Chương 3: Mộ tỷ, chị thật sự không quen biết Thời Thần sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3: Mộ tỷ, chị thật sự không quen biết Thời Thần sao?

Vưu Niệm không thổi tóc thì đi ngủ rồi ngày hôm sau ngủ dậy tóc rối loạn như một ổ gà, nàng bối rối đứng ở trước mặt Mộ tỷ, Mộ tỷ cau mày, "Người sắp 30 rồi, còn không chú ý hình tượng như vậy" nói xong cô ấy đi qua đưa Vưu Niệm đến trước gương, đem keo vuốt tóc vuốt ở trên tóc dựng lên của nàng

Vưu Niệm ngửi được mùi nước hoa trên người cô ấy, áo màu tím đen trong tây trang màu trắng để da dẻ của cố ấy càng thêm trắng, xương quai xanh theo động tác của cô ấy lúc lên lúc xuống

Vưu Niệm cúi đầu nhìn một cái, Mộ tỷ là bổng nhiên xuất hiện ở bệnh viện, cô ấy chỉ nói với nàng một câu "Sau này để tôi chiếu cố em"

Cô ấy làm được rồi, ba năm rồi cô ấy đều đang chiếu cố nàng, Vưu Niệm không biết chị ấy làm cái gì, làm công việc gì, lại là người ở đâu, nàng chỉ biết Mộ tỷ đối tốt với nàng

"Được rồi, lần sau đừng để đầu chưa khô thì ngủ, đối với não của em không tốt, đi thôi" cô ấy đi đến bên cửa đợi Vưu Niệm, Vưu Niệm bước nhỏ chạy lên theo.

Mộ tỷ chạy xe dừng lại ở chỗ khu phố, chỗ này coi là địa phương xa hoa hơn trấn S, có ít nhiều quản lý cấp cao công ty đều ở đây

Mộ tỷ dẫn nàng đến tòa lầu phía nam, tòa lầu này xung quanh rất tốt, tần lầu sáng sủa thông gió, cô ấy trực tiếp dẫn Vưu Niệm đến lầu 12, "Phòng 1207 nhớ kĩ rồi chưa?" cô ấy chỉ chỉ cánh cửa, Vưu Niệm gật gật đầu, cô ấy không biết nàng có quên không, có lẽ nguyên cố khi não tổn thương nàng quên đi chính mình đang ở đâu

Thấy biểu tình của nàng không phải quá chắc chắn, Mộ tỷ đứt khoác dùng tay lấy xuống số nhà, "Chút nữa tôi viết lên tên cho em, đừng quên, đây là mật mã khóa điện tử, dùng vân tay của em mở hiểu không?"

"Mộ tỷ" Vưu Niệm ở sau lưng cô ấy nhỏ giọng kêu một tiếng

"Bản thân em qua thử xem" Mộ tỷ lui ra một bên dẫn Vưu Niệm thấp hơn nàng tựa như một cái đầu đẩy đến trước cửa.

Vưu Niệm đem ngón tay đặt trên đầu khóa, sau một tiếng tích tắc đèn đỏ của khóa cửa trở thành đèn xanh mở ra rồi.

"Được rồi, đi vào thôi, tôi đi lấy hành lý cho em" Mộ tỷ xoay người thì muốn đi lại bị Vưu Niệm kêu lại

"Mộ tỷ, chị thật sự không quen biết Thời Thần sao?"

Biểu tình trên mặt Mộ tỷ không có biến hóa, chỉ là ông nói gà bà nói vịt căn dặn nàng "Vưu Niệm, đi vào đi"

Vưu Niệm căm miệng nghe lời đóng cửa lại, trong phòng rất sáng, nhưng nàng không cảm thấy ấm áp, đi đến phòng rửa tay, nàng có thói quen rửa tay, trên tay phải của Vưu Niệm có hai vết sẹo do phỏng hình tròn, nàng xoa lấy hai vết sẹo đó, tuy nó đã tốt rồi, nhưng sờ lên lại vẫn còn cảm thấy được hơi đau, lại ở dưới vòi nước rửa rồi rửa tay, Vưu Niệm làm xong đến sofa mở tivi chuẩn bị xem tivi đợi Mộ tỷ đem hành lý đến, qua không lâu chuông cửa thì vang lên, Vưu Niệm nghĩ cũng không nghĩ thì đi mở cửa, phía sau Mộ tỷ đi theo hai nam nhân mặc tây trang, trong tay họ ôm gói lớn gói nhỏ

Mộ tỷ cau mày động rồi động, "Vưu Niệm, em có xem lỗ nhìn không?"

Vưu Niệm quẫn bách lắc đầu, dùng mắt nhìn mũi giày của mình, không dám ngẩng lên nhìn ánh mắt lăng lệ của Mộ tỷ

Thanh âm của Mộ tỷ vốn mang theo ba phần lạnh, duy chỉ đối với Vưu Niệm cô ấy tận lực thả đến ôn hòa, "Lần sau phải xem lỗ nhìn"

Vưu Niệm biết sai gật gật đầu

"Đem đồ đặt vào mọi người thì đi bến cảng đi, tiểu Hi ở chỗ đó tiếp hàng, tôi chút nữa sẽ qua" cô ấy xoay người căn dặn mấy câu, hai người kia để đồ vật xuống thì gật đầu cúi người mà đi.

Trong tay Mộ tỷ vốn dĩ còn cầm lấy bữa sáng vừa mua, cô ấy đi đến bên bàn ăn đem bữa sáng đặt trên bàn, "Vưu Niệm ăn cơm, tôi có chuyện đi trước, buổi chiều đến thăm em nữa"

"Cám ơn Mộ tỷ" Vưu Niệm đứng lên tiễn Mộ tỷ đến trước cửa

Hôm qua nàng thì không làm sao ăn cơm, lúc này xác thực có chút đói rồi. Nàng ngồi bên bàn ăn bữa sáng, ăn lấy ăn để chuông cửa lại vang lên, nàng vừa nghĩ mở cửa nhớ lại Mộ tỷ dặn dò thì nhìn lỗ cửa một cái, bên ngoài cũng không có người, Vưu Niệm có chút hiếu kì, nàng đợi rồi đợi phát hiện trước cửa không có cái gì lạ thì mở cửa, trước cửa rất an toàn, chỉ là trên đất có thêm một bức thư, nàng nghi hoặc nhặt lên rồi đóng cửa lại

"Đây là cái gì? " nàng ngồi bên bàn xé ra bao thư, vừa mở ra nàng thì hoảng sợ ném đi, trong thư đó, không có nội dung khác, chỉ có chữ chết đầy máu đỏ tươi, nàng sợ hãi ôm lấy cơ thể chỉ trốn trong phòng ngủ, nàng rất thích phòng ngủ, thời gian ở phòng ngủ đều dài hơn phòng khác

Ôm lấy đầu che lấy chăn trốn ở trên giường, mấy máu đỏ trên chữ thì giống như từng đạo vết máu khắc ở trên nhãn châu, dẫu cho nhắm mắt cũng có thể thấy được, nàng sợ máu, rất sợ máu

Không ngờ được nàng vừa ngủ thì đến buổi chiều, đi ra phòng khách nhìn thấy Mộ tỷ không phải người khác đang ngồi trong phòng khách, Vưu Niệm không hỏi chị ấy vào thế nào, chuyện Mộ tỷ có thể tùy ý ra vào nhà của nàng, nàng thì quen thuộc rồi. Lúc này trong tay cô ấy cầm lấy bức thư Vưu Niệm không dám nhìn nữa kia, ánh mắt sắc bén, Cô ấy hút đầu thuốc còn lại dụi tắt ở trong gạt tàn, mới nhấc mắt nhìn Vưu Niệm, "Ai cho em?"

"Buổi trưa chuông cửa vang lên, em ở lổ nhìn không thấy người, thì mở cửa xem thử, nó ở trên đất" Vưu Niệm giải thích một phen, môi đỏ quyến rũ của Mộ tỷ lại mở "Vưu Niệm thu dọn một chút, tôi dẫn em đi báo án"

"Báo...án?" Vưu Niệm không hiểu

"Thay quần áo, mau đi" Vưu Niệm nghe thấy thanh âm của Mộ tỷ lạnh xuống, nàng không dám hỏi thêm nữa về phòng thay quần áo

Mười phút sau, Mộ tỷ ngồi ở phía sau Vưu Niệm, Vưu Niệm kể tình huống phát sinh

Tiểu cảnh sát nhìn rồi nhìn bức thư, đều là chữ đánh máy làm sao tra, hắn cảm thấy đây là một vụ gay go, không có kinh nghiệm tra án anh ta vừa cười đùa nói: "Lỡ như chỉ là trò đùa ác ý thì sao? "

Không đợi Vưu Niệm phản ứng, Mộ tỷ phía sau mở miệng rồi, ánh mắt của cô ấy lạnh nhạt, nhìn người trực tiếp xù lông, vẫn là giọng điệu bình thản không gợn sóng: "Thích trò đùa ác ý? tôi có thể mỗi ngày gửi cho anh"

Tiểu cảnh sát vừa nghe không vui, vừa muốn phát hỏa thì bị một cánh tay ấn lấy bờ vai, Mộ tỷ gác lấy chân, ôm lấy hai cánh tay nhìn người bổng nhiên xuất hiện này

"Thật xin lỗi, chúng tôi sẽ tận lực điều tra" người nói là nữ cảnh bổng nhiên ngăn cản cảnh sát, nàng ta mặc cảnh phục, ngữ khí hòa nhã nói

Mộ tỷ là người lăn lộn lâu rồi, cô ấy biết đây chỉ là một câu qua loa lấy lệ, so với trò đùa ác ý kia dễ nghe hơn rất nhiều, nhưng trên thực chất đều giống y chang

Trên mặt Mộ tỷ không có quá nhiều biểu tình, cô ấy trừng lấy nữ cảnh nhìn lên thành thực này, khóe miệng hơi khơi lên, hùng hổ dọa người "Vậy phái người đi trông chừng, em ấy xảy ra chuyện, thì không phải tố cáo đơn giản như vậy có thể giải quyết"

Nữ cảnh sát gật gật đầu, "Chúng tôi sẽ nói rõ và xin với cấp trên"

Mộ tỷ đứng dậy mang theo Vưu Niệm đi ra ngoài, tiểu cảnh sát vẫn rất không phục thì thầm một tiếng "dữ dằn cái gì a"

Nữ cảnh sát vỗ rồi vỗ vai của hắn, khuyên giải nói: "Có những người không phải anh làm cảnh sát thì có thể chọc, đúng rồi đem ghi chép cho tôi xem thử"

"Trạch tỷ, chị không phải đi tìm Trương đội rồi sao, nhanh như vậy thì trở về rồi?" tiểu cảnh sát vừa đưa ghi chép vừa hỏi

'Ân" dùng một âm mũi kết thúc trả lời cô ấy cầm lấy ghi chép trở về phòng làm việc, khi cô ấy nhìn cái tên cảm thấy đặc biệt quen thuộc, đành phải vừa vào phòng thì bắt đầu lật xem bản ghi chép

Lật rồi lật cô ấy thì thấy một tai nạn giao thông rất lớn cùng với sáu năm trước phát sinh, ở trước cửa Thiên Nguyên Quốc Tế, hai xe tong nhau, ngón tay của cô ấy dừng ở trên hai cái tên của chủ xe, một tên là Vưu Niệm, một tên là Thời Thần

Ánh mắt của nữ cảnh sát biến hóa thất thường, cô ấy cầm lên điện thoại gọi đến một số: "Alo, Trương Đào sao? Ta tìm được ứng cử viên thích hợp cho ngươi"

Trong giám ngục Thành Hoa trấn S, lúc này đang đến thời điểm ăn cơm, nữ phạm nhân của nhà giam nữ đều xếp hàng chờ đợi thức ăn hôm nay

Đội ngũ cuối cùng có một người mặc quần áo tù màu cam, phía sau viết số hiệu 1236, cô một tay cầm lấy hộp cơm, một tay chống lấy cây nạn theo đội ngũ từ từ tiến lên

Khi đến lượt cô, cô chỉ lấy một chút đồ ăn chay thì trở về chỗ ngồi, tìm một góc ngồi xuống, bắt đầu một mình ăn cơm, ăn xong cơm chính là trở về nhà tập thể nghỉ ngơi nữa tiếng tiếp tục làm việc chiều

"Số 1236, đến phòng gặp mặt, có người đến thăm cô" người đang ăn cơm ngẩng đầu lên, trên gương mặt gầy ốm có chút nghi hoặc, cô có chút bất khả tư nghị, có phải đọc sai rồi không, giám ngục đứng ở trước cửa nhà ăn đọc lại một lần, cô mới đậy lại hộp cơm chống nạn đi qua

Được dẫn đến phòng gặp mặt, vừa mở cửa cô thì thấy được người không tính là quen, đối phương mặc cảnh phục đứng lên chào hỏi, nàng ta đến phía sau bức tường thủy tinh cầm điện thoại lên

"Chào cô, tôi là Trạch Địch, còn nhớ được tôi không?"

"Không nhớ" hồi đáp dứt khoác mà lãnh đạm

Cảnh sát cũng không vì đáp án mang theo ý cự tuyệt mà sinh giận, nhưng vẫn tiếp tục hỏi hang, "Thời Thần, thời gian thật nhanh, ba năm thì như vậy qua đi rồi"

"Tôi chỉ có thời gian nữa tiếng nghỉ ngơi, có gì thì mau nói" người tên Thời Thần không nhẫn nại cau mày, cô cũng không muốn giao tiếp với cảnh sát

Trạch Địch khách sáo nói: "Tôi biết cô lúc trước là làm cái gì, sở dĩ muốn mời cô làm gián điệp cho cảnh sát, vụ án phá rồi cô sẽ được giảm hình"

Thời Thần nghe xong, biểu tình trên mặt không hề lộ ra một tia cười khinh miệt, "nếu như Trạch cảnh quan không có chuyện khác ta thì trở về đây" nói xong cô thì muốn bỏ điện thoại xuống

Trạch Địch sớm biết sẽ như thế, con người trước mặt này căn bản không để ý có được giảm hình không, thế là cô ấy lại lập tức nói

"Thời Thần, Vưu Niệm nhận được 'thư đe dọa' rồi"

Tay của Thời Thần buông điện thoại ngừng ở không trung, lại lần nữa đặt đến bên tai, trên gương mặt đó của cô vì gầy mà thay đổi khô quắt biểu tình có hơi biến hóa, "Tôi không quen biết Vưu Niệm nào"

Trạch Địch sớm đã đem mấy biến hóa này nhìn ở trong mắt, thế là cô ấy tiếp tục nói: "Có người muốn Vưu Niệm chết, cô không có một chút động dung sao?" quả nhiên Thời Thần luôn không nhìn cô ấy thì nhấc mắt lên, chỉ là tia sáng trong cặp mắt có không tín nhiệm

"Nghĩa vụ của cảnh sát chính là bảo vệ an toàn của người vô tội" Thời Thần chậm rãi nói ra đoạn lời nói này, cô chỉ muốn để Trạch Địch biết rõ nhiệm cụ của chính mình

"Một ngày hai ngày thì có thể, thời gian dài thì không được, cô khẳng định biết tệ nạn của cảnh sát" Trạch Địch cũng không vội thuyết phục cô, cô ấy muốn cho Thời Thần thời gian, suy cho cùng công việc này là rất có khả năng có đi không về, thậm chí so với trong ngục còn khó khăn nguy hiểm hơn mấy lần

"Tôi muốn nói nói xong rồi, cho cô thời gian ba ngày suy nghĩ, sau ba ngày tôi sẽ đến nữa" Trạch Địch đứng dậy, đem chiếc ghế đẩy vào liền ra khỏi cửa

Thời Thần nhìn theo bóng lưng cô ấy rời khỏi, tay phải thả lỏng sớm đã nắm thành một quả đấm rồi

Hết chương 3



Edit: không hiểu gì luôn, chẳng lẽ hai nhân vật chính tàn tạ vậy sao trời, một người mất trí, một người bị què sao trời, sao kì vậy tác giả????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro