Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc theo đường đi ta cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để phi hành, lướt gió lạnh gào thét, phục hồi thân thể cùng tâm. Giống như chỉ có khi thân thể mỏi mệt mới có thể quên đi làn khói đỏ kia, khi nhìn thấy Trọng Nguyên điện nguy nga trang trọng, một trận cảm giác áp bách ập tới, nhất thời trời đất quay cuồng, ta thiếu chút nữa từ trên Huyền Chân ngã xuống.

"Mộng sư tỷ, đúng là Mộng sư tỷ." Một thân ảnh màu vàng đột nhiên lao vào lòng ta, đem ta ôm chặt lấy.

"Lăng Thần? Ngươi tại sao lại ở Liên Hoa?" Ta nhìn người đang khóc trong vòng tay ta, đúng là Mộ Dung Lăng Thần.

"Mộng sư tỷ đêm đó mất tích, bọn ta cách ba trăm dặm bên ngoài ngọn núi phát hiện Hỏa Vân giản cùng Huyền Chân của tỷ đều loang lổ vết máu. Biết tỷ nhất định đã bị thương, bọn ta tìm kiếm ba ngày ba đêm ở vùng lân cận cũng không thấy bóng dáng, sau này Huyền Thiên chân nhân nói, nếu Huyền Chân thật không biến đổi tỷ khẳng định không sao, bảo chúng ta trở về an tâm chờ đợi, ta không yên lòng liền đến Liên Hoa chờ tỷ." Mộ Dung Lăng Thần nhanh chóng giải thích nói, làn da trắng của nàng bây giờ lại thiếu đi một tầng huyết sắc, có vẻ tái nhợt dị thường, xem ra mấy ngày nay thực sự rất lo lắng cho ta.

"Ta không sao rồi, không cần lo lắng. Ta có việc cần lập tức bẩm báo sư phụ, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi đã." Ta vỗ vai nàng, ôn nhu nói.

"Nhị sư tỷ đã về rồi, nhị sư tỷ đã trở lại." Tiểu Nhu phía sau chạy tới, nhìn thấy Mộ Dung Lăng Thần đang chiếm lấy cánh tay của ta ôm ấp, bèn ngoảnh mặt bĩu môi. Nhưng vẫn là cao hứng hét lên.

"Ta đi trước gặp sự phụ." Ta nhẹ nhàng đẩy Mộ Dung Lăng Thần ra, vội vàng đi về hướng về đại điện.

Chỉ chốc lát, sư phụ cùng vài vị sư thúc nối tiếp nhau vào.

"Sư phụ, đồ nhi khiến người lo lắng rồi." Nhìn đến thần sắc lo lắng của sư phụ, ta nhanh chóng quỳ xuống.

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, sáng nay Huyền Chân bay ra ngoài, ta liền biết con nhất định không sao mà." Sư phụ nhanh chóng đỡ ta dậy, mặt đầy từ ái.

"Đêm đó con phát hiện PhượngTử Yên tại ngoài trăm dặm liền đuổi theo sau, cùng đấu với nàng. Sau khi làm nàng bị thương mới phát hiện, Ma giáo hữu hộ pháp Huyễn Âm mới là hung thủ thực sự. Nàng ta hóa thành bộ dáng Phượng Tử Yên, sát hại dân chúng. Đồ nhi vô dụng, vốn định hàng phục nàng ta nhưng Huyễn Âm trong tay có Chiến Long Ấn, con cùng Phượng Tử Yên chỉ có thể nhảy xuống vách núi mới có thể thể thoát khỏi pháp lực của Chiến Long Ấn, sau đó bản thân bị trọng thương, may mà có Phượng Tử Yên chăm sóc con. Hôm nay có thể ngưng tụ chân khí, liền mau chóng trở về." Ta một hơi nói xong, suýt nữa không thở được.

"Chiến Long Ấn?"

"Thánh vật Long tộc thượng cổ như thế nào lại xuất hiện ở trong tay Ma giáo?"

"Có thật thế không? Ma tộc chắc chắn có ý đồ, muốn cứu Ma Quân của bọn chúng, một lần nữa khôi phục Yêu Ma hai giới."

"Truyền thuyết nói rằng Chiến Long Ấn vừa khởi, không một ai may mắn thoát khỏi."

...Các sư thúc bắt đầu thảo luận.

"Ly Nhi, Chiến Long Ấn có thực sự lợi hại như trong truyền thuyết?" Sư phụ lo lắng hỏi.

"Đúng vậy, con lúc ấy định ngự kiếm chạy khỏi, nhưng trên người một chút pháp lực cũng tụ không được, Huyền Chân cũng không hề phản ứng. Quanh chỗ bị Chiến Long Ấn đánh trúng, tất cả đều sụp xuống, nhất thời đất rung núi chuyển, cát bay đá chạy. Bị đánh trúng khẳng định sẽ chết không thể nghi ngờ." Nhớ tới cảnh tượng ấy trong lòng ta còn sợ hãi, cảm thấy thật đáng sợ.

"Con lui xuống nghỉ ngơi đã. Việc này ta và các sư thúc sẽ bàn bạc trước." Sư phụ cho phép ta lui xuống, ta cũng không muốn nán lại.

Ra đến ngoài điện, nhìn thấy Mộ Dung Lăng Thần cùng tiểu sư muội vẫn đang đứng nôn nóng chờ ta.

Ta liền đem những việc ta đã trải qua nói một lần với họ.

"Không xong rồi, vốn dĩ không phải Phượng Tử Yên làm tỷ bị thương a." Tiểu Nhu kinh hãi nói.

"Đại sư huynh cho rằng là tại Phượng Tử Yên đả thương tỷ, bọn ta đi khắp nơi tìm không thấy tỷ, huynh ấy liền một mình đi đến nơi ở của Phượng tộc tìm Phượng Tử Yên đó."

Không thể nào, đại sư huynh? Ta thiếu chút nữa quên mất còn tồn tại nhân vật này.

"Sư phụ có biết không? Đại sư huynh đi mấy ngày rồi?" Sư phụ sao có thể để đại sư huynh làm bừa a.

"Sư phụ không biết, đại sư huynh bảo bọn ta giấu sư phụ, nói huynh ấy vẫn đang ở quanh đó tìm kiếm, tỷ biến mất đến ngày thứ ba huynh ấy liền đi rồi." Đó chính là bốn ngay sau, lúc ta hôn mê vừa tỉnh lại.

"Lăng Thần, muội về Thiên Sơn trước, đem chuyện ta đã nói với muội nói cho phụ thân muội biết." Trước mắt phải đem Mộ Dung Lăng Thần đuổi đi a.

"Không cần, Mộng sư tỷ ta muốn ở cùng tỷ, Huyền Thiên chân nhân đương nhiên sẽ phái người báo tin cho cha ta." Nàng kéo tay của ta nói. Nha đầu này, bị cái gì mà cứ theo ta thân mật như vậy.

"Không được, muội nhất định phải về. Hiện tại Ma giáo xác định có khác thường, có thể tấn công Liên Hoa bất cứ lúc nào. Muội trở về Thiên Sơn mới an toàn."

"Vậy ta càng không thể đi, tuy rằng tiên pháp của ta không bằng tỷ, nhưng có thể giúp một tay." Nàng mở to hai mắt, thanh tao yên nhiên. Mà ta thì tức giận đến muốn đem nàng xé ra.

"Muội đừng tùy hứng như vậy, ngoan ngoãn đi. Đến lúc đó chúng ta ngay cả thân mình còn lo không xong, ta còn cố gắng dùng hết sức lực bảo vệ muội, muội như vậy không phải giúp ta mà là kéo chúng ta xuống." Ta giận dữ, nha đầu kia sao lại không nghe lời như vậy, lúc này ta nào còn sức lực lo cho nàng.

Nàng trầm mặc một hồi, khẽ cúi đầu. Xem ra ta quá nặng lời rồi, đang muốn an ủi nàng. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nói: "Ân, được rồi. Lần này trở về Thiên Sơn, ta nhất định luyện võ công tiên pháp thật tốt. Về sau nhất định sẽ không làm gánh nặng cho Mộng sư tỷ." Nàng nhất thời nhướn mày ngẩng đầu, mặt tươi cười như hoa.

Không đợi ta có phản ứng, nàng liền ngự kiếm bay đi, giữa bầu trời chỉ lưu lại vệt sáng xanh xanh. Nha đầu kia, như thế nào lại đột nhiên thay đổi, ta bất đắc dĩ lắc đầu.

"Sư tỷ đối với Mộ Dung Lăng Thần tốt thật." Tiểu Nhu kỳ quái nhìn ta, mặt mất hứng bĩu môi.

"Ta đối với nàng rất tốt sao? Sao ta lại không cảm thấy?" Ta khó hiểu, nói.

"Đúng vậy, sư tỷ từ trước đến nay không để người ngoài đụng chạm. Ngoại trừ sư phụ, đại sư huynh với ta, sư tỷ rất ít nói chuyện. Tỷ vừa để Mộ Dung Lăng Thần ôm, còn bắt bả vai, để nàng lôi kéo tay tỷ, còn ôn nhu trò chuyện lâu như vậy nữa, ta giận lắm, giận lắm." Tiểu Nhu vờ xoay người không để ý tới ta. A? Mộng Ly vốn dĩ lạnh lùng như thế sao, ngay cả bạn bè bên ngoài cũng không có. Quả là rất cô đơn.

"Được rồi, đừng giận nữa. Ta trước kia không phải mọi chuyện đều không nhớ rõ sao? Muội xem, ta không chỉ vỗ vai muội, còn ôm muội nữa." Ta xoay người nàng lại, nhẹ nhàng ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng. Ai, đúng là tiểu nha đầu a. Cảm giác làm chị quả thật rất tốt, ta ở hiện đại là con một, không có anh chị em, anh chị em họ lại rất ít khi lui tới, nhìn thấy Mộ Dung Lăng Thần cùng Tiểu Nhu liền bất giác xem như em gái, luôn muốn yêu thương.

Nhưng còn sư huynh làm sao được? Nhớ tới Mộng Ly lộ ra vẻ mặt tiểu nữ nhi thẹn thùng, ta cũng rất đau đầu. Sư huynh là vì cứu ta nên mới đi tới chỗ của Phượng tộc, lâu như vậy rồi không có tin tức, khẳng định đang gặp nguy hiểm, ta không thể không lo.

"Tiểu Nhu, sư huynh có khả năng đang gặp nguy hiểm, ta phải đến cứu huynh ấy. Chờ sau khi ta đi, muội hãy đem chuyện này cấp báo với sư phụ, nói chờ ta trở lại nhất định đến trước sư phụ thỉnh tội." Ta dặn dò Tiểu Nhu. "Không làm theo lời ta, sau này ta không ôm muội nữa." Nhìn Tiểu Nhu đang chuẩn bị 'say no', ta hung tợn uy hiếp.

Phượng Tử Yên ơi, xem ra ngươi đã nói quá đúng, không lâu chúng ta sẽ gặp lại. Ta cầm tấm bản đồ Tiểu Nhu đưa cho, ngự kiếm hướng Phượng Hoàng Sơn bay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro