Chương 11: Em vẫn là ngửi được mùi máu lưu lại bên trong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Em vẫn là ngửi được mùi máu lưu lại bên trong

"Mộ Nhan Cẩm?" Trạch Địch trong lòng nghi hoặc một tiếng, cô ấy làm sao gọi điện thoại cho mình? thù lần trước đem mình chặn ở trên xe nàng ấy còn không có báo

"Nếu như tôi không đến thì sao?" Trạch Địch cười ngược lại

"Địch cảnh quan đây là không muốn địa điểm của kho hàng rồi, tôi đem nó xé đi" Thanh âm thanh tâm quả dục kia của Mộ Nhan Cẩm xát ngứa chân răng của Trạch Địch


"Là Thời Thần để cô mang cho tôi?" Trạch Địch xoay chuyển một chút suy nghĩ hỏi

Mộ Nhan Cẩm không thích giải thích gì cho người khác, cô ấy lười nói nhảm với cảnh sát, đầu điện thoại bên kia đã truyền đến thanh âm bắt đầu xé giấy, Trạch Địch mắng thầm một câu, vội vàng gác điện thoại chặn một chiếc xe taxi thì đi đến Tinh Hải Thành

Tinh Hải Thành là hộp đêm thường niên của trấn S, tuy bây giờ thay một cái tên hợp pháp, nhưng mà trong bóng tối vẫn cứ tham gia hoạt động hộp đêm. Bây giờ lão bản của nó chính là Mộ Nhan Cẩm, phong cách làm việc của cô ấy cẩn thận thận trọng, cảnh sát xưa nay không bắt được nhược điểm, cho nên nó mới có thể vẫn sừng sững ở trấn S, nhưng mà Trạch Địch biết rõ, Tinh Hải Thành và sòng bạc lòng đất có quan hệ dây mơ rễ má chằng chịt, nhưng trước mắt công viêc của nàng ấy không ở phía trên kia, nàng ấy cũng lười đi quản, quan hệ đến con đường làm quan của nàng là đám ma tuý bị giấu kia

Vừa đến trước cửa Tinh Hải Thành, thì có một nữ nhân trang phục đoan trang mà lão luyện dẫn nàng ấy tới trước phòng làm việc của Mộ Nhan Cẩm, nàng gõ gõ cửa, đợi một chút nàng vặn ra tay cầm mời Trạch Địch tiến vào

Mộ Nhan Cẩm ngồi ở một bên bàn làm việc, một cây bút trong tay bị cô ấy ấn lại ấn, khi nhìn Trạch Địch hấp tấp xuất hiện ở cửa, bút trong tay ngừng lại, dựa lưng vào trên ghế dựa nhẹ nhàng nhíu mày, làm một cái tư thế tay mời, Trạch Địch híp mắt liếc nhìn Mộ Nhan Cẩm một chút, ngoan ngoãn ngồi xuống trên cái ghế đối diện

"Địch cảnh quan tới rất nhanh" Mộ Nhan Cẩm mở miệng trước tiên

"Không phải cô để tôi nhanh chút đến sao?" Trạch Địch nghĩ nghĩ tình báo dễ như trở bàn tay, cắn răng vẫn là nhịn lấy hỏa khí, vẻ mặt ôn hòa trả lời cô ấy

"Nga, không tệ" Mộ Nhan Cẩm giả ngu gật gù. Không nhanh không chậm nói "Địch cảnh quan. Người làm việc đều là chú ý chỗ tốt, cô chắc hẳn đã quen thuộc quy củ này rồi."

Trạch Địch nghe cô ấy vừa nói như thế trái lại thở phào nhẹ nhõm, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, nàng ấy tiếp xúc nhiều với người bối cảnh của những xã hội đen này rồi, tự nhiên là biết bọn họ so với bất luận người nào đều coi trọng lợi ích, mạng lưới quan hệ của họ rắc rối phức tạp, Trạch Địch tính toán liên quan cùng giới chính trị cũng không có ít, cho nên nàng biết chừng mực


"Cái này tự nhiên rồi, nhưng mà mấy cái cô cung cấp kia có thể tin cậy được hay không, chính là một vấn đề rồi, giả như cô lấy cái giả cho tôi, tôi há phải rất thiệt thòi" Trạch Địch làm ra vẻ mặt xảo nguyệt, nàng ấy am hiểu đàm phán

"Địch cảnh quan quả nhiên là người thông minh, thế nhưng theo tôi được biết, lãnh đạo của cô là cho các cô thông cáo cuối tháng kết án rồi, cho nên Địch cảnh quan mới sẽ tự mình theo dõi, đáng tiếc thời gian năm ngày lãng phí rồi một chút tiến triển đều không có" Mộ Nhan Cẩm gõ lên mặt bàn lúc có lút không, dưới cái nhìn của cô ấy Trạch Địch cũng không phải đối tượng xem như là quá khó đối phó

"Cô theo dõi tôi? Cô biết cản trở cảnh sát phá án, tình tiết nghiêm trọng là có thể bắt cô vào tù!" Trạch Địch nghiêm mặt đi, ngữ khí đều thay đổi âm trầm mấy phần

"Địch cảnh quan chỉ cần có chứng cứ, Mộ Nhan Cẩm tôi bất cứ lúc nào sẽ chờ cô đến bắt" Mộ Nhan Cẩm vẫn cứ là dáng vẻ không sao cả, cô ấy không dự định coi Trạch Địch tuổi còn trẻ thì trở thành đội trưởng để ở trong mắt

"Hừ! cô muốn có lợi ích gì!" Trạch Địch cắn răng, ngồi trở lại, nàng ấy không muốn đàm phán của chính mình còn chưa bắt đầu thì kết thúc rồi, hiện tại thật muốn ở trên gương mặt liệt này đánh mấy bạt tay, nhưng mà nàng ấy nhịn lấy

"Tôi chỉ là muốn để Địch cảnh quan gần đây đừng cản trở hành động của Thời Thần, chỉ đến thế mà thôi" Mộ Nhan Cẩm nói qua loa sơ sài, giống như chuyện giặt quần áo ăn cơm

"Không thể, Thời Thần là tù nhân mang tội, mọi cử động của cô ấy nhất định phải ở dưới sự theo dõi của cảnh sát" Trạch Địch dứt khoát cự tuyệt đề nghị của Mộ Nhan Cẩm, có lẽ là nhanh chóng tỏ rõ miệng lưỡi, có lẽ là đơn thuần không muốn thua một chiêu cờ

Mộ Nhan Cẩm thấy Trạch Địch không chịu nhả ra liền nói: "Động tác của Thời Thần đang làm, cũng đều là vì các cô a, nếu Địch cảnh quan không thông tình đạt lý, vậy tôi xé thì được rồi" Mộ Nhan Cẩm nói xong cũng đem vài tờ giấy trắng đặt trên bàn cầm lên, làm dáng bắt đầu xé, chưa kịp cô ấy xé một lỗ hổng, Trạch Địch vừa đứng lên nắm lấy tay của cô ấy, ngón tay thon dài của Mộ Nhan Cẩm dừng lại, "Địch cảnh quan đây là ý gì a?" Mộ Nhan Cẩm ở khoảng cách gần nhìn Trạch Địch đến ngăn cản cô ấy, hơi thở ấm áp phun ở trên gò má của Trạch Địch, Trạch Địch nổi lên da gà cả người không lý do

"Tôi đáp ứng cô thì được rồi, nhưng mà chỉ có mấy ngày thời gian!" Trạch Địch nghiêng đầu, nhìn gương mặt kia nàng ấy muốn mạnh mẽ bóp lấy, lần trước bị "Tập kích" khi đó không có cẩn thận quan sát qua như thế, hôm nay tuy bầu không khí của hai người cũng rất tồi tệ, thế nhưng nàng ấy vẫn là lần đầu tiên cẩn thận nhìn Mộ Nhan Cẩm như thế, trên gương mặt trái xoan nhu hòa kia, hai mắt phượng dài nhỏ, dưới sống mũi cao là hai mảnh môi đỏ mê người, trên cằm còn có một nốt ruồi đen nho nhỏ, tóc quăn màu nâu đậm tôn lên khí chất thành thục thận trọng của cô ấy

"Địch cảnh quan?" Mộ Nhan Cẩm kêu một tiếng, Trạch Địch phục hồi tinh thần lại, lôi giấy trắng lại

"Tôi là tin Địch cảnh quan, cho nên tôi không muốn cầu cô kí chứng từ gì, hi vọng Địch cảnh quan tín nhiệm phần này"

Trạch Địch đối với câu nói này căn bản không nghe vào trong tai, mà là đem tất cả sự chú ý đều đặt ở trên vài tờ giấy trắng kia, nhíu mày "Địa điểm nhiều như vậy? cô xác định sao?"

"Đây chỉ là địa điểm dự tính, rốt cuộc là phải hay không, vẫn cần chính các cô đi điều tra"

Trạch Địch cảm giác mình lại bị nữ nhân này đùa bỡn sỉ nhục, nàng ấy vỗ bàn một cái," Mộ Nhan Cẩm, cô đây là đang đùa bỡn tôi sao?"

"Địch cảnh quan, đùa bỡn hay không cô đi chẳng phải sẽ biết? Đứng ở chỗ này cũng sẽ không kéo dài thời gian phá án của cô"

Trạch Địch cắn răng nghiến lợi đem vài tờ giấy trắng nhào nắm ở trong tay, trước khi đi đến trước cửa, nàng ấy còn không quên quay đầu lại nhìn Mộ Nhan Cẩm ngồi ở trên ghế xoay bình tĩnh tự nhiên một cái, "Địch cảnh quan, đi thong thả" Mộ Nhan Cẩm đánh tiếng chào hỏi nàng, Trạch Địch đẩy cửa mà ra

Thấy Trạch Địch đi rồi, lúc này Mộ Nhan Cẩm mới cầm điện thoại lên, dựa theo dãy số trước đó Thời Thần phân phó gọi tới

"Alo"

"Trạch Địch đến rồi chứ" Đầu điện thoại bên kia là tiếng ô tô ầm ĩ, hiển nhiên Thời Thần bây giờ đang ở đường phố

"Cô ấy đi rồi"

"Điều kiện bàn luận thế nào??"

"Trạch Địch đồng ý, thế nhưng cô ấy chỉ cho em thời gian mấy ngày" Mộ Nhan Cẩm như thực báo rõ

"Mấy ngày đủ rồi" Thời Thần hơi tính toán một chút liền mở miệng trả lời

Ở trong thời khắc chờ đợi, Mộ Nhan Cẩm còn đang cân nhắc có cần nói tình hình của Vưu Niệm cho cô biết hay không, liền nghe thấy Thời Thần kêu cô ấy một tiếng

"Nhan cẩm, Vưu Niệm có phải được chị đón về"

"Ừ..."

"Em ấy nhớ ra cái gì đó sao?" Thanh âm của Thời Thần căng thẳng

"Tôi đem tất cả trang trí bên trong đều thay đổi rồi, cho dù em ấy nhìn thấy cũng sẽ không nhớ tới quá nhiều"

".... Thực sự là đã làm phiền chị rồi...."

"Giữa chúng ta còn cần nói phiền phức sao?"

"Nhan Cẩm... thay tôi chăm sóc em ấy thật tốt ..."trước khi gác máy Thời Thần lại một lần nữa dặn dò

Mộ Nhan Cẩm cầm lấy điện thoại đô đô vang lên khó có thể ra lời, khi đem nó để lại bàn, mới phát hiện Vưu Niệm đứng cách đó không xa, không biết nàng tiến vào văn phòng lúc nào, Mộ Nhan Cẩm khẽ cau mày một cái, nhưng lập tức cô ấy liền bình tĩnh lại

"Vưu Niệm? Làm sao tới nơi này?"

"Mộ tỷ... Đây là nhẫn Thời Thần cho em đúng không?" Vưu Niệm đem một chiếc nhẫn màu bạc đặt ở trên bàn, chiếc nhẫn này vốn là Mộ Nhan Cẩm để nàng đeo ở trên người, hiện tại không nghĩ tới nàng đã nhớ lại rồi, mí mắt Mộ Nhan Cẩm giật lên, chẳng ừ chẳng hử cầm lấy chiếc nhẫn kia, vòng trong của chiếc nhẫn khắc chính là chữ cái của Vưu Niệm, đó là Thời Thần tự tay khắc lên, bản gốc nó chắc ở trong tay của Thời Thần

"Mộ tỷ, em sẽ tìm được Thời Thần!" Ngữ khí kiên định này để Mộ Nhan Cẩm trong lòng đánh trống lên, cô ấy không biết cô nương này đến cùng nhớ lại bao nhiêu

"Vưu Niệm, bây giờ em chỗ nào cũng không cho đi, chí ít hiện tại không cho phép" Mộ Nhan Cẩm đứng lên, ở sau lưng Vưu Niệm xoay người gọi lại

Vưu Niệm không quay đầu lại, "Mộ tỷ, cho dù nơi đó trang trí qua rồi, em vẫn là ngửi được mùi máu lưu lại bên trong" Nói xong Vưu Niệm mở cửa đi ra ngoài

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro