Chương 2: Đừng sợ, chúng ta rời khỏi đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Đừng sợ, chúng ta rời khỏi đây

Vưu Niệm ăn qua bữa trưa, rét run lập cập ngồi ở mép giường, giám đốc đi rửa chén rồi, nàng không biết rửa chén xong chính mình lại sẽ đối mặt vấn đề gì, nàng nắm chặt cánh tay móng tay cũng phải khắc vào trong da thịt, đến khi cửa phòng không khóa trái bị đẩy ra một khe hở, nụ cười của giám đốc thông qua đạo khe cửa kia trở nên tối tăm lên, Vưu Niệm mở to mắt, môi nàng run rẫy toát mồ hôi lạnh, tế bào thần kinh giống như đều nhớ được thống sở gì (thống của thống khổ, sở của khổ sở), nàng khẩn trương nắm chặt ga giường, thì sắp kêu ra tiếng rồi, thế nhưng nó lại khô cạn ở cổ họng, bởi vì nàng từ đầu đến cuối không biết tại sao phải sợ hãi

"Niệm Niệm làm sao vậy? " giám đốc thấy Vưu Niệm hoảng sợ liền đem cửa mở ra, quan tâm lao vào xoa lấy tóc của nàng ôn nhu hỏi

"Không...không có gì" Vưu Niệm đem tay của anh ta cản ra, một cái đem chăn che ở trên đầu, nàng hy vọng chỉ cần nhắm mắt lại, thì sẽ về đến thế giới của mình, nhưng nàng sai rồi, con sói đói này sẽ không ra, thậm chí bây giờ hắn vẫn không có bắt được thức ăn, mà 'đồ ăn' là ở trước mắt hắn, hắn là sẽ không đi

"Niệm Niệm, em từ chối anh như vậy làm sao được chứ? em không phải yêu anh sao? anh muốn em thế nào thì em thế đó" câu nói này đến phía sau bổng nhiên biến âm, Vưu Niệm mắt mở to, nó và thanh âm lãnh khóc kia trong não trùng khớp nhau, trong nháy mắt xương cốt toàn thân của nàng đều đang run

"Niệm Niệm, ngoan, đừng sợ, anh sẽ ôn nhu" nhưng mà người nói lấy lời này, lại thô lỗ kéo ra cái chăn đậy trên đầu Vưu Niệm, Vưu Niệm hoảng sợ thét lớn, thế nhưng trong miệng nàng vậy mà kêu ra một cái tên xa lạ, "Thời Thần, em sai rồi, đừng đánh em" vừa nói ra, sửng sốt không chỉ là Vưu Niệm còn có giám đốc đã cởi sạch áo trên, "Đó là ai" trong mắt hắn đã bắt đầu đầy máu lộ ra tia sáng nghi hoặc, bị cưỡng chế đẩy ở trên giường đè lấy thắt lưng Vưu Niệm run rẫy môi, nàng nắm lấy tóc của mình "Em...em không biết"


"Niệm Niệm, chúng ta sắp phải làm vợ chồng, yên tâm anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, chuyện như vậy chúng ta không làm làm sao có thể có kết quả chứ? chuyện sớm muộn, em nói đúng không" cưỡi ở trên người Vưu Niệm, hắn vừa cúi người thì dùng hai tay có sức giống như còng tay khống chế lấy hay cổ tay của Vưu Niệm đem tụi nó cưỡng chế kéo ngược hai bên cố định ở trên giường, hắn căn bản không quản làm như vậy có làm đau Vưu Niệm không

"Giám đốc...anh..." đại não trống rỗng lúc này thì không vọt ra được một từ vựng có thể hình dung, sau khi đại não nàng tổn thương, thậm chí mua một ly cafe nhìn chữ lại không biết, toàn thân nàng đều đang run, đầu đau kịch liệt đâm lấy mỗi sợi thần kinh của nàng, nàng rất đau, rất đau

"Thời Thần..." trong miệng nàng lại vọt ra hai chữ này, bởi vì giờ phút này trong toàn bộ não của nàng đều là cái tên này, nàng muốn quỳ xuống xin tha, nhưng mà toàn thân đều không động đậy được, hai chân bị hai cái chân của hắn đè lấy

"Anh tên Mạc Dương, Thời Thần rốt cuộc là ai?" mắt của giám đốc híp lên, nhưng trong đó lóe qua một tia lạnh lẽo

Thấy Vưu Niệm nói không ra, hắn bổng nhiên cười lên, lại là nụ cười ôn nhu như thế, nho nhã lễ độ, ấm áp lòng người, nhưng mà hắn mang nụ cười như thế mạnh mẽ vung Vưu Niệm một bạt tay, "Nói, Thời Thần là ai?"

Vưu Niệm bị cú đánh, gò má đau nóng rát, thì giống như đánh trên mặt không phải bàn tay mà là cái bàn ủi, hắn càng hỏi như vậy Vưu Niệm suy sụp khóc lên, nàng lớn tiếng kêu "Thời Thần, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em sai rồi, chị đừng đánh em, em rất đau..."


"Thời Thần rốt cuộc là ai?"giám đốc tức giận thét lên, lại là một bạt tay quạt lên mặt của nàng, hô hấp thì cơ hồ đều đình trệ rồi, hô hấp treo lơ lửng của nàng thì giống như con cá sấp chết nổ lực mở lấy mang cá của nó


"Cô chẳng lẽ không phải lần đầu với tôi?" hắn một thoáng tay dùng sức lớn bóp lấy cầm của Vưu Niệm, bất mãn tia máu trong con mắt lóe ra tia sáng thú tính, hắn đem mặt của Vưu Niệm lật ngược trước mặt mình, "Nữ nhân như cô, còn có ai muốn qua? nói là ai?"

Vưu Niệm mở miệng lại một chữ cũng nhảy không ra, trong miệng nàng đã có mùi máu, cũng không biết là bị đánh mà cắn trúng đầu lưỡi hay là vì sợ hãi hàm răng phát run cắn xé miệng, tóm lại một cổ máu tanh nàng sợ hãi đang từng chút từng chút lớn thêm, giám đốc thấy nàng không nói chuyện, nghiến răng nghiến lợi vung tay lại là một bạt tay, mũi chảy ra máu nhuộm đỏ ga giường, "Con mẹ nó, không nói phải không, chỉ có làm một chút mới biết cô còn xử nữ không" vừa nói hắn thì bắt đầu cởi quần, vừa cởi vừa mắng

Thì sau khi hắn sắp phải đem quần cởi xuống, bổng nhiênmột bóng đen một thoáng xông hướng cổ của hắn, đem cả người mang theo quần kéo xuống giường, kéo lấy rèm cửa sổ trong phòng nhìn không rõ mặt người, hắn chỉ biết là một nữ nhân đứng ở trước mặt hắn, còn chưa nói kịp một câu, đầu thì bị đạp một cái, đầu một thoáng mạnh mẽ dập ở trên mép bàn trang điểm bên cạnh, lập tức máu chảy như trút, "Con mẹ mày...." hắn xoa lấy trán chảy máu, liền muốn nhảy lên, lại bị một cánh tay chống lấy cầm ấn ở trên tường, cánh tay có sức khóa lấy hô hấp của hắn, hắn nhếch cả mép sống chết đi bẻ cánh tay kia, vừa mang theo thanh âm nữ tính hấp dẫn vang lên ở bên tai, ngữ khí lạnh lẽo bình tĩnh, "Đồ của ngươi vểnh lên, ta thay ngươi cắt nó được rồi"


"A! không không không không không không" hắn bị câu nói này dọa rồi, nhưng trói buộc trên cổ một thoáng nới lỏng, chuyện này để hắn có cơ hội phản kích, thuận tay hắn thì đoạt lấy ổ cắm điện đặt ở trên bàn muốn ném cô ấy, nhưng không ngờ hắn vừa vươn tay, thì nghe một tiếng bành vang lên, súng mang theo máy giảm thanh nhắm chính xác bắn ở trên cổ tay của hắn ta, hắn đau đớn trừng mắt muốn nứt, thét lớn che lấy cổ tay chảy máu bị bắn

Nhìn không rõ bộ mặt của nữ nhân kia, dùng giày cao gót đạp lấy hạ bộ của hắn, giống như đem nó cắm ở trên dương vật phồng ra, "Có khoái cảm không? sướng không? " hắn đau đớn cũng không thể nói ra một câu, mồ hôi thuận theo huyết dịch dính ở trên da hắn, hắn run tiếng nói ra: "Cô nải nải, cô tha cho tôi, tôi không dám nữa, cô tha cho tôi đi"

"Hừ" tiếng hừ lạnh lẽo thì giống như bước chân của thần chết, cô ấy mải mai cũng không lưu tình từ trên bàn trang điểm lấy qua cây kéo dùng để cắt tóc, "A a a, thật xin lỗi, tha cho tôi a a a" trên đất nam nhân chật vật lùi ra sau, nhưng cũng vô dụng, lại là một súng bắn ở trên đùi của hắn, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương cốt của mình tan vỡ, nữ nhân đó từ từ ngồi xổm xuống, một tay cầm kéo một tay dùng súng chống trên đầu hắn, "Nè, nói một câu, Vưu Niệm xin lỗi" hắn vội vàng theo lời của cô nói một câu

Nhưng mà câu nói này không có đổi lại sự khoan dung cho hắn, chỉ cảm thấy hạ thân lạnh lẽo, thống khổ trong nháy mắt một thoáng xông vào trước trán, không đợi hắn kêu ra tiếng, trên não thì nở hoa rồi. Nữ nhân chậm rãi đứng lên, cô ấy cầm lấy điện thoại gọi một số, "Alo, số 142 đường Tinh Hà, thanh lý một thi thể, tìm cho tôi căn phòng cùng quy cách khác"

Sau khi tiếp xong điện thoại, cô ấy đi đến một cái kéo ra rèm cửa đỏ thẫm trước cửa sổ, cảnh trời bên ngoài thì từ từ tối, lãnh đạm trên mặt cô không có biểu tình gì, tóc xoăn ưu nhã làm nổi bậc khí chất của cô ấy, trong chín chắn mang theo yêu mị, trong yêu mị mang theo lãnh khóc


Vừa quay đầu nhìn theo Vưu Niệm ôm lấy hai cánh tay cuộn ở trên giường, nàng tựa hồ mệt rồi giống như đang ngủ, nhưng khi nữ nhân đến gần vỗ lên vai của nàng thì mới phát hiện dù rằng đang ngủ nàng cũng đang phát run, trong con mắt lóe qua một tia thương tiếc, "Vưu Niệm, tỉnh tỉnh,theo chị rời khỏi đây"

Vưu Niệm bị cưỡng ép đánh thức, nàng mơ mơ hồ hồ nhìn con người đứng ở mép giường của nàng, theo ý thức tránh rồi tránh, "Vưu Niệm, chị là Mộ tỷ, đừng sợ, chúng ta rời khỏi đây"

Nghe thấy hai chữ Mộ tỷ, Vưu Niệm quả nhiên yên tĩnh lại, "Mộ tỷ..."

"Ân, đi thôi" Mộ tỷ nhẹ giọng nói ra, cô ấy trực tiếp bồng Vưu Niệm lên, sau đó ra khỏi phòng ngủ, lại xuống lầu, trực tiếp đến nhà xe dưới đất, đem Vưu Niệm đặt lên vị trí ghế phó rồi chạy ra

"Giám đốc...anh ấy còn đang ở trong nhà" Vưu Niệm bổng nhiên nhớ đến giám đốc, nàng kinh tỉnh mở to mắt, lông mi vì mồ hôi dính lại với nhau

"Chết rồi" trong miệng Mộ tỷ lạnh nhạt nhả ra hai chữ, khởi động xe thể thao, hướng đến khách sạn chạy đi, màn đêm trong từng chút từng chút kéo sâu. Trấn A lại khôi phục lại cảnh tượng đã từng


Trong Khách sạn, Mộ tỷ ngồi ở trên sofa gần bên cửa sổ, cô ấy nâng lên một chân, châm lấy một điếu thuốc, Vưu Niệm từ phòng tắm đi ra, nàng ngồi ở trên chiếc giường mềm mại lau tóc


"Tôi không phải từng nói với em, em cảm thấy không đúng thì nói với tôi sao?" Mộ tỷ hút sâu một hơi đem khói thuốc u ám nhả ra

Tay lau tóc dừng lại, Vưu Niệm không biết nên nói thế nào, nàng nghĩ nữa ngày vẫn là nhả ra ba chữ "Thật xin lỗi"

"Ây, rất may tôi ở trong phòng em lắp máy ghi hình, nếu không xúc sinh kia hôm nay thì thực hiện được rồi" Mộ tỷ mang theo khẩu khí khiển trách


"Em không biết, anh ta sẽ..." Vưu Niệm ngưng lại, nàng bổng nhiên nhớ lại cái tên nàng kêu ra khi bị đè ở trên giường, "Mộ tỷ, em quen biết Thời Thần sao?"


Mộ tỷ mở to mắt, thuốc cô ấy hút vào trong miệng cũng quên nhả ra, nhưng đó chỉ là trong nháy mắt, "Không quen biết" cô ấy lạnh nhạt trả lời


"Nga" Vưu Niệm trả lời một tiếng

"Sáng tỏ rồi em nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi dẫn em đi tìm nhà mới" Mộ tỷ dụi tắt đầu thuốc đứng lên, cũng từ trong túi tùy thân của mình lấy ra một thẻ ngân hàng và một ít tiền, "Em cầm lấy nó, đừng chỉ tồn tại ngân hàng"

Vưu Niệm liếm liếm môi, muốn nói cái gì lại vẫn là im miệng, Mộ tỷ ra cửa, Vưu Niệm tóc ướt dứt khoác nằm ở trên giường, nàng nhìn chăm chăm trần nhà không quen thuộc, lẩm bẩm kêu lấy tên của một người "Thời Thần? "

Hết chương 2​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro