Chương 12: Chị ấy không đến tìm em, em thì tìm chị ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Chị ấy không đến tìm em, em thì tìm chị ấy

Vưu Niệm trong ba năm qua lần đầu dính đến rượu, ngồi ở dưới lều đơn sơ, nàng uống từng bình, rót từng bình, bất luận đầu đau thế nào, nàng cũng không ngừng lại chai rượu trong tay, Mộ Nhan Cẩm ngồi ở trước mặt nàng đã là quá nửa đêm, bên trong quán bán hàng cũng không còn lại mấy người rồi.

"Uống đủ rồi chưa" Mộ Nhan Cẩm thanh âm lạnh lẽo hỏi Vưu Niệm say ngất nằm sấp trên bàn

"Ai, cô là ai? Ợ" Vưu Niệm nấc rượu vỗ vỗ bàn


"Nếu như uống đủ rồi, thì theo chị trở về"

"Em...không trở về, em...tìm không được Thời Thần...Thời Thần...thì không trở về đâu" Vưu Niệm lắc lư cơ thể đứng dậy, nàng suýt nữa ngã chổng vó kéo lấy tay vịn ghế tựa miễn cưỡng đứng, duỗi ra ngón tay mềm nhũn chỉ vào Mộ Nhan Cẩm

"Em...em đều tìm kiếm...tìm kiếm cả ngày..." lời nói cũng nói không rõ nàng nôn khan mấy cái, Mộ Nhan Cẩm chỉ đành đỡ lấy nàng, lại không như dự liệu bị Vưu Niệm đẩy ra, "Em mới...em mới không cần...chị giúp đỡ, em nói cho chị biết...em sẽ tìm được chị ấy..." nói xong thì xoay người lắc lư đi ra bên ngoài, Mộ Nhan Cẩm phía sau trầm mặt, nhìn dáng vẻ hồ nháo của nàng thật sự muốn cho nàng một bạt tay


Vưu Niệm một bước ba lắc đi về phía trước, trong dạ dày bốc lên cảm giác đánh úp, không kiên trì được nàng đỡ lấy một thân cây ven đường ói ra, vị rượu dày đặc tràn ngập toàn thân nàng, đột nhiên nàng tựa như phát điên tóm chặt một người đi ngang qua đường, mở to một đôi mắt ửng hồng một mặt mờ mịt chờ người đi đường, "Ngươi... Ngươi nói cho ta biết... Thời Thần... Ở nơi nào, ngươi nói.... Nói đi"

Mộ Nhan Cẩm chạy tới đem Vưu Niệm và người qua đường gỡ ra, nắm chặt cổ tay của Vưu Niệm, "Vưu Niệm, tại sao em cũng không nghe lọt tôi khuyên! Em như vậy đối với mình tốt không? !"

"Em không muốn đối tốt với mình!...Em....em chẳng là cái thá gì...chị ấy không đến.... Không tìm đến em....em thì đi tìm chị ấy!" Vưu Niệm thần trí không rõ ra sức tránh thoát tay của Mộ Nhan Cẩm, gân xanh trên thái dương của Mộ Nhan Cẩm nổi lên, trầm mặc nhìn Vưu Niệm thất ý, cô ấy đã không biết nên dùng ngôn ngữ gì đi an ủi, nói nhiều như vậy nàng lại hoàn toàn không nghe lọt

"Vưu Niệm, chị đã đáp ứng với Thời Thần không nói cho em chuyện lúc trước, thế nhưng chị có thể nói cho em biết chuyện hiện tại của em ấy, điều kiện tiên quyết là không cho phép em đi tìm em ấy" Mộ Nhan Cẩm một lúc lâu mới thỏa hiệp, Vưu Niệm tiếp tục như vậy chỉ có thể càng ngày càng xa cách cuộc sống, như vậy thì đi hoàn toàn ngược lại với mục đích lúc trước của Thời Thần


Vưu Niệm ngẩng lên gương mặt men say dày đặc, trong đôi mắt nửa mở có một tia tia sáng, cánh môi toe toét bởi vì rượu mà trở nên đỏ ửng, "Chúng ta... Nói xong rồi....ọe...." Trong dạ dày một trận quặn đau truyền đến, Vưu Niệm một ngụm máu tươi phun ra ngoài, phun ở trên vạt áo của Mộ Nhan Cẩm

"Em uống bao nhiêu? !" Mộ Nhan Cẩm vội vàng đỡ lấy Vưu Niệm đã mệt mỏi trơn ngồi ở trên đất, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cấp cứu. Cô ấy sai rồi, cô ấy không nên bỏ mặc Vưu Niệm một thân một mình phát tiết, thân thể của em ấy bị Thời Thần dằn vặt ở trong ba năm cũng không hoàn toàn khôi phục

Trong phòng tối tăm tia sáng duy nhất chính là trong hồ cá tản mát ra ánh sáng lộng lẫy, ở trong một bóng ma ẩn giấu đi không chỉ là người còn có một trận tranh đấu giương cung bạt kiếm sắp đến

"Hôm nay cảnh sát đi tới mấy cái nơi dự bị trữ hàng, bọn họ là làm sao mà biết được?" Tống Đại Đầu phá vỡ một mảng hoàn toàn yên tĩnh, âm thanh ở trong phòng an tĩnh có vẻ đặc biệt lớn, Thích Hân ở bên Thời Thần bị sợ nhảy một cái

"Ngươi không giải thích một chút sao? Huh?" Âm điệu của Tống Thế Thụy lại đề cao mấy cái dB, khiến người ta có thể rõ ràng nghe ra hắn đè nén tức giận

"Chuyện này có cái gì giải thích, chính như ngươi nghĩ, đều là ta tiết lộ cho cảnh sát" Thời Thần không nhanh không chậm trả lời

"Ngươi là muốn tìm cái chết?" Tống Thế Thụy quét qua cái gạt tàn thuốc lá trên bàn đánh bay ra ngoài, thanh âm vỡ vụn làm lòng người kinh hoàng, Thích Hân liếc mắt nhìn súng lục đặt trên bàn, nàng đang nghĩ nếu như cây súng kia nhắm váo họ, nàng nên làm sao, người trước mặt vẫn cứ bình tĩnh như thường vẻn vẹn chỉ mang theo nữ nhân yếu đuối mong manh như nàng

"Nói chết bây giờ còn sớm, không cho chút hàng khô, cảnh sát làm sao tin tưởng ta thêm cái địa điểm khác là thật? Như thế nào ngăn cản bọn họ?"

"Mẹ kiếp, đừng làm ra một bộ tư thái có thể nắm giữ toàn cục, đừng tưởng rằng ngươi đang ở trong chúng ta có danh thanh là có thể làm xằng, phê hóa này nếu như mất rồi, không chỉ có ngươi phải chết, ta cũng phải chết, nhưng mà trước đó ta nhất định cho ngươi sống không bằng chết" Tống Thế Thụy cắn răng nghiến lợi nói.

Thời Thần cười khẽ một tiếng, "Tống lão bản, chuyện làm ăn thứ này, nói thì chính là lấy lợi ích nhỏ thu lợi ích lớn, huống chi đây chính là cực lợi, không trả giá chút gì đánh đổi, làm sao có khả năng có được? Đây không phải đồ vật mấy trăm gam mấy ngàn gam mười kg, đây chính là số lượng tra được cũng không đủ ngươi và ta chết mười đời"

"Nghe ngươi nói như vậy, ngươi là có dự dịnh?"

"Đương nhiên, không có hàng khô ta làm sao dám lại đây đàm phán cùng Tống lão bản? Ta không có chuẩn bị đầy đủ lại làm sao có thể sống đến hiện tại"

Thời gian ở trong không gian tối tăm trôi qua đặc biệt chậm, chờ bọn họ nói xong đã quá nửa đêm, chân của Thích Hân đứng đến đau đớn, vừa mới chuẩn bị dậm chân một cái hóa giải một chút cảm giác đau mỏi, Thời Thần đứng lên, "Tống lão bản, ta sẽ tự mình yểm trợ phê hóa kia ra ngoài, ngươi chỉ cần yên lặng xem biến đổi"

Tống Thế Thụy ở trong bóng tối đứng lên, hắn hướng về cửa duỗi duỗi tay, "Thái độ vừa rồi không tốt, ta xin lỗi"

"Tống lão bản, lúc nào bỏ tật xấu nôn nóng kia, thì sẽ không còn giẫm chân tại chỗ ở vị trí này" Nói xong Thời Thần thì không lưu lại nữa, mang theo Thích Hân cùng rời đi

Ngồi trở lại trên xe, Thời Thần dẫn nàng hướng về nội thành, "Vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm cây súng kia nhìn lâu như vậy, chọn xong thời gian nào bắn chết ta sao?"

Thích Hân buồn ngủ bị câu hỏi này kích lên cả người nổi da gà, vốn dĩ cô đang trong hoàn cảnh tối tăm như vậy đều chú ý tới nhất cử nhất động của nàng, lắp ba lắp bắp nói "Không...Không có...tôi không có nghĩ như vậy"

"Hừ, lúc trước ngươi rề rà nhiều như vậy, nếu không phải ở trong phòng nam nhân quá nhiều, sợ là ta đã nằm ở nơi đó quy thiên rồi."

"Không, Chị hiểu lầm rồi, tôi không có nghĩ như vậy" Thích Hân sốt ruột vì chính mình biện giải

"Từng nghe nói câu khẩu thị tâm phi không?" Thời Thần ý tứ sâu xa hỏi

"Không, tôi thật không có nghĩ như vậy, nếu như tôi rời khỏi chị, tôi cũng sẽ không sống lâu, huống chi chị để tôi nghe được kế hoạch của các người, nếu như xảy ra sai sót, tôi cũng sẽ chết"

"Ha ha, bảo bối, làm ngươi sợ hãi, ngươi hiểu thì tốt" Thời Thần đột nhiên đổi sắc mặt, dáng dấp lạnh lẽo vừa rồi lập tức trút bỏ, đổi lên một bộ tư thái ung dung mà thoải mái, cô vặn ra âm hưởng bên trong xe, một trận tiếng đàn dương cầm dễ nghe tuôn ra, đem phần cảm giác ngột ngạt căng thẳng này toàn bộ tách ra

Thích Hân không dám nhìn Thời thần, nàng nghiêng đầu đi nhìn đèn đường người đi đường ngoài cửa sổ, những người kia có phải cũng có cảm giác cùng giống nàng hay không, như lâm vào một tầng lầy lội khó có thể thoát thân

Xe dừng ở dưới lầu, thì ở lúc này, điện thoại của Thời Thần đột nhiên sáng lên, cô mở khóa màn hình, một tấm hình đột nhiên xuất hiện tại trước mắt của cô, đột nhiên Thích Hân có thể cảm giác được khí tràng quanh thân nàng thay đổi, do dự có phải nhanh chóng xuống xe thoát khỏi người hỉ nộ vô thường này hay không, Thời Thần nghiêng đầu, "Trên người ngươi có thuốc lá không?"

Thích Hân vội vã sờ sờ, từ bên trong lấy ra một bao thuốc lá và bật lửa còn chưa mở cho Thời Thần, thuốc lá bị thô lỗ xé ra một cái, sau khi đốt lên, Thời Thần ho nhẹ hai tiếng, cô rất lâu không hút qua thuốc rồi, từ khi vào tù thì cay rồi, mà bây giờ cô chỉ muốn hút thuốc để trấn định trái tim bị đâm đau của cô

"Chị....có sao....không?" Thích Hân cẩn thận từng li từng tí một hỏi

"Cút" Thời Thần ngắn gọn một chữ, Thích Hân nghe được đe dọa đối với nàng, vội vã sợ hãi đẩy ra cửa xe liền xuống xe

Trong xe đen kịt, Thời Thần nằm ở trên tay lái, con mắt của cô nhìn chằm chằm tấm hình kia, Vưu Niệm say khướt lưu lại nước mắt, trong miệng hàm hàm hồ hồ kêu tên của cô

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro