Chương 13: Người theo nghề này, đã sớm không có sống sót

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Người theo nghề này, đã sớm không có sống sót

Thích Hân đứng chỗ rẽ lầu nhìn ra bên ngoài, chiếc xe bên ngoài vừa rồi đậu đã sớm không thấy bóng dáng, lúc này nàng mới buông xuống nỗi lòng lo lắng như vậy, tháng ngày lo lắng đề phòng đối với nàng mà nói cũng không tính là mới mẻ gì, lo lắng bị cảnh sát bắt được, lo lắng bị người cùng nghề ghi hận, cuộc sống như thế nàng đã sớm tập mãi thành quen, nhưng mà khi ở cùng người kia cảm nhận được cũng không phải lo lắng như vậy, đó là mười phần hoảng sợ căng thẳng

Vặn ra khóa cửa phòng, bên trong đen kịt lạnh lẽo không hề ấm áp thần kinh thả lỏng xuống vào đúng lúc này nghĩ đến ma túy, vội vã ném túi xách, Thích Hân nhẫn nhịn khó chịu nhào tới phòng ngủ, kéo ra tủ đầu giường, bên trong nằm vài ống tiêm, Thích Hân phảng phất thấy được người thân, hô hấp dồn dập một bên dùng ống tiêm hút vào ma tuý, một bên không thể chờ đợi được nữa tiêm vào thân thể, một khắc khi tiến vào thân thể, nàng mới an tâm thở phào một hơi, tứ chi xụi lơ nằm ở trên sàn nhà, nàng nhìn đèn treo trên trần nhà, hoảng hoảng hốt hốt tựa như mộng ảo huyền, một trận tiếng bước chân từ phòng khách truyền đến, lại tới phòng ngủ cho đến bên cạnh nàng thì ngừng lại, "Đêm nay ngươi hãy theo ta"

Thích Hân từ trong một mảnh mơ màng sửng sốt tỉnh lại, nàng chớp chớp con mắt trì độn, trong lúc nhất thời nàng lại không biết mình ở nơi nào, trong não trống rỗng, có chỉ là hình ảnh tan nát ngắn ngủi, đau đầu và bủn rủn vô lực luân phiên tiến công, Thích Hân cau mày nghiêng đầu đi, chiếu vào mi mắt nàng chính là đường viền của một người đàn ông, một cánh tay tráng kiện khoát lên trên vòng eo của nàng

Thích Hân lập tức tỉnh táo lẻn trượt xuống ngồi dậy, nàng vội vã ngắm nhìn bốn phía, bên trong này rõ ràng chính là phòng ngủ của nàng, cẩn thận từng li từng tí một nghiêng đầu lại đánh giá một phen, đây không phải người khác, đây chính là nam nhân ngày đó đến cùng Vưu An, nàng nghe tỷ muội bên cạnh cũng gọi hắn Lý ca, làm sao hắn đột nhiên xuất hiện ở bên trong phòng ngủ của mình? Ngày hôm qua nàng đã làm gì?

Nam nhân ngủ say trở mình, nàng liếc mắt một cái, ký ức vụn vặt trong đầu thoáng hiện một câu nói, "Ngươi thật muốn luôn theo một nữ nhân?" Rón ra rón rén giành lấy điện thoại, vốn muốn gọi điện cho Vưu An, ngón tay lại dừng ở trên điện thoại di động, nàng chỉ nghĩ trong chốc lát liền quyết định để điện thoại di động xuống, lại lặng yên không tiếng động dùi trở về trong chăn

Thời Thần đứng trên ban công phơi quần áo, trong dư quang đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ô tô, cửa xe mở ra, một người nam tử khí thế hùng hổ mặc áo sơ mi hoa mang kính râm mở cửa, đem một người đã bị đánh thoi thóp xuống xe ném xuống đất lái xe rồi rời đi

Ánh sáng của buổi trưa chói mắt hừng hực, người sưng mặt sưng mũi trên đất miễn cưỡng lật người, khụ hai tiếng một cái răng bọc máu bị phun trên đất

"Nghe nói, ngươi là tài xế?" Một thanh âm xuất hiện tại đỉnh đầu của hắn, mắt nỗ lực mở ra một con sưng phù muốn nhìn rõ lên tiếng người lại bị mặt trời chói đến trực tiếp nhắm lại

"Còn thiếu nợ tiền đánh bạc năm trăm vạn, chậc chậc, không bằng ngươi giúp ta làm một chuyện, năm trăm vạn này cũng không cần trả lại, nhưng mà có thể sống sót hay không thì xem vận khí của ngươi"

Buổi tối là áo khoác bảo vệ tốt nhất của tội phạm, khi tất cả mọi người thả lỏng cảnh giác chính là thời điểm xuất kích, Thời Thần đứng ngoài xe kiên trì chờ đợi, khóe miệng của cô ngậm lấy một nụ cười như có như không, Thích Hân bên cạnh dụi dụi con mắt muốn nhìn rõ vẻ mặt trên mặt cô

Cô đột nhiên quay mặt sang cùng Thích Hân bốn mắt nhìn nhau, biểu tình trên mặt không hề biến động, nhưng Thích Hân phát giác bên trong tựa hồ mang theo một luồng tàn nhẫn "Cục cưng, làm sao nhìn ta thì sợ? Hẳn là làm chuyện gì chột dạ?" Thời Thần chuyển động cái cổ, nhìn như thuận miệng một câu, đều giấu diếm sát cơ

"Không.... Không có, em chỉ là....cho lắng chị...."

"Lo lắng cái gì? Lo lắng cho ta còn không bằng lo lắng cho ngươi, ngươi chần chừ như thế, không giống cừu nhỏ thuận theo kia" Thời Thần rất hứng thú nhìn sắc mặt Thích Hân trở nên trắng bệch, rồi dáng vẻ lạnh lẽo đầm kìa

"Cô ấy....cô ấy lẽ nào biết rồi sao? sẽ không đâu" Thích Hân mím môi, lạnh lẽo để lại phía sau lưng

"Con ranh này, không ngờ còn có nam nhân có thể coi trọng ngươi" Lần này Thích Hân bị vạch trần trong nháy mắt, sợ hãi đến hai đầu gối mềm nhũn ngã quỵ ở mặt đất, lập tức kéo ống quần của Thời Thần, hàm răng run lẩy bẩy "Không, không, không phải như chị nghĩ, em và Lý ca.... Bọn họ không có gì"

Thời Thần nắm lấy cằm của Thích Hân ép buộc nàng ngẩng đầu nhìn chính mình, ngữ khí lạnh lẽo "Thực ra, ngươi với bọn hắn có lên giường hay không, ta không có hứng thú, nếu như ngươi dám phản bội lời của ta, chính là ngươi từ nơi thành thị này biến mất"

"Vâng...vâng....em không dám....không dám...." Thích Hân vội vã đáp ứng, phản bội cô chưa bao giờ nghĩ tới, có lẽ là khát vọng của thân thể, có lẽ là ăn mòn của ma tuý, nàng khát cầu cái gì đến bổ khuyết nội tâm trống vắng của nàng

Thì ở lúc này, điện thoại di động của Thời Thần vang lên, sau khi cô nhìn nhìn số điện thoại bên trên, tránh đi Thích Hân nói đại khái hơn hai phút đồng hồ trực tiếp ngồi xuống trong buồng lái, ra hiệu Thích Hân lên xe, cô chở nàng đi tới tất cả địa phương bắt đầu

Ô tô đậu ở trước lầu gạch đỏ của ba tầng, một toà lầu giá thép vẫn kéo dài tới mái nhà, Thời Thần ngước đầu nhìn ngó lên trên, trước cửa quả nhiên đứng hai người, sau khi cô làm một thủ thế với họ, hai người đi vào

"Đi lên theo ta" Thời Thần ở mặt trước dẫn đường, chân trái từng bị thương, để cô mỗi một bước đi đều sẽ nâng lấy, tự nhiên là tốc độ không nhanh, một cầu thang giá thép không dài hai người đi đủ sáu phút, mà Thích Hân càng là không dám đi ở phía trước Thời Thần một bước

Sau khi leo đến đỉnh, Thời Thần nhìn đồng hồ tay một chút, thời gian đã tới gần, sau khi đẩy cửa ra, ánh đèn trong phòng mờ nhạt rải rác ở các góc, hai người vừa rồi tiến vào tách ra đứng hai bên cửa, càng giống như là trông coi thời khắc chú ý nhất cử nhất động của họ, khi ánh mắt di động đến ba cái hàng trên kệ trong phòng nhỏ, Thích Hân kinh ngạc che miệng lại, mặt trên bày đầy hàng trắng phẩm chất rất tốt, từng túi tứng túi chồng chất vào

"Đây là...." Thích Hân trợn to hai mắt, nhiều như vậy nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy

Thời Thần đứng bên giường, cầm điện thoại di động gọi một cú điện thoại đi, không đợi một chút, trong phòng nhỏ này lục tục tiến vào thật nhiều nữ nhân, đây là nữ nhân nghe lời ngoan ngoãn Thời Thần đã sớm chọn xong

Thấy họ hầu như đều đến đông đủ, hài lòng tản bộ trước mặt họ, "Đi đem cái thùng kia đẩy tới cho ta" cô dặn dò Thích Hân một tiếng, Thích Hân vội vã thì thuận theo Thời Thần chỉ đẩy ra một thùng nhỏ bên cạnh hàng trên kệ, thật vất vả đẩy đến chính giữa, Thời Thần xốc lên vải chống nước màu đen che kín mặt trên, bên trong lại là từng vật thể dường như dạng kén hình bầu dục, "Đem chúng nó đều nuốt xuống, còn có ngươi" Thời Thần lấy ra một viên đưa tới trước mặt Thích Hân, Thích Hân nhìn đồ vật to bằng nữa ngón cái, nàng biết bên trong là cái gì, nếu như vật này bể ở trong dạ dày, vậy thì đúng là một con đường chết

"Phát ngẩng cái gì!" Sắc mặt Thời Thần âm trầm lại, Thích Hân không dám làm trái lại nữa, nàng vội vã cầm lấy viên đó nuốt vào bụng

"Rất tốt, mọi người tách ra, ăn xong một thùng này, chờ chút theo Lý ca bọn họ lên xe, nhớ kỹ nếu ai dám nói ra nửa câu không nên nói, hậu quả tự mình biết, chịu đựng qua tối nay, các ngươi muốn cái gì đều có" Thời Thần nhìn chằm chằm họ từng viên một đem những "Viên thuốc" kia toàn bộ nuốt vào trong bụng, hài lòng lại gọi một cuộc điện thoại

Thời Thần mang theo một đám nữ nhân kia đi xuống lầu, thừa dịp dưới bóng đêm, những nữ nhân này tách ra đều vào trong xe đã sớm đậu xong, cuối cùng một chiếc xe Thời Thần đem Thích Hân an bài ở phía trên, chính mình làm tài xế chở nàng bắt đầu đi tới xa lộ, Thích Hân sau ghế lưu lại mồ hôi lạnh, nàng có thể cảm thấy cảm giác trong dạ dày căng phồng, một cái tay luôn nắm lấy tay vịn cửa xe, chỉ sợ vừa lay động đem đồ trong dạ dày làm bể

Thích Hân nhìn thẻ trong tay, lại nhìn Thời Thần một chút, cô lúc này ngồi vào chỗ tài xế, trong tay mang theo một điếu thuốc lá, không hút một hơi lại đã đốt xong một nửa

"Chị... Làm sao bây giờ?" Thích Hân tuy nhát gan, thế nhưng nàng không phải đứa ngốc, ngữ khí giống như sắp chia tay làm cho nàng đặc biệt lưu ý, biết sau khi qua đêm nay, sinh mệnh Thích Hân nàng cũng sẽ không có người khác rồi, cô đây là muốn thả nàng?

"Lời con mẹ ngươi làm sao nhiều như vậy, chuyện của ta quản ngươi đánh rắm" Thời Thần nói xong không kiên nhẫn khởi động xe, quay đầu xe đi tới xa lộ

"Em không muốn chị chết" Một lúc lâu Thích Hân nhả ra một câu, nàng không biết vì sao đến loại bước ngoặt lúc này trái lại nghĩ đến sự sống chết của cô

Thời Thần ném nàng một ánh mắt, "Người theo nghề này, đã sớm không có sống sót"

Hết chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro