Chương 1: Quá khứ Chung Tư Dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên thế giới có rất nhiều chuyện, là thật sớm liền phục bút. Chẳng qua lúc đó không biết đó là phục bút, cho nên tùy tâm sở dục bỏ qua nó. Thẳng đến khi sự tình phát sinh lần nữa hồi tưởng lại trước đây không để ý những chi tiết nhỏ, khâu nhỏ lại mới phát hiện, nguyên lai trước đó sớm đã có dự báo. Mọi người luôn gọi chuyện như vậy là '' Vận mệnh ''

Thanh âm chìa khóa chuyển động khóa cửa trong phòng đen kịt vang dội. Người trong phòng ngồi ở trên giường không nhúc nhích, đèn flash điện thoại di động chiếu lên mặt nàng, vừa nhìn đặc biệt dọa người.

Khi cửa mở ra, một luồng ánh sáng bên ngoài mang vào. Ánh đèn đem cô gái trẻ vào nhà bên ngoài dáng người nhẹ nhàng vô cùng.

Cô gái trẻ vào nhà cởi giày, đem ánh sáng cuối cùng xóa sạch sau cánh cửa, ngồi ở mép giường đối diện người trên giường.

Nữ nhân ngồi trên giường lúc này mới ngẩng đầu lên ''Cậu lại đi đâu vậy?Toàn là mùi rượu'' Cô gái trẻ cúi đầu sờ soạn túi xách tìm điện thoại di động của mình, mở ánh sáng điện thoại lên chiếu vào gò má trắng nõn của người kia, chân mày của cô gái hơi nhíu lại, cách một lát mới nói 

''Đừng''

 Nữ nhân để điện thoại di động xuống, hướng cô gái trẻ đang ngồi xê dịch một chút, trong giọng nói mang theo hài hước

 ''Ngaa? Lại bị tỏ tình sao? Là viêc đó a'' Lại bị tỏ tình sao?'' 

Cô gái trẻ tiếp tục cúi đầu , ngón tay chơi điện thoại, nghe được nữ nhân nói có hơi gật đầu, nhỏ giọng

 ''Ân'' một tiếng.

Nữ nhân khoa trương cười rộ lên, đem thân thể trở về vị trí cũ, lười biếng dựa vào cái gối phía sau, cười giễu cợt

 '' A,nàng đúng là kiên trì không ngừng a~, biết rõ ràng cậu có người thích, vẫn còn kiên nhẫn như vậy. Mình còn bị cảm động đây này'' 

Cô gái trẻ để di động xuống, không chiếu sáng vào mặt nàng nữa, không cách nào thấy rõ biểu tình của nàng. Nhưng nữ nhân tự nhận vậy là đủ rồi, cho nên vẫn có thể đoán được nét mặt bây giờ của cô gái kia, khẽ nhíu mày, mím môi, có loại tức giận nhưng cố nén. Người biết, đây là biểu tình bất đắc dĩ, làm ra vẻ mặt 

'' Vân Tĩnh, đừng nói nàng như vậy'' 

Thanh âm thiếu nữ không mang theo thoải mái, rất là dứt khoát. Trong giọng nói, quả nhiên vài phần không biết làm thế nào. Nữ nhân Vân Tĩnh sửng sốt một lúc. Trên mặt nàng đang cười phải thu hồi, cương lại, nửa ngày mới bật cười, tiếng cười đúng là đầy châm chọc. Truyền vào tai người khác chỉ thấy khó chịu. Chung Tư Dục mở đèn. Thói quen mờ tối Vân Tĩnh không quen lấy tay che mặt, trong miệng mắng, sau đó mở mắt ra. Chung Tư Dục không biết lúc nào đứng ở ngay công tắc đèn, tay vẫn còn để trên đó. Nàng liền đứng ở nơi đó an tĩnh nhìn Vân Tĩnh, sau đó bỗng nhiên cười một tiếng.

Chung Tư Dục là một mỹ nhân. Nhưng cũng không phải là mỹ nhân truyền thống. Nàng yêu mị cao quý, giống như ở khai ở hoàng tuyền cạnh mạn châu sa hoa vậy mang theo vài phần sắc thái thần bí. Nàng chỉ lẳng lặng đứng liền giống một bức tranh sáng lạn. Nhất là khi nàng cười lên, càng tuyệt mỹ. Gương mặt trời sinh trắng nõn, hai má lúm đồng tiền càng làm sự quyến rũ của nàng thanh thuần thêm mấy phần.

Vân Tĩnh nhớ tới lần đầu tiên thấy nàng. Lúc đó Chung Tư Dục chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế salon, lòng của Vân Tĩnh chỉ có hai chữ

 '' Hoàn mỹ''. Dù cho các nàng đã biết nhau lâu như vậy, bỗng nhiên thoáng nhìn Chung Tư Dục, nàng cũng bị kinh diễm.

''Cậu không thích cô ấy, còn không cho mình nói?''

 Lúc Vân Tĩnh phục hồi tinh thần, nhíu mày, trong giọng nói mang theo khó chịu. Chung Tư Dục mím môi lắc đầu, trong lòng khó chịu cùng tức giận nói 

''Không'' Vân Tĩnh liếc mắt

 ''Sao lại không được. Bất quá như đã nói qua, cô ấy đối với cậu tốt như vậy, cậu vì sao không đáp ứng cô ấy a?'' Chung Tư Dục nghe dược câu này khắc chế không nổi khẽ run lên một cái. Nàng nhớ tơi người kia.

Lúc trước tất cả mọi người hỏi nàng, người kia đối tốt với nàng như vậy, vì sao nàng còn không đáp ứng cùng người kia bên nhau? Chung Tư Dục cắn môi một cái nghĩ, nếu là người kia thích àng, cũng không phải là nàng thích người kia, người kia tại sao muốn bởi rằng người kia vì nàng làm nhiều chuyện phải báo đáp? Cũng không phải là nàng muốn, là người kia tự nguyện. Nhưng...người kia rõ ràng như vậy thích nàng, nguyện ý đối với nàng thật tốt, vì sao đến cuối cùng , lại luôn luôn nói hận nàng chứ?

'' Mình mình mình không thích em ấy '' thanh âm Chung Tư Dục khẽ run, Vân Tĩnh sau khi nghe được trong lòng lập tức hiểu ra. Trong ấn tượng của Vân Tĩnh, Chung Tư Dục chẳng qua là tiểu hài tử, nói dối không thành thục. Nàng mỗi lần nói dối, hoặc là lúng túng, mở đầu chữ thứ nhất sẽ mắc kẹt, chờ lặp lại hai ba lần mới nói ra được.

Nhưng Vân Tĩnh chỉ cười một tiếng, không nói gì nữa. Dù sao đó là chuyện tình của Chung Tư Dục, cùng nàng không có nửa điểm liên quan. Hơn nữa dù cho nàng nói lên nghi vấn, Chung Tư Dục cũng căn bản sẽ không suy nghĩ.

Mà góc giường, tay của Chung Tư Dục đang lóe lên, mặt trên hiện lên hai chữ '' Cố Thiển''

Đúng vậy, Cố Thiển là người kia trong miệng Vân Tĩnh '' Lại bị tỏ tình rồi''

P/s:  hãy vote và cmt ủng hộ tớ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro