Chương 15: Em ấy hận chính là bản thân em ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Em ấy hận chính là bản thân em ấy

Mộ Nhan Cẩm lần đầu tiên điên cuồng tìm một người như vậy, phần cảm giác bất an trong lòng kia đang lan tràn một chút, Thời Thần tuyệt đối là muốn chính mình đi làm cái gì, cho nên cô vứt bỏ tất cả người bên cạnh, mà chuyện này một mình cô khẳng định làm không được, thế nhưng dựa theo tính cách của cô nhất định sẽ ngọc nát đá tan

Ở trong phòng nôn nóng bước đi qua lại, hy vọng nghe thấy là tin tức có quan hệ với cô, nhưng mà bên trong hành lang yên tĩnh trừ tiếng bước chân của mình ra không còn cái khác

Ngay ở lúc cô ấy không nhẫn nại được muốn vận dụng quan hệ cuối cùng đi tìm, điện thoại di động của cô ấy vang lên, số điện thoại xa lạ phía trên nhảy lên, một khắc đó Mộ Nhan Cẩm cảm thấy đó nhất định là Thời Thần, cô ấy tựa hồ cùng Thời Thần có một loại liên kết tâm ý nào đó, cô ấy có thể đọc hiểu lại không cách hiểu rõ Thời Thần mỗi lần đều sẽ dẫn tới trực giác và mẫn cảm của nữ nhân như cô ấy

"Alo, Thời Thần?" Mộ Nhan Cẩm cấp bách hỏi

"Nhan Cẩm, chị vẫn đúng là thần, không tiếp điện thoại cũng biết là tôi" Đối thoại đầu kia có vẻ ngữ điệu ung dung, lại làm cho Mộ Nhan Cẩm càng thêm bất an

"Em ở đâu? Tôi đi tìm em?"

"Nhan Cẩm, chị không cần tới tìm tôi, chị cũng không tìm được tôi, tôi gọi điện thoại đến chỉ muốn nói cho chị biết, đừng để càng nhiều người cuốn vào, tôi không thích người khác đến nhúng tay vào chuyện của tôi " Thời Thần bình tĩnh mà lý trí nói.

"Người khác?... Là chỉ tôi sao?" Trong lòng Mộ Nhan Cẩm không khỏi nhíu lại, cô ấy không hiểu vì sao chính mình lưu ý hai chữ xưng hô này như vậy

"Ha ha, Mộ Nhan Cẩm, Thời Thần tôi từ khi rất nhỏ thì quen biết chị rồi, nhưng mà nói thật, thời điểm tôi hoàn toàn tin tưởng chị là ở bệnh viện, chị cũng thực hiện lời hứa với tôi, vậy thì mãi luôn thực hiện tiếp"

"Không đúng, Thời Thần, bất kể là chuyện gì, em tỉnh táo lại rồi nói, Vưu Niệm em ấy lập tức liền sắp nhớ lại rồi, nếu như em ấy tỉnh rồi mà em không còn nữa, em nghĩ qua cảm nhận của em ấy không?" Mộ Nhan Cẩm bức thiết khuyến cáo

"Nhan Cẫm, Vưu Niệm em ấy nhớ tới tôi, chị thì nói cho em ấy biết Thời Thần chết rồi, để em ấy hết hy vọng đi"

"Thời Thần! Em vẫn là ích kỷ như thế, em tước đoạt quá nhiều tự do của Vưu Niệm, em từng hỏi qua em ấy muốn để em chết sao? bao gồm sau tai nạn xe kia, em từng hỏi em ấy muốn quên sao?"

"......" Trong lúc nhất thời đầu bên kia điện thoại im lặng, im lặng ngắn ngủi này để Mộ Nhan Cẩm cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, cô ấy nhìn theo tín hiệu vệ tinh biểu hiện theo dõi, hy vọng có thể nhanh lên một chút định vị vị trí của Thời Thần

"Mộ Nhan Cẩm, bất luận thế nào, chị thay tôi chăm sóc thật tốt em ấy, tôi không muốn em ấy có chuyện nữa, mặt khác..... Các người đều nên quên tôi đi" Không đợi Mộ Nhan Cẩm đáp lại, trong điện thoại thì truyền đến tiếng đô đô gác máy

Định vị trên hiện lên một chấm đỏ nhỏ, Mộ Nhan Cẩm không do dự nữa, lập tức lên xe trở về biệt thự

Vưu Niệm hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, nàng đã không có ý tứ ngủ cũng không có ý tứ thức dậy, nàng thì giống như một cái xác không có linh hồn

Một trận tiếng bước chân dồn dập lên lầu truyền đến, không lâu lắm thì xuất hiện ở trước phòng của nàng, "Vưu Niệm em đã ngủ chưa? Vưu Niệm?"

Vưu Niệm đảo đảo mắt của nàng, nghe bên ngoài tiếng kêu cửa dồn dập, lúc này mới đứng dậy chậm rì rì đi qua mở cửa, ai từng nghĩ, cửa vừa mở ra, một bàn tay mạnh mẽ liền tóm lấy cổ tay nàng, "Vưu Niệm em đi theo chị"

"Đi chỗ nào?"

"Không cần hỏi đi thì được rồi" Trên mặt của Mộ Nhan Cẩm có một tầng vẻ mặt ngưng trọng

"Vậy em thay quần áo"

"Đừng thay, nhanh chóng đi theo chị, em nhất định phải ở trước khi Thời Thần tìm cái chết, ngăn cản em ấy"

"Thời Thần? Tìm cái chết?" Trong lúc nhất thời Vưu Niệm bị mê muội, nàng không biết ý tứ của những lời này là gì, Mộ Nhan Cẩm không quản được nhiều như vậy, cô ấy lôi kéo cổ tay của Vưu Niệm thì đi ra ngoài, đã quản không được thời gian cũng quản không được quần áo, trong đầu của cô ấy chỉ có vài chữ, cô ấy phải cứu Thời Thần

Vưu Niệm mặc váy ngủ bị đặt ở trong xe, Mộ Nhan Cẩm thì lại tiến vào trên ghế của tài xế lái xe thẳng đến một nơi Vưu Niệm chưa biết

Trên xe chạy điều hòa, lạnh vèo khoan vào cổ áo của Vưu Niệm, nàng quấn lấy váy ngủ nghiêng đầu đánh giá Mộ Nhan Cẩm lái xe, nàng đang chờ cô ấy mở miệng nói chuyện

Cuối cùng sau khi thành thạo chạy mười phút, Mộ Nhan Cẩm mở miệng nói được câu nói đầu tiên, biểu tình nghiêm túc trên mặt cô ấy lại chưa thả lỏng một chút

"Vưu Niệm, em nhớ lại chuyện liên quan với Thời Thần bao nhiêu rồi?" Mộ Nhan Cẩm hỏi

Vưu Niệm cúi đầu, ngón tay không khỏi vuốt ve hai khối vết tích hình tròn trên mu bàn tay, "Mộ tỷ, Thời Thần chị ấy có phải còn đang hận em hay không?"

Mộ Nhan Cẩm bị một câu bất thình lình này kinh sợ, lẽ nào Vưu Niệm cả đoạn kia cũng nhớ lại rồi sao? "Em ấy không hận em, em ấy hận chính là bản thân em ấy"

"Cho nên, đây là nguyên nhân chị ấy không muốn tới tìm em đúng không? Vừa rồi chị hỏi em nhớ được bao nhiêu"

"Thực ra Mộ tỷ, sau khi em tiến vào phòng kia, em thì nhớ tới tất cả chuyện em từng làm khi em ở phòng đó, Mộ tỷ em làm như vậy là đúng không?" Vưu Niệm đột nhiên quay mặt sang, trong ánh mắt của nàng tích giữ nước mắt, theo động tác của nàng mà lăn xuống

"Không ngờ em trước hết nhớ tới lại là nơi đó.... Vưu Niệm, em cùng thời Thần thật sự là một loại người, có lúc lại cố chấp lại ấu trĩ, nhưng mà có lẽ chính là bởi vì như vậy, hai ngươi sẽ đi chung với nhau, aiz" Mộ Nhan Cẩm không khỏi thở dài, tiếp tục nói: "Vưu Niệm, em ấy muốn một mình đi đối mặt người đang chú ý đến em, hiện tại mạng của em ấy nắm ở trong tay em, cho nên chị dự định để em nhớ lại tất cả, bất luận em nhớ hay không, tất cả những thứ này đều là quá khứ của em từng có, bây giờ chị tự ý đem nó toàn bộ trả lại cho em" Mộ Nhan Cẩm chậm rãi nói ra, thời gian sáu năm, cô ấy là người quan sát Thời Thần và Vưu Niệm, cô ấy tham dự trong đó, rồi lại không đếm xỉa đến, quan hệ của cô ấy và Thời Thần vĩnh viễn thì giống như lúc họ mới gặp nhau, vượt qua quan hệ chủ tớ, lại dừng lại trước cửa lớn người yêu

Hết chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro