Chương 1: Ba năm trước từng bị thương não

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:  Ba năm trước từng bị thương não

Vưu Niệm chảy mồ hôi lạnh lần nữa giật mình, một mình ở trong phòng ngủ một mảng đen kịt ngồi dậy, trong tiếng hô hấp rối loạn của nàng kèm theo âm mũi trầm trọng, trong não một mảng trống rỗng luôn có đoạn hình ảnh linh tinh trình diễn, rất nhanh nàng cũng không kịp nhìn rõ,  thì bị một câu giống như ma chú kêu gọi thức tỉnh, câu nói đó không ngừng ở trong não trầm luân xoay chuyển sau đó khoan vào trong mỗi một mao dẫn mạch máu, thì giống như khối u điên cuồng sinh trưởng, nàng khống chế không nổi toàn thân phát run, nhưng thanh âm lãnh khóc đó lại vẫn vang vọng trong đầu: "Vưu Niệm, cô đáng chết! đây là kết cục của phản bội"

"Đừng...đừng nói nữa...đừng nói nữa" Vưu Niệm mồ hôi lạnh còn đang từng trận từng trận chảy ra, nàng đau khổ ôm lấy đầu cuộn ở giữa đầu gối, thanh âm vẫn đang từng chút thả lớn, cuối cùng nàng thực sự không cách chịu đựng một cái mở ra đèn đầu giường, dùng bàn tay run không thành hình dạng nắm lấy thuốc ở đầu giường, rất không dễ dàng trút ra một viên thuốc, nàng nắm cũng nắm không ổn rơi lăn đến gầm giường, thở phào một cái, nàng để tay ổn định một chút, lấy ra viên thuốc nuốt khô xuống, viên thuốc vị đắng cọ ở trên vách tường cổ họng, để nàng nôn khan mấy cái, có lẽ là uống 'thuốc cứu mạng' xuống, nàng liền kéo lên cái chăn lần nữa nằm lại trong ổ chăn, một chút sau hiệu quả thuốc đến rồi, nàng hô hấp bắt đầu từ từ phục hồi bình tĩnh, một đêm đáng sợ thì như vậy qua đi, nhưng mà nàng biết đêm đáng sợ như vậy sẽ không cố định xuất hiện ở bất kì một đêm nào trong tương của nàng

Vưu Niệm không phải bị đồng hồ báo thức sáng sớm đánh thức, mà là bị tiếng chuông cửa đánh thức, nàng lật ra cái chăn, chậm chạp xoay chuyển nhãn châu, sau khi xác định chính mình không có nghe sai, nàng mới kéo lấy cả con người ỉu xìu đi mở cửa, vừa mở cửa ra thì thấy được một nam nhân cầm bữa sáng đứng ở ngoài cửa, anh ta thấy được thâm quầng mắt thật dày dưới mắt Vưu Niệm, còn có diện mạo tiều tụy nhợt nhạt thì biết nàng buổi tối chắc chắc mơ ác mộng, liền quan tâm hỏi: "Niệm Niệm, em có phải tối qua lại gặp ác mộng, sáng sớm anh gọi điện thoại em cũng không nhận, chỉ đành mua bữa sáng đến" nam nhân nhấc tay giơ giơ túi nhựa bữa sáng bên trong

Vưu Niệm có khí vô lực ân một tiếng, mang thanh âm không đủ hơi nói: "Vào đi, em đi đánh răng rửa mặt"

Nam nhân này là giám đốc của Vưu Niệm, cũng là bạn trai của nàng, họ quen nhau được một năm, là giám đốc theo đuổi Vưu Niệm trước, ở dưới theo đuổi nhiệt liệt của anh ta Vưu Niệm thử nghiệm đáp ứng, nhưng ở trong thời gian một năm sống chung với nhau, Vưu Niệm không bao giờ để anh ta chạm qua chính mình một chút, không biết tại sao nàng luôn rất kháng cự tiếp xúc thân thể, mỗi lần cùng anh ta tiếp hôn nắm tay đều là trong cực lực kiềm chế của mình, nàng mỗi lần nói với chính mình, "Tình nhân nắm tay hôn nhau không phải rất bình thường sao, nàng là người bình thường sao có thể từ chối những chuyện bình thường như vậy chứ? "

"Niệm Niệm, còn chưa tắm xong sao? bữa sáng cũng lạnh rồi" thanh âm của nam nhân thôi thúc ở trong phòng bếp vang lên, Vưu Niệm tăng thêm tốc độ rửa mặt, nàng dùng khăn tay lau nước trên mặt, bày ra gương mặt mệt mỏi ấn ở trên thủy tinh có một chút sương mù, dưới đáy mắt đen như vậy dễ làm người khác chú ý, trống rỗng trong hai con mắt kia không có màu sắc

"Niệm Niệm?" nam nhân lại kêu lên, Vưu Niệm vội vã trả lời một tiếng, thì nhanh chóng từ phòng rửa tay ra ngoài

Nam nhân vỗ vỗ cái ghế để Vưu Niệm ngồi bên cạnh hắn, đầu chân mày của nàng nhẹ cau lại, lại vẫn đi qua, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn, nam nhân thấy Vưu Niệm nghe lời như vậy thì dùng ngón tay nhẹ gõ nhẹ sau ót của Vưu Niệm, mang theo sủng nịch nói: "Niệm Niệm, anh cũng nói để em dọn đến chỗ anh cùng nhau sống, Em vấn cứ không chịu, anh ôm em ngủ, em thì sẽ không gặp ác mộng rồi, hơn nữa em cũng từ chức rồi, chúng ta sống với nhau người khác dám nói cái gì"

Vưu Niệm vẫn cứ có hơi vô sức trả lời: "Ăn cơm trước đi"

"Hôm nay anh thì để công ty dọn nhà đến, em xem quầng thâm mắt của em, anh thấy rất đau lòng" nam nhân dùng ngón tay chà chà đáy mắt của nàng

"Ăn cơm đi..." Vưu Niệm nghiêng đầu dùng con mắt không hề có thần sắc chậm rãi nhìn hắn một cái lập lại lời vừa nói

Nam nhân bất đắc dĩ mở ra hộp cơm sáng, bắt đầu ăn lấy, trong lúc ăn anh ta vẫn không nhìn Vưu Niệm ở một bên yên lặn ăn cơm một cái. Vưu Niệm cũng không tính đặc biệt xinh đẹp, nàng thậm chí không thích trang điểm, luôn để một đầu tóc dài xoã vai, đeo, đeo mắt kính như lưỡi trai, cả ngày một bộ dạng mặt mũi bơ phờ, toàn người của công ty đều không hiểu rõ tại sao giám đốc thích nữ nhân lớn tuổi vừa nhìn đến lý luận mù mịt như vậy, nhưng mà chỉ có giám đốc rõ ràng, cô gái như vậy cũng chưa có lần đầu tiên, là cô gái bên ngoài sạch sẽ anh ta muốn, càng huống hồ gì Vưu Niệm cơ hồ không dạo phố, nàng không tranh giành nhiều, càng không thích tiêu tiền, nữ nhân như vậy đối với anh ta mà nói thì càng thích hợp rồi

Hai người âm thầm ăn được hai phút, giám đốccuối cùng vẫn là nhịn không nổi, thì thử mở miệng giảm bớt không khí như vậy một chút,  "Niệm Niệm, chúng ta tháng sau đính hôn đi"

Vưu Niệm nghe thấy lời này liền sửng sốt, nàng vốn dĩ trên mặt trắng bệch lại thêm một tầng trắng, nhìn theo cháo trong muỗng, nàng rất lâu không mở miệng, không biết phải làm sao giải quyết, thậm chí không biết chính mình rốt cuộc có yêu anh ta không, nàng nhớ không được, cái gì cũng nhớ không được, càng nghĩ như vậy, buồn bực trong lòng thì càng thịnh, nàng cực lực đè xuống hô hấp bắt đầu lộn xộn, thần kinh trên da đầu đau lại kích thích một lần, nàng đem muỗng trong tay bỏ vào trong chén, thanh âm sắt va chạm chén sứ để nàng kinh tỉnh, nàng trong nhất thời không biết thế nào ứng đối, chỉ có thể bận lòng do dự nói một câu "Thật xin lỗi"

Giám đốc thấy Vưu Niệm bộ dạng hình như rất sợ, liền nói lời thấm thía: "Niệm Niệm đừng sợ, anh là bạn trai của em, đợi chúng ta đính hôn rồi,  anh sẽ đối với em càng ôn nhu" vừa nói, anh ta khống chế không được nhìn hướng bộ ngực của Vưu Niệm, địa phương duy nhất đáng kêu ngạo của Vưu Niệm chính là bộ ngực đầy đặn kia

"Không. ." Vưu Niệm theo ý thức trả lời, nhưng mà nàng lại lập tức cảm thấy chính mình không đúng, ngay sau đó lại khẩn trương giải thích: "Không...không phải ý đó, chúng ta...chúng ta có thể đợi không? "

Giám đốc cuối cùng lộ ra một tia tâm trạng không nhẫn nại, nhưng đó chẳng qua là biểu tình lóe qua, anh ta vuốt ve tóc dài của Vưu Niệm một lần lại một lần "Niệm Niệm, em đang sợ cái gì chứ? một năm hai năm kết quả không phải như vậy sao? còn cần thiết đợi cái gì"

Tim của Vưu Niệm kéo lên, nàng khẩn trương tránh tay của giám đốc, trên cổ  lộ ra gân mạch vì kịch liệt áp chế mà hiện lên,  "Em... có chút không thoải mái, em muốn đi...gặp bác sĩ" Vưu Niệm lắp bắp nói

Giám đốc không có từ chối, mà là ăn xong một miếng bánh mì cuối cùng, mỉm cười với Vưu Niệm nói "Anh đi theo"

Bức tường lạnh lẽo màu trắng của bệnh viện thì giống như nhiệt độ bàn tay của nàng, lúc này nàng chống  lấy nó ở cánh cửa đợi khám bệnh, nàng không nguyện ý ngồi ở bên cạnh giám đốc, chỉ cần ngồi xuống nàng thì cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của giám đốc có thể ở trên người nàng cháy ta một cái lỗ,  "Niệm Niệm, ngồi xuống đợi đi, đứng rất khó chịu a"

"Không...không cần, lập tức đến em rồi" Vưu Niệm nhỏ tiếng đáp một câu, lúc này bác sĩ kêu một cái tên, nàng liền được cứu bước vào

"Vưu Niệm, 29 tuổi, có triệu chứng gì không? " bác sĩ nhìn tài liệu cơ bản của nàng hỏi

"Chỉ là...thấy ác mộng...còn phát sốt...thường ra mồ hôi lạnh" nàng đơn giản miêu tả tình trạng của mình một chút

Bác sĩ nhìn nàng một cái,  "Tôi thấy trên bệnh án một chút, cô ba năm trước từng bị thương não đúng không? "

Vưu Niệm giật khóe miệng gật gật đầu

"A, đây là hậu di chứng của tổn thương não, tôi kê một ít thuốc cho cô, trở về uống, nhớ điều chỉnh tốt cơ thể, đừng thức khuya, nghỉ ngơi theo quy luật"  bác sĩ nói xong thì ở trước máy tính lạch cạch lạch cạch đánh lên tên thuốc, nàng liếc mắt một cái tên thuốc phía trên nàng chỉ cần nhìn chữ đầu tiên thì biết là cái gì, trong ba năm qua nàng uống vô số mấy viên thuốc kia, cơ hồ mỗi tế bào của cơ thể đều nhớ được mùi của nó

Cầm lấy ba hộp thuốc, Vưu Niệm đang bên cạnh giám đốc cùng trở về nhà, đứng ở trước cửa có chút kháng cự kéo lấy cánh cửa, "Em đến nhà rồi..." hàm ý trong lời nói chính là anh đi đi, nhưng giám đốc là hình như không hiểu, cười nói: "Niệm Niệm đến nhà em rồi cũng không cần báo cáo với anh một chút nữa a, trưa nay muốn ăn cái gì, anh làm cho em, anh có thể vì em học trù nghệ (kỹ thuật nấu ăn) a, nam nhân tốt như vậy giống như anh quăng tám sào cũng không tới đó, mau đi rửa tay ngồi phòng khách đợi anh đi" nam nhân một cái bước vào đem tay nắm cánh cửa của Vưu Niệm đẩy rớt ra

Vưu Niệm ngăn không được, nàng cũng không có lý do ngăn lại, chỉ đành nghe lời ngồi trên sofa phòng khách mở tivi ra, cả buổi trưa, nàng cũng không có nghe vào một câu, tivi luôn chiếu quảng cáo mua sắm không thú vị nàng cũng không biết, chỉ là trong đầu điên cuồng suy nghĩ nàng phải làm sao? nàng nên làm sao, nàng suy nghĩ cũng sắp phát điên rồi

Giám đốc bưng một cổ cá sốt tương đỏ ra, anh ta có chút mắc cười nhìn theo Vưu Niệm ngồi ở trên sofa ngốc lăng, liếc mắt nhìn tiết mục tivi, "Niệm Niệm, đây là tivi quảng cáo a, em là muốn mua cái gì sao?"

Vưu Niệm bị thanh âm bổng dưng xuất hiện ở trong não dọa hết hồn, nàng vội vàng xoay gương mặt kinh ngạc qua, nhìn thấy là bạn trai của mình, nàng thả lỏng một hơi, chậm hiểu trả lời một câu "Không...không muốn mua"

Trên mặt giám đốc lại lộ ra nụ cười, anh ta lại thôi thúc Vưu Niệm,  "Đồ ăn xong rồi, em mau đi rửa tay, ăn cơm thôi"

Vưu Niệm thực sự một chút khẩu vị cũng không có, nhưng nàng không có từ chối đi phòng rửa tay rửa tay, đứng ở bên trong, nàng lần nữa nhìn chăm chú chính mình trong gương,  mất đi tất cả kí ức của ba năm trước, nàng cảm thấy cuộc sống của mình thì giống như bị móc rỗng, khi tỉnh lại nàng thậm chí không biết chính mình kêu là cái gì, là nghe thấy bác sĩ kêu nàng như vậy, nàng mới biết chính mình tên Vưu Niệm, nàng bắt đầu từng chữ từng chữ học tập, giống như đứa trẻ vừa sinh ra, nàng học tập thế nào ăn cơm, làm sao mặc áo, làm sao đi đường, đến bây giờ nàng cũng không cách dùng quá nhiều ngôn ngữ biểu đạt chính mình, nhưng nàng chính là như vậy, lại có thể được giới thiệu một căn nhà còn công ty không tệ, tuy công việc làm đặc biệt đơn giản, chính là nhân viên quản lý công ty và ghi chép cái gì bên ngoài, nhưng nàng lại nhặt được sự khác biệt cùng giám đốc của công ty phát triển quan hệ luyến ái, tất cả chuyện này xem ra đều không bình thường như vậy, Vưu Niệm nói không ra cảm giác như thế, nàng không cách biểu đạt, càng không thể biết

"Qua đây đi, ăn cơm, xem thử anh làm có ngon không" giám đốc mỉm cười kêu gọi, lại vỗ vỗ cái ghế bên cạnh anh ta, Vưu Niệm khẩn trương hít sâu một hơi, vẫn là đi qua, giám đốc múc ra cho nàng một chén cơm, sau đó kẹp lên một.miếng thịt cá để ở trong chén của nàng "Mau thử xem"

Ngón tay của Vưu Niệm lơ là run một cái, nàng cầm lên đôi đũa kẹp một miếng cơm trắng ăn vào trong miệng "Rất...ngon... " nàng ngớ nga ngớ ngẩng nói

Giám đốc lại nhíu chặt chân mày "Niệm Niệm, em không ăn cá à"

" A...thật...thật xin lỗi" Vưu Niệm khẩn trương xin lỗi,bù lại ăn một miếng cá, mới vội vã mở miệng: "Rất ngon...thật sự rất ngon"

Nam nhân lần này lắc lắc đầu, bất đắc dĩ bắt đầu ăn cơm, anh ta thực sự có chút không hiểu nữ nhân này, nàng ấy như thế làm sao có thể ngồi ở trong xe hơi hào hoa như vậy

Hết chương 1

11/9/18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro