Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm lạnh như nước.

Ta ngồi bên cửa sổ ngắm tầng mây dần dần che đi ánh trăng, tức khắc, ngoài phòng tối đen một mảnh, rất là quỷ dị. Ta nhắm chặt hai mắt, mở ra linh thức dò xét xung quanh hai trăm dặm, xuyên qua mảnh rừng nhỏ, lướt qua mặt cỏ tối đen, đi đến một thôn trang nhỏ, thôn trang thật yên tĩnh, không có ánh lửa, gia súc không di chuyển, đột nhiên một màu đỏ xâm nhập. Ta lập tức mở mắt ra, ngự kiếm hướng thôn trang bay đi, là nàng ta sao? Nhớ tới gương mặt điên đảo chúng sinh kia, ta lại có chút khẩn trương. Tiểu Long cũng cảm giác được ta khác thường, không an phận quấn lấy cổ ta.

Một thi thể nam nhân nằm trên mặt đất, trên mặt là biểu cảm hoảng sợ, miệng há to ra như muốn nói cho người khác biết hắn gặp phải chuyện kinh khủng gì. Bên cạnh thi thể là một bóng áo đỏ, màu đỏ thê lương trong bóng đêm đúng thật rất quỷ dị.

Đừng quay đầu, đừng quay đầu, trong lòng ta thầm nói. Không biết vì sao ta sợ khi quay lại là gương mặt kinh vi thiên nhân của nữ tử kia. Ta cứ đứng phía sau nàng, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống má, trượt vào cổ, Tiểu Long quấn lấy ta lại chặt thêm hai phân.

Nàng chậm rãi xoay người, trên trán là ấn ký như hoa, nàng vẫn khiến người khác rung động như lần đầu tiên ta thấy nàng, nàng chỉ tùy ý đứng đó, giống như được khảm vào một bức tranh tuyệt sắc, dường như giữa thiên địa chỉ có mình nàng. Nhưng lòng ta lại trầm xuống, vì sao thật sự là nàng?

"Không ngờ ngươi lại là Mộng Ly." Giọng nói của nàng thập phần mê hoặc.

"Không sai, ta là Mộng Ly. Lần này ngươi không đi được." Ta không nghĩ đến lần đầu tiên ta dùng Huyền Chân bảo kiếm lại là đâm về phía nàng.

Nàng tung ra một dải lụa đỏ cuốn lấy kiếm của ta, một cái cuốn lấy cơ thể của ta, trên dải lụa tản ra hương thơm khiến ta không đành lòng niệm chú tự thoát ra, dải lụa cuốn lấy ta ngày càng chặt, Tiểu Long không chịu được phát ra một tiếng kêu mới khiến ta tỉnh lại. Ta nhanh chóng niệm thoát tử quyết, vận kiếm cắt đứt dải lụa. Ta làm sao? Nàng nhất định đã dùng yêu pháp mê hoặc ta, ta không thể nhìn ánh mắt nàng, không thể nhìn vào con ngươi sáng như ánh sao đó.

Ta lập tức vận khí hướng nàng bắn ra mười mũi băng, ý nghĩ yếu đuối của chính mình khiến ta tức giận, rõ ràng là yêu quái gây hại nhân gian, ta vì sao lại không nhẫn tâm thu phục nàng? Vì thế ta truyền chân khí vào Huyền Chân, ánh sáng của nó bắn ra tứ phía chói mắt.

"Huyền Chân kiếm khí?" Ngữ khí của nàng có chút khẩn trương. Lập tức bắn vài hỏa cầu về phía ta, thừa dịp ta tránh né, phi thân đào tẩu.

"Ngươi không được đi." Ta lập tức đuổi theo, dùng Huyền Chân kiếm khí rất ngoan độc. Huyền Chân kiếm khí là kiếm pháp rất hung mãnh, là dùng nội công độc hữu của Liên Hoa rót vào Huyền Chân, kích phát kiếm khí sắc bén của bảo kiếm. Độ nóng trong nháy mắt lên hơn một ngàn độ, bị đánh trúng thì cả trong lẫn ngoài đều bị kiếm khí tổn thương.

"Ngươi thật sự nghĩ ta sát hại người đó?" Nàng vừa bay vừa quay đầu nhìn ta.

"Ngươi sao lại xuất hiện bên cạnh thi thể?"

"Bóng đêm rất đẹp, đi ngắm phong cảnh không được sao? Không ngờ được Liên Hoa các ngươi lại ngu ngốc như vậy."

Lời châm chọc của nàng khiến ta nhớ đến, lần trước khi nàng muốn giết ta độc ác như thế nào. Ta đề khí đuổi theo, cùng nàng đấu nhau trên không trung.

"Phượng Tử Yên, hại nhiều người vô tội như vậy, buổi tối ngươi có thể an tâm đi ngủ sao?" Ta dùng Huyền Chân đỡ lấy giản* của nàng. Nữ tử dùng giản làm vũ khí sao có thể nhẫn tâm như vậy?

*Giản: giống cái chùy nhưng có cán giống như kiếm, một loại vũ khí không sắc nhọn.

"Ta sao có thể ngủ không yên, ta còn rất vui vẻ." Nàng vô tình nói.

"Được, ta đây sẽ khiến ngươi càng vui vẻ hơn." Một cỗ tức giận dâng lên khiến tay ta tăng thêm vài phần lực đạo, "Mỗi người đều là một sinh mệnh, đều có quyền được sống, ngươi dựa vào cái gì cướp đoạt quyền lợi của họ? Bởi vì ngươi là Phượng tộc công chúa, so với bọn họ cao quý hơn vài phần? Vậy thì sao, tương lai của ngươi cũng chỉ là đồ chơi để kết hôn đổi lợi ích." Ta khống chế giản của nàng, cùng nàng gần trong gang tấc, nàng giận đến đỏ mặt, lại càng yêu diễm vài phần.

Đang lúc ta chú ý gương mặt nàng, giản của nàng đột nhiện vươn ra một thanh tiểu đao, đâm vào vai trái của ta, ta cảm giác được lưỡi dao lạnh lẽo xuyên qua da thịt, ta nhìn máu đỏ nhanh chóng trào ra, nàng tựa hồ không tin đâm trúng ta, nhìn một mảnh áo nhiễm đỏ. Đau đớn khiến ta phát ra chân khí, dùng Huyền Chân đâm về phía nàng.

Nàng thậm chí không phát ra tiếng, tay nắm giản chậm rãi buông ra, ánh mắt tan rã, chậm rãi rơi xuống, y phục theo gió phiêu tán, lệ rơi như hoa.

"Phượng Tử Yên!" Ta hoảng sợ lớn tiếng kêu, ta giết nàng sao? Sinh mệnh của nàng cũng bị hủy trong tay ta? Ta nhanh chóng ngự kiếm bay xuống phía dưới, ôm nàng vào lòng.

"Ha ha ha...ha ha ha..." Giọng nữ ghê sợ vang lên khắp bốn phía.

"Ai, tiểu nhân phương nào?"

Ta chậm rãi đặt Phượng Tử Yên xuống đất, kiểm tra vết thương của nàng, tuy rằng rất sâu nhưng không đủ để mất mạng. Tâm của ta thoáng yên ổn, lấy ra một viên đan dược chuẩn bị đút cho nàng, nàng nhắm mắt mơ màng.

"Ngươi vì sao còn muốn cứu ta?"

Ngón tay ta chạm đến đôi môi đỏ mọng của nàng, một dòng điện từ tay chạy lên tim ta, trái tim vốn tự do ba mươi năm của ta chưa từng có cảm giác quái dị như vậy, ta nhanh chóng nhét đan dược vào miệng nàng. Nương theo ánh trăng quan sát xung quanh, đây hẳn là trên núi, phía trước có một sơn động bốn phía là cỏ dại, nơi nơi là đá to nhỏ, là nơi không có bóng người.

"Các ngươi đánh nhau thật vui vẻ, quấy rầy mộng đẹp của người khác, biết không?" Một nữ tử áo đỏ từ trong sơn động đi ra, ta hoảng sợ nhìn nàng, lại nhìn Phượng Tử Yên nằm trên đất.

"Ngươi là ai, vì sao ngươi lại giả mạo Phượng Tử Yên?"

Người từ trong sơn động đi ra giống Phượng Tử Yên như đúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro