngừng vang lên bên tai ta, phải nhanh chóng thông báo cho sư phụ, không thể lại trầm luân đi xuống một lần nữa.

"Ngươi biết đó, ta đã bình phục rồi."

"Vậy, chính là hôm nay sao?" Ngoài động dương quang sáng lạn, cảnh xuân tươi đẹp. Không khí trong động vì sao như thể ai oán mà đè nén.

Ta gật đầu, không nói lời nào. Nín thở ngưng thần, triệu hồi Huyền Chân của ta. Giống như Huyền Chân vậy, kiếm khí cao cấp đều có linh hồn, cuộc đời này chỉ nhận một chủ nhân, có thể nội trong ngàn dặm tìm kiếm được khí tức của chủ nhân, nếu chủ nhân ly thế, nó liền sẽ tự hủy linh thức, từ đó về sau rỉ sắt loang lổ, giống như độn kiếm, không dùng được nữa.

"Ta hồi phục nhanh hơn so với ngươi, kỳ thật ba ngày trước ta đã triệu hồi Hỏa Vân giản." Nàng nắm chặt lấy giản, tối đen như mực, trống rỗng như đá. "Ta hy vọng về sau giản của ta sẽ không chống lại huyền chân của ngươi."

"Nhất định." Một luồng ánh sáng trắng bất ngờ bay vào động, mang đến một vệt sáng màu bạc mỹ lệ, Huyền Chân quanh quẩn trong động bay hai vòng, mới dừng lại trước mặt ta, hiện tại nhất định vô cùng vui sướng.

Tiểu Long, không, là Đinh Đương. Tựa hồ biết chúng ta sắp rời xa, lưu luyến không rời quây quanh bên hông Tử Yên, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm chỗ cổ trơn bóng của Tử Yên.

"Đinh Đương phải nghe lời nga, không cần thương cảm, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Lần sau làm cho ngươi thịt nai thịt thỏ có chịu không?" Tử Yên cưng chiều sờ chóp đầu nhỏ của Đinh Đương.

"Chúng ta sau này còn gặp lại. Tử Yên, ngươi, phải bảo trọng." Ta dường như có chút nghẹn ngào, khóe mắt có phần ẩm ướt.

"Chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng gặp lại." Nàng đi tới, đem Đinh Đương để vào trong lòng ta, bước lại nhẹ nhàng ôm ta một cái, ngay sau đó liền điều khiển Hỏa Vân giản nhanh chóng bay đi, cũng không quay lại liếc mắt nhìn ta. Trước mặt tựa hồ còn lưu lại dư hương của người nọ, mà người thì không thấy bóng dáng.

=================

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Long: "Tại sao bắt ta biến thành Đinh Đương vậy? Ta rất nhanh có thể hóa thành uy phong bát diện cự long có được không."

Tác giả: "Ai, cho phép ta tưởng niệm chú chó nhỏ ta mất bốn năm trước. Tên nó chính là Đinh Đương a."

Tiểu Long một trận kêu rên.

Editor: Ha ha. Poor Tiểu Long. :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro