Chương 4: Không có quá khứ thì sẽ không có tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Khi Thời Thần lần nữa ngồi ở phòng gặp mặt, cũng không phải ba ngày sau, mà là ở buổi chiều

Từng đạo bức tường thủy tinh dày đặc không chỉ là ngăn cách tự do của Thời Thần, còn có trái tim vốn thì không tin bất cứ người nào của cô. Đồ tù màu cam phủ ở trên người cô, chiều cao nguyên bản bởi vì gầy có vẻ có chút lọm khọm, một đầu tóc dài được vén ở sau đầu, có mấy sợi tùy ý rơi ra, hai con ngươi sắc bén vốn dĩ lãnh khóc lúc này bình tĩnh không lay động, hình như không có cái gì có thể để bãi nước chết kia nổi lên sóng lớn nữa

"Thời Thần" người ngồi ở phía ngoài kêu cô một tiếng

Trên mặt của Thời Thần vẫn cứ không có biểu tình, cô ở đây ba năm rồi, không có bất cứ người nào thấy qua cô cười, mãi mãi cũng là dáng vẻ mặt không biểu tình im lặng không nói, nhưng mà dáng vẻ tử khí trầm trầm gầy yếu không thể tả ở trong ngục lại không người nào dám khi dễ cô, toàn thân cô tản phát đều là loại khí tức để người kính trọng nhưng không gần gũi, lo gì sợ cô bây giờ thân vùi lao tù

"Làm sao bây giờ đến" Thời Thần cảm thấy được không giống với quá khứ

"Gần đây mất ngủ phải không?" người đối diện chỉ chỉ dưới mắt, cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của cô

Thời Thần lười nhác lật mí mắt một cái, dựa lưng ở trên ghế, "Nhan Cẩm, có người từng nói cho chị biết nữ nhân quá thông mình không tốt không"

Khoé miệng của Mộ Nhan Cẩm khơi lên một nụ cười lơ đãng, "Thời Thần, em thật sự không muốn ra ngoài sao?"

Thời Thần nghiêng đầu đánh giá Mộ Nhan Cẩm, cô cảm thấy Mộ Nhan Cẩm của hôm nay khác với lúc trước, "Tôi cho rằng chị là người hiểu tô nhất trên thế gian này..."

Chưa đợi Thời Thần nói xong, Mộ Nhan Cẩm mở miệng cắt ngang cô ấy, "Nếu như Vưu Niệm có nguy hiểm thì sao?"

Thời Thần im miệng, biểu tình của cô vốn dĩ lười nhác có biến hóa, thanh âm của lời nói cũng không nối liền rồi "Là ý...gì"

Mộ Nhan Cẩm biết Thời Thần nghiêm túc rồi, cô ấy quá hiểu nữ nhân trước mặt này, chính là biểu tình nhỏ bé của cô chính mình cũng có thể bắt được, "Vưu Niệm bị người đưa thư khủng bố"

Mắt của Thời Thần híp lại, hai ánh mắt sắc bén đó giống như con báo phá tan một tầng yên mình chiếu rọi ra ngoài "Không tra được người?"

"Tra được rồi, thế nhưng..."Mộ Nhan Cẩm ngưng một chút, hai đôi mi thanh tú véo lên, "Người đó trước khi chết nói một tên, Đoạn, Kinh, Đào"

"Tìm hắn ra, làm thịt hắn!" Thời Thần nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt đã lộ ra sát ý

"Tôi đã phái người đi tìm rồi, nhưng tôi luôn cảm thấy hắn là có chuẩn bị mà đến"Mộ Nhan Cẩm đem phán đoán của chính mình nói cho cô biết, Thời Thần thấy biểu tình nghiêm trọng của Mộ Nhan Cẩm như vậy, liền biết nó rất nghiêm trọng

"Nhan Cẩm, chị phải bảo vệ Vưu Niệm, chị từng hứa qua với tôi" hai tay của Thời Thần đeo theo còng tay chống lấy thủy tinh phía trước, cô dùng ánh mắt hừng hực nói cho Mộ Nhan Cẩm biết, bây giờ cô rất nghiêm túc

Mộ Nhan Cẩm nhìn chăm chăm hai mắt của Thời Thần, trong mắt cô thấy được sự tức giận nhiều năm không thấy, quả nhiên chỉ có Vưu Niệm mới có thể đốt lên trái tim đã tĩnh mịch của cô

"Thời Thần...quả nhiên ngươi vẫn là để ý Vưu Niệm như vậy" Mộ Nhan Cẩm giống như nhìn thấu Thời Thần, trên sự thật cô ấy xác thực có thể nhìn thấu, trên thế giới này chỉ có cô ấy thực sự hiểu Thời Thần, bên cạnh cô sáu năm, Thời Thần đối với cô ấy mà nói là sự tồn tại đặc biệt

"...Nhan Cẩm" thanh âm của Thời Thần thấp xuống, cô lần nữa cảm thấy chính minh không thể đối mặt với ánh mắt của cô ấy

"Được rồi, thời gian sắp đến rồi, tôi đi trước" Mộ Nhan Cẩm đứng dậy, trước khi đi cô ấy quay đầu liếc nhìn Thời Thần "Vưu Niệm, em ấy hỏi ta về em"

Mắt của Thời Thần mở to, hai tay cô vuốt trên thủy tinh nắm thành quả đấm

Vưu Niệm vừa sáng thì đi dự tuyển, dựa theo Mộ tỷ dạy nàng rất nhanh thì thông qua rồi, hoàn toàn nhanh chống giống với lần trước

Được nhân sự mang đến bàn, nàng khách khách sáo cùng đồng sự khác chào hỏi, tuy Vưu Niệm không quen giao tiếp, nhưng nàng cũng sẽ không cho người ta cảm giác chán ghét, chuyện này cũng là tại sao nàng ở trong công ty cho dù không được hoan nghênh, cũng sẽ không bị chán ghét

"Cô tên Vưu Niệm" một tiểu nữ sinh trước bàn chủ động đến gần Vưu Niệm

Vưu Niệm luôn rất nghe lời của Mộ tỷ, Mộ tỷ muốn nàng cười nhiều, nàng thì sẽ làm như vậy, hướng đến tiểu nữ sinh đi ném qua một nụ cười, nó biểu đạt bạn thân của Vưu Niệm

"Ya, cô cười lên thật sự rất đẹp" thanh âm của tiểu nữ sinh mềm mại giống như kẹo bông ngọt ngào, càng nói Vưu Niệm có chút xấu hổ lên

"Cám ơn..."

"Tôi tên Mạt Tĩnh" tiểu nữ sinh chủ động vươn tay kia ra với Vưu Niệm

Vưu Niệm cũng trả lời, đến một hoàn cảnh mới đối với Vưu Niệm mà nói thời gian thích ứng cần phải tốn rất dài, lần này cũng không ngoại lệ

"Vưu Niệm, chúng tôi đi trước, chuyện quyết dọn này thì làm phiền cô rồi" khi Mạt Tĩnh chào hỏi Vưu Niệm đã kéo lấy tay của các chị em

Vưu Niệm vui vẻ đáp ứng, dù sao dọn dẹp vệ sinh xem như là điểm mạnh không nhiều của nàng

Đem một chút giấy vụn cuối cùng quét vào trong ki hốt rác, lúc này công ty đã không có bao nhiêu người rồi, khi nàng quyết định cất xong chổi thì đi phòng rửa tay rửa sạch tay

Tiếng nước ào ào ào từ trong vòi nước chảy ra, Vưu Niệm rửa rửa tay, hai tay chét lại với nhau bưng nước rửa mặt, khi nàng rửa xong ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy một bóng người đeo khẩu trang xuất hiện phía sau nàng, Vưu Niệm sợ đến sửng sốt, cũng quên luôn kêu ra

Người đeo khẩu trang cũng không có dự tính làm gì Vưu Niệm, mà là từ trong túi áo lấy ra một bức thư giao cho nàng, cũng nhỏ tiếng nói với nàng "Muốn biết chuyện của Thời Thần, thì đi địa chỉ này"

Cái tên xa lạ Thời Thần này đối với Vưu Niệm mà nói có một thứ ma lực, chỉ cần nhắc đến, nàng thì sẽ toàn thân không chịu được phát đau, trong não trống rỗng thì giống như đồ vật gì đó miêu tả sinh động

Đợi Vưu Niệm hồi phục tinh thần, người đó đã không thấy tung tích, cất bức thư đó, Vưu Niệm ngồi tàu điện ngầm về nhà

Buổi tối đơn giản làm mấy món nhỏ, Vưu Niệm vừa ăn cơm vừa xem tiểu phẩm trên tivi, xem rồi xem nàng thì nhớ đến cầm lấy bức thư kia

Cầm lấy thư, do do dự dự mở bức thư ra, đổ ngược miệng thư một cái, ba bức hình rơi ở trên bàn, hô hấp sắp phải ngừng lại rồi

Ngồi ở trong xe của Mộ tỷ, Vưu Niệm không tự nhiên rũ đầu xuống, trước giờ nàng chưa che giấu Mộ tỷ cái gì, cũng không dám che giấu cô ấy, nhưng lần này nàng muốn chính mình đi tìm đáp án

Thấy Vưu Niệm một câu không nói, Mộ tỷ vừa đánh tay lái vừa dò hỏi: "Thế nào công ty mới không tốt?"

"Không phải, vô cùng tốt" Vưu Niệm thận trọng trả lời

"Vậy thì hảo hảo sinh sống cuộc, Vưu Niệm em chắc tìm được mục tiêu cuộc sống của mình" Mộ tỷ nhắc nhở nàng

"Ừm" dính đến vấn đề này, Vưu Niệm chỉ sẽ dùng ừm để trả lời, nhưng cuộc sống của nàng lại sẽ không vì ừm được thay đổi một chút, vẫn là mờ mịt ngơ ngơ ngác ngác như vậy

"Vưu Niệm, em không thể câu nệ với quá khứ cũ, con đường tương lai của em vẫn rất dài"

"Nhưng mà...Mộ tỷ, không có quá khứ, thì sẽ không có tương lai, không phải sao?" Vưu Niệm nghiêng đầu lần đầu tiên phản bác Mộ tỷ

Mộ Nhan Cẩm ngưng xe đợi đèn xanh, nghiêng đầu nhìn nhìn Vưu Niệm, thời khắc này cô ấy không xác định Vưu Niệm có phải đang "thức tỉnh" hay không, đậu xe ở dưới lầu công ty, "Đi làm việc đi" thấy Vưu Niệm xuống xe, hướng nàng vẫy vẫy tay, cô ấy không quên dặn dò một phen "Vưu Niệm nếu như có cái gì khác thường phải nhớ gọi điện cho chị"

Sáng sớm cánh cửa sắt lớn ngoài nhà giam lạch lạch lạch cạch được kéo ra, trước cửa sắt đậu một chiếc xe, một người một tay chống lấy gậy tay kia xách túi chậm chạp từ bên trong đi ra, đi đến trước xe, đem cây nạng và túi ném vào sau xe, chính mình ngồi đến chỗ ghế phó

"Hôm nay cô tự do rồi" Trạch Địch ngồi trên ghế lái khởi động chiếc xe

Thời Thần ngồi ở ghế phó cũng không bởi vì hai chữ tự do phát triển ra biểu tình vui vẻ, một tay cô chống lấy đầu, tay chống lấy cửa sổ thủy tinh, lười biếng mở miệng: "Chuyện này tính là tự do cái gì"

Khóe miệng Trạch Địch treo một tia cười, cũng không mở miệng nói nữa

Chiếc xe vòng vo thì chuyển vào một nơi ở hẻo lánh của vùng ngoại ô, sau khi chiếc xe dừng ở trước chỗ ở kiểu cũ âm u thấp bé của thập niên 80, Trạch Địch xuống xe trước, đem một sâu chìa khóa đưa cho Thời Thần, còn có một chiếc điện thoại

Trạch Địch chỉ chỉ điện thoại chỉ có thể dùng để gọi điện thoại cho Thời Thần căn dặn: "Lầu ba, căn phòng góc trái trong nhất, sau này chúng ta liên lạc thì dùng điện thoại này, họ tra không được"

Thời Thần mặt không biểu tình tiếp lấy chìa khóa bỏ vào trong túi, tay nhấc lên túi xách chống lấy nạng đi lên trên lầu

Đây là nhà ở đơn thân cũ kĩ, bản chế tạo kết cấu của căn phòng gặp phải địa chấn thì sẽ sụp đổ, vừa vào lầu thì có thể ngửi được một cổ mùi mốc âm u và lẫn mùi nước tiểu trong đó, vừa đi đến trước cửa lầu ba, Thời Thần thì nhìn thấy mấy người mặc áo sơ mi hoa, xăm mình đứng ở trước cửa một căn nhà, trong đó một tên gia hoả dữ tợn đầy mặt chỉ huy thuộc hạ của hắn đi đạp cửa, vừa đạp hai cái, cửa sắt mỏng manh thì không chịu nổi xung kích này sụp đổ xuống, mấy tên hung thần ác sát kia xông vào trong cửa tóm lấy tóc của nữ nhân mặc hở hang xách ra ngoài, giống như rác rưỡi ném ở trước cửa, Thời Thần mặt không biểu tình từ trên người cô ta lướt qua, lại bị một tay của cô ta nắm lấy chân

Ánh mắt nữ nhân kia mê li, xương gò má cao ngất, toàn thân thì chỉ còn lại một bộ da bọc xương, Thời Thần nhìn dáng vẻ của cô ta, thần kinh một trận co rúc, "Cho tôi...cho tôi...thì một hơi nhỏ...một hơi nhỏ thì được rồi, cô muốn tôi...làm cái gì cũng được" nữ nhân nói năng lộn xộn, toàn thân bởi vì ma túy phát tác mà rúc thành một cục, tay nắm lấy Thời Thần lại đặc biệt có lực, liền đem móc bạc vững vàng câu lấy mắc cá chân cô, Thời Thần mặt lạnh, cả một câu cũng không nói, trực tiếp nhấc chân đạp ở trên đầu nữ nhân kia, thấy cô ta không buông tay, lại đạp thêm mấy cái, nữ nhân chịu đau ôm đầu đau đớn kêu rên, nhờ trói lại, Thời Thần không có mảy mai lưu lại mà đi hướng về căn phòng thuộc về phòng mình (ôi sao phủ vậy, dù sao người ta cũng là con gái mà)

Mở ra cửa sắt rỉ sắt ở mép, Thời Thần đi vào, tia sáng tối om xuyên qua cửa sổ thủy tinh cũ nát chiếu vào, ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng kêu như giết heo, nhưng mà sẽ không có bất cứ người nào lên trước để ý, lạnh nhạt cảnh giác mới là quy luật sinh tồn trong hắc đạo

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro