Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta chân đạp Huyền Chân bảo kiếm, eo quấn linh sủng Tiểu Long, ngự kiếm bay phía trên Liên Hoa, bên tai là tiếng gió gào thét. Quan sát thương hải hùng sơn mênh mông vô bờ, ta dần dần đi xa những dãy núi nguy nga của Liên Hoa, trong lòng rất kích động, hướng về giang sơn hào hùng mà đi. Đây là lần đầu tiên ta có cảm giác vui sướng như vậy, rất muốn phóng thích sự vui sướng, nhưng trước mặt có các sư đệ sư muội nên ta phải duy trì hình tượng lạnh lùng. Ta nói với tiểu sư muội rằng ta đi trước xem xét một chút, một lát nữa sẽ hợp lại cùng nhau. Không đợi sư muội trả lời, ta liền ngự kiếm bay đi. Ha ha, dù sao các ngươi cũng đuổi không kịp ta.

Vì thế ta tựa như Tôn Ngộ Không vừa gọi được Cân Đẩu Vân, ngự kiếm bay lên lượn xuống, thậm chí quên mất chính mình có chứng sợ độ cao. Có lẽ là quá mức mạo hiểm, Tiểu Long rụt đầu lại chui vào cổ ta, không dám mở mắt, lực quấn quanh người ta ngày càng chặt. Bộ dạng sợ sệt yếu đuối của Tiểu Long khiến ta có chút đau lòng, vì thế ta thả chậm tốc độ, duy trì bay về phía trước.

Cách đó không xa truyền đến tiếng cười, có mấy người trẻ tuổi mặc quần áo màu đen, tay áo bay bay, vừa nói vừa cười ngự kiếm phi hành. Dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, cô nương dẫn đầu bay về hướng ta.

"Mộng sư tỷ, thì ra là tỷ." Nữ tử cao hứng nhìn ta, nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời.

"Đã lâu không gặp, Lăng Thần." Dựa vào trước đó đã xem qua, nàng này hẳn là con gái của chưởng môn phái Thiên Sơn, Mộ Dung Lăng Thần. Chúng ta tại đại hội thí tiên đã từng đánh qua ba lượt, cả ba lượt nàng đều bại dưới tay ta, cũng không rõ nàng ta có ghi hận trong lòng hay không. Nhưng nụ cười của nàng ta khiến người khác có cảm giác thật ấm áp, ta còn tương đối thân thiết chào lại nàng ấy.

"Mộng sư tỷ, sao lại đi một mình vậy? Những sư huynh đệ khác của Liên Hoa đâu?"

Gương mặt tràn ngập ý cười, nhưng đôi mắt lại có chút kinh hỉ, không thể phủ nhận Mộ Dung Lăng Thần đúng là rất đẹp, cùng với Mộng Ly lạnh lùng thanh thoát hoàn toàn trái ngược nhau, cả người nàng ta toát ra vẻ ấm áp nhiệt tình khiến người khác có cảm giác thân thiết, tựa như đã quen biết từ rất lâu. Ngay cả Tiểu Long trên cổ ta cũng cảm nhận được, nó duỗi cổ hướng Mộ Dung Lăng Thần muốn chui ra.

"Dễ thương quá, tỷ tỷ, đây chính là Tiểu Long của tỷ à, đã từng nghe nói qua nhưng không ngờ lại dễ thương như vậy."

Nói xong nàng liền tiếp nhận Tiểu Long rồi vuốt ve nó. Không ngờ lũ rồng cũng háo sắc a, nhìn thấy mỹ nữ liền nhanh chóng nhảy qua, nếu nhìn thấy Phượng Tử Yên chẳng phải là phun cả máu mũi ra sao. Nghĩ đến bộ dạng phun máu mũi của Tiểu Long, ta nhịn không được bật cười.

"Mộng sư tỷ cười thật là đẹp, sư tỷ nên cười nhiều hơn." Mộ Dung Lăng Thần có chút xấu hổ nhìn ta.

"Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta mau nhanh chóng đến thành Nam Dương hội họp với bọn người Vô Cực phái đi." Ta thật không ngờ rằng ở trên không cao vạn dặm thế này lại cùng nàng ta nói chuyện phiếm.

Ta lần đầu tiên nhìn thấy thành thị ở cổ đại, xung quanh tiếng to tiếng nhỏ rao bán hàng của các tiểu thương, dân chúng lui tới nhộn nhịp, rốt cục ta cũng có cảm giác chính mình đang còn sống, chỉ là đám người qua lại thường hay quay đầu nhìn đoàn người bọn ta, không ngừng thì thầm to nhỏ. "Những người này bộ dạng đều dễ nhìn như vậy a." "Đúng vậy, ngươi xem cô nương mặc bạch y dường như là tiên nhân, cũng không biết gia đình như thế nào mới có thể đón nàng làm dâu a." ... Thì ra đang nói ta, cảm giác bị nhiều người chú ý quả thật không dễ chịu, vì thế ta kéo tay Mộ Dung Lăng Thần đi nhanh khỏi đám đông, tay nàng lại có chút run nhè nhẹ.

Sắc trời đã đen, chúng ta tại một khách điếm tên là Hồng Vận hội họp với người của Vô Cực.

Liên Hoa, Thiên Sơn, Vô Cực là tam đại môn phái của Tu Chân giới, trong đó đứng đầu là Liên Hoa. Những người trẻ tuổi hay lưu truyền một câu là, "Lăng Thần Tiêu Tiêu thí so Liên Hoa Mộng Triệt, Vô Cực Trường Không nguyện so cao." Ý muốn nói đến Mộng Ly, Sở Vân Triệt, Mộ Dung Lăng Thần, Lâm Tiêu Tiêu, cùng Vô Cực thủ tịch đệ tử Nam Cung Trường Không. Theo giang hồ đồn đại, Nam Cung Trường Không bộ dạng phong lưu phóng khoáng, vẫn luôn theo đuổi Mộ Dung Lăng Thần, hai năm trước còn đến Thiên Sơn để cầu thân, bị Mộ Dung Lăng Thần lấy cớ tuổi còn nhỏ để từ chối. Xem ra thế giới không nơi nào không có tin đồn.

"Mộng Ly sư muội cũng đến đây, thân thể đã khỏe chưa?" Không cần nhìn cũng biết là ai đến, trừ người luôn đứng thứ hai ở đại hội thí tiên Nam Cung Trường Không thì còn ai gọi ta là sư muội?

"Ân, đa tạ quan tâm." Nam Cung Trường Không này quả nhiên phong thần tuấn lãng, so với đại sư huynh cũng hoàn hảo không kém.

"Mộng sư tỷ bị thương sao?" Mộ Dung Lăng Thần thân thiết kéo tay ta hỏi.

"Ngoài ý muốn mà thôi, không sao đâu. Nếu Vô Cực đồng môn cũng đã đến đông đủ, chúng ta cùng bàn bạc chuyến đi này đi."

Ta nhanh chóng đổi đề tài, cũng muốn rút tay ra khỏi tay Mộ Dung Lăng Thần, nhưng nàng ta càng siết chặt, ta không rút được, nữ tử cổ đại nhiệt tình như thế cũng không nhiều, đành để cho nàng ta nắm vậy.

"Các ngươi đến đây, ta đã đi kiểm tra phòng thi thể, tổng cộng là 182 người, tất cả đều là nam tử tinh tráng bị người khác hút hết tinh nguyên mà chết, trên lưng có một ấn ký màu đỏ, rất giống Hỏa Phượng Quyết của Phượng tộc. Hơn nữa, ta cũng thăm dò cư dân xung quanh, bọn họ nói buổi tối ngẫu nhiên có thể nhìn thấy bóng người màu đỏ bay ngang trên trời. Rất có thể là Phượng Tử Yên." Nam Cung Trường Không phe phẩy quạt chậm rãi nói.

"Ta lại không nghĩ vậy." Trời không nóng, lại còn phẩy quạt, muốn học Gia Cát Lượng à? Ta khinh thường nhìn hắn.

"Ô, Mộng Ly sư muội có cao kiến gì?"

"Đầu tiên, hút lấy tinh nguyên khẳng định là tu luyện tà công, coi mạng người như cỏ rác như thế là tác phong của ma giáo. Phượng tộc tuy rằng làm việc quái đản nhưng cũng không hại đến dân thường. Hơn nữa, nếu thật sự là Phượng tộc gây nên, vì sao lại dùng Hỏa Phượng Quyết mà mọi người đều biết, thế chẳng phải là không đánh đã khai sao? Khẳng định là có người giấu mặt muốn vu oan giá họa." Nữ tử xinh đẹp tuyệt luân như vậy sẽ làm ra chuyện nhân thần phẫn nộ vậy sao?

"Nếu Phượng Tử Yên không phải luyện tà công hút tinh nguyên, thì sao lại có thể đánh trọng thương Liên Hoa thủ tọa đệ tử Mộng Ly trong vòng vài chiêu?" Nam Cung Trường Không đắc ý nhìn ta.

"Sự tình lần trước chỉ là ngoài ý muốn, Phượng Tử Yên có luyện tà công hay không ta sẽ chứng minh cho mọi người xem, bây giờ muộn rồi, ta đi nghỉ ngơi trước, ngày mai hãy nói tiếp." Ta lạnh lùng nói xong liền phất tay áo đi ra ngoài, trong lòng rất tức giận. Ta không tin Nam Cung Trường Không nhìn không ra kỹ xảo vu oan đơn giản như vậy, hắn bại dưới tay ta nhiều lần nên không phục, muốn mượn cơ hội nhục mạ ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro