Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vì sao ngươi không nghĩ rằng là nàng ta giả mạo ta?"

Nữ nhân yêu mị cười rộ lên, biểu tình quyến rũ thật xứng với gương mặt điên đảo chúng sinh, là một loại yêu mị cực hạn. Tiểu Long háo sắc giờ cũng không dám nhìn nàng, rụt vào cổ ta không dám ra ngoài.

"May là không có nam nhân ở đây, không thì tất cả đều chảy máu mũi. Những tinh nhân nam tráng kia đều do ngươi giết? Ngươi sao lại giá họa cho Phượng Tử Yên?" Ta tin tưởng trực giác của mình, Phượng Tử Yên tuyệt đối không có biểu cảm quyến rũ như vậy.

"Nàng ta là Huyễn Âm, Ma Giáo hữu hộ pháp, là một con hồ ly tám đuôi, lần này hấp thụ nhiều tinh huyết như vậy, e rằng rất nhanh sẽ có thể mọc thêm một cái đuôi nữa." Phượng Tử Yên chậm rãi nói, chậm rãi chuẩn bị đứng lên.

Thì ra thật là oan uổng cho nàng. Ta áy náy nhìn miệng vết thương, đỡ nàng đứng lên, nhẹ nhàng nói bên tai nàng:

"Thực xin lỗi, là ta quá ngốc, thật oan uổng cho ngươi, khiến ngươi bị thương." Cảm nhận được cơ thể ấm áp của nàng, trong lòng ta lại bất an.

"Lần này xem như trả lại cho ngươi." Nàng cười, nụ cười thật rạng rỡ.

"Xem ra không giữ các ngươi lại được, thật sự đáng tiếc cho hai tuyệt sắc giai nhân." Y phục đỏ trên người Huyễn Âm đột nhiên biến mất, lộ ra tướng mạo sẵn có. Trên đầu tóc búi cao xứng với gương mặt xinh đẹp, tám cái đuôi hồ ly phía sau quanh quẩn, trong bóng đêm càng thêm quỷ dị.

Ta đem Phượng Tử Yên bảo vệ sau lưng, ngoài mặt đang thong dong bình tĩnh, nhưng trong lòng lại phi thường sốt ruột. Ma Giáo hộ pháp Huyễn Âm ta đã từng nghe nói, nếu Phượng Tử Yên không bị thương, chúng ta hợp lực hai người có thể toàn phần thắng. Nhưng hiện tại nàng bị ta đánh trọng thương chỉ còn nửa mạng, ta cũng bị thương, phần thắng không lớn.

"Ta đối phó ả, ngươi cứ đi trước." Chỉ cần nàng an toàn rời đi, ta cũng không cần lo lắng, như thế nào thì ta cũng là người xuyên không đến, sao có thể chết nhanh như vậy được.

Trường kiếm xuyên vân, Tinh Lạc Cửu Thiên, Huyền Chân bảo kiếm đâm thẳng vào đầu Huyễn Âm.

Tám cái đuôi của Huyễn Âm đột nhiên mọc dài ra, vòng ra sau đánh úp bất ngờ, ta không thể không thay đổi kiếm thế, dùng lực muốn chém đứt đuôi ả, nào ngờ đuôi của ả mềm dẻo đến cực điểm, kiếm của ta chém trúng như chém vào bông, khí lực đều bị tan đi. Ta đổ mồ hôi lạnh, không thể cận chiến, đang định bức ra mà thoát nhưng đuôi ả vây ta quá chặt chẽ, không thể nhúc nhích, Huyền Chân trên tay không thể nào vung lên.

"Không ngờ Liên Hoa thủ tịch đệ tử chỉ có thế này, ha ha ha..."

"Phải không? Ngươi quá coi thường Mộng Ly ta rồi."

Ta phóng băng chú hướng về mắt ả, một lần nữa ngưng kết chân khí hướng vào Huyền Chân, Huyền Chân thoáng chốc phát sáng. Kiếm chém không đứt đuôi ngươi, ta không tin kiếm khí cũng không chém được, kiếm bay chém vào đuôi ả. Máu tươi văng khắp nơi, một vệt máu tanh phun lên mặt ta, cảm giác thật ghê tởm. Cắt được một đuôi, Huyễn Âm nới lỏng ra, ta nhanh chóng niệm thoát tử quyết thoát thân.

"Ngươi muốn chết!" Huyễn Âm phẫn nộ hô lên, hàn quang lóe lên trong mắt, sát khí cuồn cuộn. "Chiến Long Ấn khởi." Ả lấy ra một con dấu màu vàng, niệm chú.

Khiến cho cát bay đá chạy, cuồng phong đầy trời.

"Mộng Ly, ngươi mau ngự kiếm chạy đi, ngươi đánh không lại Chiến Long Ấn đâu." Phượng Tử Yên chạy đến kéo ta đi.

"Ngươi sao còn chưa đi, ta không phải bảo ngươi đi sao? Ngươi mau đi, mặc kệ ta." Ta sốt ruột nói với nàng.

"Muốn đi? Các ngươi ai cũng không được." Huyễn Âm nói.

Kim ấn kia đột nhiên trở nên rất lớn bay trên không trung, phát ra ánh sáng chói mắt, nhất thời sáng như ban ngày.

"Ngươi chạy mau, một mình ngươi chạy đi, nhanh." Phượng Tử Yên nhìn Chiến Long Ấn, sắc mặt kinh hoảng.

Nàng vừa nói xong, kim ấn đập xuống chúng ta, ta ôm lấy nàng nhanh chóng ngự kiếm, ta lại phát hiện mình không có lực đạo. Thất kinh, ta chỉ ôm nàng lăn tròn trên mặt đất, tránh được Chiến Long Ấn nện xuống. Trời đất rung chuyển, tiếng vang đinh tai nhức óc, mặt đất bị đập xuống tạo thành một cái hố to.

"Chiến Long Ấn tái khởi."

Kim ấn kia lại bay lên, hướng chúng ta nện xuống tiếp.

Mạng ta xong rồi...

"Lạc Phàm, mang theo Phượng Tử Yên chạy về phía bên trái, đó là vách núi, nhảy xuống đi. Nhảy xuống mới có thể sử dụng pháp lực, phong ấn Chiến Long Ấn." Giọng nói của Mộng Ly vang lên trong đầu ta. Sao giờ ngươi mới xuất hiện, nhưng ta không kịp oán nàng ta, cõng Phượng Tử Yên chạy về phía vách núi. Phượng Tử Yên biết ý đồ của ta.

"Buông ta ra, ngươi chạy một mình sẽ kịp, ta sẽ liên lụy ngươi."

"Không được, muốn sống cùng sống, phải chết cùng chết." Ta không biết quyết tâm ở đâu ra, có trời biết ta vốn nhát gan cỡ nào.

Lại một trận đất rung núi chuyển, Chiến Long Ấn nện xuống gần trong gang tấc. Ta đứng lên ôm Phượng Tử Yên chạy về phía vách đá, đột nhiên phía sau lưng truyền đến một trận đau. Thì ra Huyễn Âm thừa lúc hỗn loạn phát mấy mũi ám khí, đánh trúng lưng của ta, một mùi tanh dâng lên trong cổ họng. Ta không muốn dọa Phượng Tử Yên, cố gắng nuốt xuống máu tanh. Ta cả đời này chưa từng mạo hiểm chật vật, nhất thời hận Mộng Ly kéo ta vào thế giới này.

Ta dùng chút sức lực còn lại chạy tới vách đá, thậm chí không kịp xem sâu cạn thế nào, liền ôm Phượng Tử Yên nhảy xuống. Gió đêm buốt lạnh gào thét bên tai, trước mắt một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì. Ta chỉ thấy chúng ta không ngừng rơi xuống, giống như ngã vào vực sâu vạn trượng, chỉ là người bên cạnh lại khiến ta an tâm chưa từng có.

Ta muốn ngự kiếm đáp xuống, liền bi đát phát hiện ta căn bản không có kiếm, Huyền Chân của ta không biết ở nơi nào. Hoảng sợ, sởn tóc gáy, tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, pháp lực chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ có thể tạo kết giới, mặc cho số phận an bài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro