Chương 10: Ngươi cầu xin cô ta? hay chi bằng cầu xin ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Ngươi cầu xin cô ta? hay chi bằng cầu xin ta

Đồng hồ trên tường tí tách vang vọng, dần dần lắng xuống, trong phòng cũng chỉ còn sót lại Thích Hân chân tê dại và Thời Thần đang ngủ say, bên dưới hô hấp đều đều Thích Hân trong lúc giật mình cảm thấy khuôn mặt ngủ này xem ra không có lạnh lùng như vậy thậm chí còn có ôn nhu ở bên trong, không tự chủ nàng giơ tay lên, muốn muốn sờ khuôn mặt này một cái, nàng lớn như vậy lần đầu tiên gặp nữ nhân như vậy, trong sắc bén hung hăng mang theo một cỗ cô tịch ôn nhu

"Làm gì?" Cổ tay đồng nhất bị vững vàng mà bắt vào trong tay, tim Thích Hân nhảy theo một cái, nàng vội vàng rút tay về, nghiêng đầu qua, lắp ba lắp bắp nói "Vừa rồi trên chị mặt có con muỗi...tôi muốn đánh chết giúp chị..."

"Thật sao??" Ngữ khí này giống như chất vấn căn bản không có muốn nghe lời giải thích của nàng ta

"Bốn giờ sáng sớm..." Thời Thần quay đầu nhìn xung quanh một chút, "Bọn họ đều đi rồi?"

"Ừ, đi rồi..." Thích Hân thành thật trả lời

"Vậy chúng ta cũng nên đi rồi" Nói xong Thời Thần kéo lấy tay vịn sofa đứng lên

"Chúng ta?..." Thích Hân nhỏ giọng nghi vấn một câu

"Đúng"

"Nga..." Thích Hân nhìn thấy Thời Thần quăng tới ánh mắt lạnh lẽo hướng về nàng, trong nháy mắt nàng thì lộ ra tính tình hèn yếu của nàng, dường như con cừu bị sói dán mắt vào

Thời Thần mang theo Thích Hân đi ra quán bar đã dần dần yên bình lại, ở bên ngoài tùy tiện chặn một chiếc taxi, Thích Hân ngồi ở hàng sau, Thời Thần ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trên đường đi an tĩnh chỉ còn dư lại tiếng tít tít mở đèn bên trong xe

Sau khi dừng ở một con đường lớn, Thích Hân phát hiện nơi này chắc thuộc về khu vực biên giới thành phố, đâu đâu cũng có lầu trống mà kinh tế quá thừa còn dư lại, còn có mấy cần trục tháp cao vót lẳng lặng sừng sững bên dưới màn đêm

Thích Hân xuống xe nhìn địa phương xa lạ này, trong lòng loạn tung tùng phèo, tuy rất muốn hỏi tại sao dẫn nàng tới nơi này, thế nhưng lại lại không dám hỏi

Thời Thần liếc một cái, liền đi đến một con đường nhỏ bên trong con phố, Thích Hân chỉ đành ngoan ngoãn đi theo, con đường nhỏ này nàng không biết phải thông đến hướng nào, càng không biết mục đích phải tới

"Ngươi cảm thấy mấy tỷ muội kia đối với ngươi thế nào?" Thời Thần đột nhiên nói một câu, trong lúc nhất thời Thích Hân không biết trả lời như thế nào

"Ngươi có từng biết, có khi cảnh ngộ của một người không phải là mình có thể điều khiển" Thời Thần thấy nàng không đáp tiếp tục nói

"Tôi biết..." Thích Hân vô lực nói, cảm giác như vậy nàng từ thời điểm mẫu thân chết đi thì cảm nhận được, cuộc sống gian nan của mười mấy năm qua, mỗi giờ mỗi khắc nàng đều bị thao túng cảm giác ngột ngạt mà bức bách

"Làm nghề này của các ngươi, tuổi tác đến 25 trở lên hoặc là kề cận đại ca, hoặc là chỉ có chờ chết, ngươi cảm thấy dựa vào sắc đẹp của ngươi có thể lựa chọn con đường nào?"

"Cho nên...tôi mới theo...chị" Thích Hân càng nói càng trầm thấp, cảm giác tự ti vô thời vô khắc quấn quanh lấy nàng

"Như vậy ngươi có muốn tự do hay không?" Thời Thần đột nhiên dừng lại bước chân, cô quay người lại nhìn Thích Hân, trong mắt có một luồng thần sắc khác thường

Thích Hân cắn môi, lắc lắc đầu, "Tôi đã quen rồi..."

Thời Thần nghe nàng vừa nói như thế, trên mặt của cô có một tia cười, "Ngươi vẫn không ngốc, xem ra ta chọn ngươi xác thực không có chọn sai" Nói xong cô bước nhanh đi về phía trước

Một kho hàng thấp bé, ánh sáng đèn tối tăm, sau khi Thích Hân cúi đầu chui qua cửa cuốn bị cảnh tượng trước mắt kinh sợ đến mức lùi ngược ra sau mấy bước, lúc này bên trong góc kho trói mấy người, một người trong đó tóc tai rối bù mang theo che mắt Thích Hân mới nhận ra đây không phải là người khác chính là chị em tốt của nàng, Tiểu Anh Đào

"Đây...đây là sao..." Thích Hân che miệng nhìn tình cảnh phá lệ khiếp sợ trước mặt này, nói thật nàng đã gặp tình cảnh chỉ có dâm loạn, lại không có loại cảnh tượng trong máu tanh mang theo bạo lực này

Thời Thần chậm rãi đi tới, người quỳ nghe thấy có tiếng bước chân, vội vã liên tục khóc gọi "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin các người buông tha cho tôi...tha cho tôi"

"Người làm nghề này, kiêng kỵ nhất chính là tự cho là thông minh biết không?" Thời Thần lạnh như băng nói ra

"Tôi biết, tôi biết, tôi cũng không dám nữa, không dám nữa" Tiểu Anh Đào dáng vẻ chật vật làm đau con mắt của Thích Hân, trong trí nhớ của nàng Tiểu Anh Đào đều là cô nương xinh đẹp mà quật cường, hiện tại làm sao bộ dạng này rồi.

"Đây là...là sao vậy..." Thích Hân không nhẫn nại được liền vội vàng tiến lên cấp bách hỏi ra lời

"Chị? chị? là chị sao? chị mau cứu em, mau cứu em" Tiểu Anh Đào mang theo tiếng khóc nức nở gào khóc, cô ấy cực kỳ bi thương hô tên của Thích Hân, phần cao ngạo trước đây đều rơi xuống trong cát bụi

"Ngươi cầu xin cô ta? hay chi bằng cầu xin ta, muốn bạch phiến độ tinh khiết cao, ngươi dùng hành vi thấp hèn như thế cáo mật, cảm thấy rất thông minh sao?" Thời Thần nhướng mày nhìn chằm chằm cô ta

"Tôi sai rồi...không nên không nên đi nói cho Giang lão đại biết... Không nên...." Nói tới chỗ này Tiểu Anh Đào khóc nức nở càng lớn, nàng vạn vạn không nghĩ tới, lão già kia ở trước mặt cô ấy nói qua muốn dẫn cô ấy hưởng thụ nam nhân vinh hoa phú quý, ngồi ở đỉnh điểm, lại ở trong kinh hãi đem cô giao ra

"Lắm mồm, nên câm miệng" Ngữ khí của Thời Thần đột nhiên lăng liệt lên, cô một cước đạp lăn Tiểu Anh Đào, súng lục giấu ở trong túi quần được cô chỉ ngay ngực, Thích Hân quỷ thần xui khiến một bước xông về phía trước quỳ trên mặt đất "Có thể xin chị dừng giết cô ấy hay không, cô ấy....cô ấy từng cứu mạng của tôi, cô ấy nhất định không dám có lần sau" Nàng vội vã đụng đụng Tiểu Anh Đào, ra hiệu cô ấy mau mau bảo đảm

Ai biết Thời Thần đem đầu súng quay lại hướng về Thích Hân, ngữ khí càng là lạnh đến cực điểm, "Tiểu Anh Đào, ta có thể cho ngươi một con đường sống, hoặc là ngươi chết, hoặc là chị gái tốt của ngươi chết, ngươi muốn lựa chọn cái gì?" Nói xong cô không chút do dự bắn vào trên vai phải của Tiểu Anh Đào, đau đớn khảm tâm, đột nhiên đem câu nói kia phóng to, Tiểu Anh Đào chỉ cảm thấy có máu đang chảy ra từ thân thể của chính mình, cô ấy nửa người đều đau tê dại lên, "Cảm ơn... Cám ơn lão bản....tôi....tôi chọn cái thứ hai" Âm thanh cô ấy run rẫy nói ra, cô ấy còn không muốn chết, cô ấy còn trẻ.

"Chọn rất tốt" Thời Thần chân mày cau lại, một súng bắn vào trán của Tiểu Anh Đào, nhất thời nằm vật xuống trên mặt đất đã biến thành một bộ thi thể

Thích Hân sợ hãi không thôi, nàng dùng tay che miệng, khó có thể tiếp thu sự thực vừa rồi nghe được

"Chị em tốt của ngươi lần đầu tiên hạ độc ngươi, thì nhất định cô ta sẽ không chút do dự lựa chọn đáp án này" Thời Thần chậc chậc hai tiếng, đứng ở trước mặt Thích Hân nhìn Thích Hân ngồi xổm tại chỗ khó có thể tin, trong mắt của cô im bặt tháo xuống phần lãnh khốc

"Mau đứng lên, sự việc còn nhiều lắm" Dứt lời cô duỗi ra một cái tay kéo lấy Thích Hân trên đất, Thích Hân đưa tay đáp lại, một khắc đó nàng không biết nên làm gì hình dung phức tạp trong lòng

Trạch Địch từ trong xe oi bức đi xuống, mỗi cái tế bào toàn thân đều đang chảy mồ hôi bẩn, theo mục tiêu ròng rã năm ngày, cũng không có thể tìm được tình báo nhỏ tí tẹo nào, đều là không thể tiếp xúc được người liên hệ quan trọng nhất, điều này làm cho nàng thực tại có chút gấp, gián điệp trong tay đã chết không còn mấy người, hiện tại cái này xem ra cũng không được rồi.

"Địch tỷ, có muốn nói với gián điệp trước tiên không nên gấp gáp tiếp xúc hay không" Đồng sự đồng thời xuống xe cùng nàng ấy đưa cho nàng ấy một bình nước khoáng, Trạch Địch vặn ra mãnh liệt một hớp, "Nói cái gì nói, chuyện này cũng đợi bao nhiêu ngày, hắn làm sao bảo đảm với chúng ta? đang khó khăn cũng phải làm cho ta"

"Nhưng mà... Tiếp tục như vậy gián điệp có thể gặp nguy hiểm, tình huống như thế đều là đối phương có cảnh giác" Đồng sự nhắc nhở lấy nàng ấy

"Nguy hiểm? Làm cái gì không nguy hiểm? Cho không bọn họ tiền sao? Nếu như xác định, hắn sớm chết rồi, còn dùng đến 5 ngày không?" Trạch Địch khẩu khí không thiện nói

Đồng sự nghĩ thầm cũng phải, chỉ cần không xác nhận bọn họ còn có một đường có thể, hiện tại phía trên xiết chặt, cuộn độc phẩm đó bị giấu lại càng là kéo dài sau này càng là gây bất lợi cho bọn họ

"Bỏ đi bỏ đi... Các ngươi tiếp tục theo đi, ta muốn trở về nghĩ ngơi một chút" Trạch Địch khoát tay chặn lại, đem bình nước khoáng trống không ném một cái về thùng rác, cất bước liền đi vào cục, hiện tại nàng ấy chỉ có thể đem tất cả hi vọng đều để ở trên người tên biến thái đó. Nhưng mà mấy ngày gần đây cô

Nhưng mà mấy ngày gần đây có được đều là Thời Thần mang theo tiểu sủng vật kia của cô đi dạo các loại quán ăn đêm, tựa hồ quên đi nhiệm vụ của bản thân cô, thấy gái điế*m và ma tuý đầy màn hình, nàng ấy thì tức giận nghiến răng, nàng ấy bắt đầu hoài nghi mình có phải là thả hổ về rừng hay không

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Trạch Địch vang lên, nàng ấy nhìn lên mã số xa lạ phía trên kia, hơi nhướng mày, chẳng lẽ lại là điện thoại quấy rầy gì? Chọc tới trên đầu cảnh sát mà nói là tìm chết! Trạch Địch trong lòng bản thân khó chịu vừa nhận lấy nhận điện thoại, cơ hồ chính là đối với điện thoại thét ra tiếng: "Tên lừa đảo không có mắt..." Chưa kịp đợi nàng ấy mắng xong, thanh âm của đối diện điện thoại vang lên, đó là một thanh âm trầm ổn mà cô đọng, Trạch Địch không xa lạ gì, "Địch cảnh quan, nếu như hiện tại rảnh rỗi, làm phiền đến thành phố Tinh Hải"

Hết chương 10


Edit: đã cố gắng dịch cho mn dễ hiểu hết sức rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro