Chương 16: Đến chỗ này của tôi, chỉ có tôi nói mới tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Đến chỗ này của tôi, chỉ có tôi nói mới tính

Một chậu nước lạnh tưới vào trên người Vưu Niệm nằm trên đất, đem nàng rơi vào hôn mê mạnh mẽ kích thích, trước mắt một vùng tăm tối làm cho nàng cảm thấy đặc biệt bất an, trong miệng bị bịt lấy mảnh vải không phát ra được thanh âm gì, quần áo ướt dầm dề dính ở bên trên da thịt trắng nõn của nàng

"Đem trùm mắt cô ấy lấy xuống cho ta" Sau khi theo một giọng nam trầm thấp này, thị giác bị phong toả đã lâu cuối cùng khôi phục ánh sáng, nàng nhìn thấy một nam nhân đầy mặt dữ tợn ngồi ở trên một cái ghế cách nàng không xa, phía sau hắn mấy người cung kính đứng đó, đều là trai tráng một mét tám, bắt thịt trên trên cánh tay hiện lên bọn họ là có bao nhiêu sức

"Vưu Niệm" Nam nhân dùng cổ họng khàn khàn đọc lên tên của nàng, "Hai chị em cô cũng thật là giống a" Nam nhân lại cảm thán một câu

Vưu Niệm bị trói lấy tay chân vừa nghe thấy câu này thì kích động lên, nàng muốn nói cái gì, nhưng mà mảnh vải trong miệng làm cho nàng chỉ có thể phát ra tiếng rên nhỏ bé cùng với hơi thở trầm trọng

"Ngươi so với tỷ tỷ của ngươi sạch sẽ hơn nhiều" Nam nhân tiếp tục hài hước nói, hắn mặc kệ Vưu Niệm có hướng về hắn quăng tới ánh mắt địch ý hay không, chào hỏi lấy một người phía sau một chút, thì rất hứng thú nhìn Vưu Niệm

Vưu Niệm này ánh mắt này nhìn chăm chú đến khó chịu đem mặt nghiêng qua, không lâu lắm nàng thì nghe thấy ngoài cửa truyền tới một thanh âm của nữ nhân rít gào, nàng đã hiểu, đó chính là thanh âm của tỷ tỷ ruột của nàng Vưu Vân

"Ô ô ô" Vưu Niệm trợn to hai mắt giãy giụa lên

Cửa gỗ bị đẩy ra, nàng thấy được tỷ tỷ Vưu Vân bị tên trai tráng bắp thịt kia níu lấy tóc đưa tới, giống như ném rác đem cô ấy vứt trên đất, Vưu Vân hừ đau bò lên, nhìn thấy em gái ruột của chính mình bị trói thành như bánh chưng vứt ở trên sàn nhà, liên tục lăn lộn chạy tới đỡ lấy Vưu Niệm trên đất, Vưu Vân gương mặt trắng bệch lau đi nước bùn ô uế trên mặt Vưu Niệm, "Tiểu Niệm...."

Vưu Niệm nhíu mày, trừng hai mắt, nàng rõ ràng nhìn thấy trên mặt tỷ tỷ một khối xanh một khối tím, con mắt bị đánh sưng không thể tả còn có khóe miệng, tay nâng lấy mặt của nàng cũng là hiện đầy rẫy vết thương

"Tiểu Niệm...Chị có lỗi với em" Vưu Vân nâng lấy Vưu Niệm đem nàng từ từ ôm vào trong ngực của chính mình, hai hàng nước mắt từ trước mắt bầm đen chảy ra, trên thế giới này, người có quan hệ huyết thống với cô ấy chỉ có cô em gái trước mặt này, nhưng mà cô ấy lại tận tay đem em gái đẩy tới một con đường không có lối về

Nam nhân hai chân bắt chéo lắc lấy mũi chân, mắt lạnh nhìn tiết mục tỷ muội gặp lại, cuối cùng hắn thiếu kiên nhẫn hắn dùng chân đạp Vưu Vân văng ra, "Vưu Niệm, cô nhìn thấy tỷ tỷ cô rồi, như vậy chúng ta nên nói chuyện chính sự rồi." Nam nhân nghiêm nghị mấy phần, hắn từ trong túi tiền lấy ra một bức ảnh quay mắt về phía nàng, chỉ chỉ người bên trái bức ảnh, Vưu Niệm thấy được đó là hình bên mặt của một nữ nhân, cô có một khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp, trên lỗ tai mang theo một bông tai ở trong hình lóng lánh sáng chói mắt, trong lòng cô ôm một nữ nhân, đang dùng tư thế thân mật mà ám muội ở bên tai nữ nhân nụ cười xán lạn kia nói gì đó

"Ta để cô tiếp cận cô ta, thay ta chia rẽ quan hệ của cô ta cùng Trần Bình" Nam nhân từng chữ từng chữ nói cho Vưu Niệm nghe, hình như sợ nàng không nghe rõ

Vưu Niệm mờ mịt nhìn bức ảnh kia, nàng không quen biết người trong hình, càng đừng nói cái gì Trần Bình, thậm chí ngay cả đám người bắt cóc nàng này nàng cũng không quen biết, nàng đem ánh mắt cầu viện tìm đến phía Vưu Vân một bên, nàng phát hiện ánh mắt của tỷ tỷ tan rã như một bãi bùn nhão ngã quắp lại đất, càng không quản nàng, "Ô ô ô" Nàng ra sức kêu vài tiếng, muốn đem thân thể của chính mình di chuyển về hướng Vưu Vân lại bị nam nhân ngăn cản, Vưu Niệm sau khi mất đi bịt miệng, chỉ cảm thấy quai hàm sưng lên thành thả lỏng, cảm giác đau mỏi kích thích nàng chau mày, "Chị...chị...." Nàng kêu vài tiếng, phát hiện toàn bộ thân thể của Vưu Vân trên đất không ngừng run cầm cập

"Các ngươi làm gì với tỷ tỷ của tôi!"

"Chậc chậc chậc, Vưu Niệm tiểu thư cô còn không biết đây là tỷ tỷ thân yêu của cô phát tác ma túy"

"Ma túy? Các ngươi!" Vưu Niệm con mắt trợn to khó có thể tin lại liếc nhìn Vưu Vân trên đất thống khổ khó chịu

Nam nhân không kiên nhẫn gảy gảy mũi, nghiêng đầu tiếp tục nói: "Vưu Niệm, cô suy nghĩ xong rồi?"

"Phi, tôi không quen biết người kia, tại sao phải đến gần cố ấy! Các ngươi thả chị tôi ra!" Vưu Niệm không khách khí đáp trả

Nam nhân không tiếp lời, mà là từ trên ghế đứng lên, ở trước mặt Vưu Niệm bước đi thong thả vài bước, dừng ở bên người Vưu Vân, hắn duỗi ra một cái chân đạp ở trên tay của Vưu Vân bởi vì cả người run cầm cập mà run rẩy, Vưu Vân cả người run đến không xong vô lực dùng một cái tay khác đẩy lấy chân của hắn, nhưng mà làm sao cũng không cách để tay của chính mình rút trở về. Sau đó nam nhân chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, từ trong tay của thuộc hạ cầm lên một cái kiềm quơ quơ trước mặt Vưu Niệm

"Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì!" Vưu Niệm rít gào lên, nàng muốn dùng thanh âm khàn khàn của mình kêu tỉnh Vưu Vân thần trí không rõ trên đất, nam nhân trên mặt có biểu tình lãnh khốc, hắn đem cây kiềm kia gác ở trên ngón út của Vưu Vân, hơi dùng sức ngón út đã bị kẹp gãy đứt ra, đau đớn kịch liệt đem Vưu Vân kích thích kêu thảm một tiếng hôn mê bất tỉnh

"Chị....chị!" Vưu Niệm thê thảm hô to một tiếng

Khóe miệng nam nhân khơi lên, lại quơ quơ cây kiềm dính máu, cũng đem nó kẹp đến ngón áp út của Vưu Vân, ngay ở thời điểm sắp kẹp xuống, Vưu Niệm hô to một tiếng, "Tôi đáp ứng, đáp ứng các ngươi còn không được sao? Các ngươi đừng tổn hại chị tôi nữa!" Vưu Niệm hai mắt đẫm lệ nhìn Vưu Vân bị dằn vặt không thành hình người, kêu to hướng về phía nam nhân

Nam nhân hài lòng ngồi trở lại trên ghế, "Rất tốt, như vậy ta thì lẳng lặng chờ hồi âm của cô"

Vưu Niệm đứng trước gương co lại bờ vai, lần đầu tiên mặc bại lộ bại lộ như thế làm cho nàng thực tại thẹn thùng, "Vưu Niệm! Vưu Niệm? Làm gì mau ra a!" trước cửa truyền đến một trận thanh âm thúc giục, Vưu Niệm chỉ đành cúi đầu đi ra ngoài, giày cao gót trên chân dài nhỏ làm cho nàng đi lên đường đặc biệt cẩn thận theo, ở dưới sự dẫn dắt của giám đốc, nàng theo mấy người mặc cùng giống nàng bại lộ như thế đạp bước chân thành thục thướt tha hơn nàng để nữ nhân đi về phía mục đích của họ

Một tấm cửa gỗ nước sơn hồng, thảm trải nền màu đỏ đạp lên mềm mại, con mắt Vưu Niệm nhìn chằm chằm mặt đất, bị dùng sức đẩy một cái đẩy vào cửa, nàng đứng ở cuối cùng của hàng ngũ, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn người, đang làm xoa bóp, trong lòng nàng rõ ràng trang điểm như vậy và địa phương như vậy, chính mình là lấy thân phận gì tới

"Em có phiền hay không, tối hôm nay tôi không quay về" Một âm điệu không cao mang theo thanh âm từ tính truyền vào lỗ tai của Vưu Niệm, nàng không khỏi hơi ngẩng đầu nhưng mà tầm mắt bị một đạo bức bình phong che lại, bị đẩy đến đó đứng một chút, lúc này nàng mới thấy rõ thì ra bên trong chỉ có một người, đó là một nữ nhân đang hút thuốc hưởng thụ xoa bóp, cô đang dùng thanh âm tràn đầy từ tính thoáng trầm thấp kia nói điện thoại, cô tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn, khẩu khí trở nên hết sức không tốt, "Phong Vũ Phi, em nếu như muốn khóc thì cứ khóc đến sáng cho tôi, ngày mai tôi trở về nếu như em không khóc, em sẽ biết tay"

"Mẹ kiếp" Đối phương hiển nhiên cúp điện thoại trước, nữ nhân nằm kia lúc này mới mắng một câu, giám đốc đứng ở một bên vẫn cung kính chờ cô nói điện thoại xong lúc này mới đem một danh sách đưa cho cô, cô nhìn danh sách phía trên từng tên từng tên nhanh chóng ở trước mắt bay qua, Vưu Niệm không khỏi căng thẳng nuốt ngụm nước miếng, nàng hi vọng mình sẽ không bị điểm trúng tên

"Vưu Niệm? Là ai?" Cô đem con mắt từ trên danh sách nhấc lên, hướng về trong đám người liếc mắt nhìn, cuối cùng cố định hình ảnh ở cái nữ nhân sợ hãi rụt rè đứng cuối cùng kia, nhìn dáng vẻ trúc trắc nàng đứng mà buồn cười, bộ quần áo kia ở trên người nàng chứng tỏ không ra gợi cảm nên có, tuy ngực không tệ, lại ít đi ý vị của nữ nhân, nàng có ngây ngô và đơn thuần của tất cả mọi người ở đây không có, như vậy người nằm kia hứng thú lên, cô duỗi ra ngón tay thon dài chỉ chỉ Vưu Niệm, "Đem cô ấy kêu đến cho ta"

Giám đốc thấy Vưu Niệm bị điểm, vội vã đi tới chọc chọc nàng, lúc này Vưu Niệm mới phản ứng lại, căng thẳng liếm liếm khóe miệng, lúc này trong đầu nàng trống rỗng không biết nên làm thế nào cho phải, hôm nay trước khi tới tất cả giao phó của nam nhân tên Đoạn Long Huy kia đều quên sạch đi, trong đầu nàng chỉ có một câu nói, mình bị kêu trúng rồi, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!

"Đi đi!" Giám đốc đem nàng đẩy về phía trước, nhỏ giọng trách cứ nàng, Vưu Niệm đạp lấy giày cao gót chưa quen thuộc lảo đảo đi đến trước mặt cô, lúc này nàng mới hoàn toàn thấy rõ nữ nhân này, cô chính diện so với một bên mặt vẫn đẹp mấy phần, giữa lông mày kia anh khí càng tăng lên, dưới sống mũi cao thẳng là một bờ môi khơi lên độ cong, cô đúng lúc cười nhìn nữ nhân mới lạ này, hình như cả giày cao gót cũng mang không tốt

"Ai tìm cho cô quần áo mặc này?" cô đem ánh mắt liếc về phía giám đốc, giám đốc đứng ở một bên lập tức hiểu ý vặn ra cửa mang theo nữ nhân không được chọn còn lại ra cửa, không một chút thời gian thì lần nữa đưa tới một bộ quần áo

Vưu Niệm cầm lấy bộ quần áo bảo thủ một chút hơn trên người kia chuẩn bị đến phòng rửa tay thay đồ, lại bị nữ nhân tên là Thời Thần kia gọi lại, "Đi làm gì?"

"Tôi đi.... Thay quần áo...." Vưu Niệm chỉ chỉ phòng rửa tay gần trong gang tấc

Chân mày Thời Thần cau lại, "Tôi kêu cô đi sao? trước khi đến không nói cho cô biết quy tắc của tôi?"

Vưu Niệm cắn lấy khóe miệng gật gật đầu, nhớ lại lời của giám đốc nói với nàng, nữ nhân này ghét nhất người khác muốn làm gì thì làm

"Rất tốt, thì ở chỗ này thay" Thời Thần không chút biến sắc đem cánh tay gối ở dưới đầu, mà ánh mắt vẫn không dời khỏi thân thể của Vưu Niệm nàng, ý tứ mang theo khiêu khích, nhìn Vưu Niệm đặc biệt khó chịu

"Vậy tôi không thay" Vưu Niệm đem quần áo ném một cái dứt khoát quay người lại trừng Thời Thần một chút

Ánh mắt của Thời Thần vèo lạnh xuống, nữ nhân này có chút ý nghĩa lần đầu tiên thì dám phản kháng cô?" Cô chỉ có hai con đường, hoặc là ở đây thay đồ, hoặc là để hắn giúp cô thay" cô dùng cằm no đủ chỉ chỉ thợ xoa bóp đang xoa bóp chân cho cô

Vưu Niệm nhíu mày lại, nàng nhìn thợ xoa bóp cao lớn thô kệch kia một cái, "Tôi... Dựa vào cái gì hai con đường, tôi con đường nào cũng không chọn! Tôi thay quần áo vẫn không có quyền tự do sao?"

Thời Thần nhẹ giọng cười gằn một tiếng, hình như nghe thấy được một chuyện buồn cười nhất trên đời này, cô tránh ra thợ xoa bóp, đứng dậy đi tới bên người Vưu Niệm, trong con ngươi đen kịt phản chiếu bóng người nhỏ bé của Vưu Niệm, duỗi ra ngón tay thon dài kia, cô khơi lấy cằm của Vưu Niệm một cái, híp mắt nói với nàng: "Đến chỗ này của tôi, chỉ có tôi nói mới tính, cô không chỉ có không có cuộc sống tự do, cô vẫn không có tất cả quyền lợi"

"Phi! Cô là ai a! Dựa vào cái gì ngông cuồng tự đại như thế" Vưu Niệm lui về phía sau một bước phản cảm phất tay của cô

"Cô nghĩ thử xem?" Thời Thần lẳng lặng nhìn Vưu Niệm, cô cũng không giận, hình như tựa như một tuồng kịch

Lúc Vưu Niệm vừa định phản bác cô, liền nghe thấy ngoài cửa có thanh âm tranh cãi, Thời Thần hiển nhiên cũng nghe thấy, lông mày của cô vặn lên, khi hai người đồng thời đưa mắt tìm đến phía cửa lớn bị đá văng ra, sắc mặt của Thời Thần thay đổi, lúc này trước cửa đang đứng một mỹ nữ tướng mạo con lai lớp da trắng nõn, nàng ấy khí thế hùng hổ nhìn thấy Thời Thần thì chống nạnh đi tới, cho đến trước mặt Thời Thần, nàng ấy mới giảm đi dáng vẻ kêu căng ngạo mạn mấy phần, giây sau biến thành một bộ nghe lời, nàng ấy thân mật chèn lên cánh tay của Thời Thần, còn dùng thanh âm của uốn éo nói: "Thần, chị đem người ta vứt ở trong nhà không có lỗi với người ta đợi chị cả ngày sao?"

Hết chương 16

Edit: hình như bắt đầu từ khúc này tác giả sẽ kể các chuyện lúc trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro