Chương 17: (H) Thần...em có thể vì chị... Đi chết...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: (H) Thần...em có thể vì chị... Đi chết...

Mỹ nữ ôm lấy cánh tay Thời Thần làm nũng xong lúc này mới chú ý tới Vưu Niệm đứng ở phía sau, nàng ấy dùng ánh mắt không vui trên dưới đánh giá nàng một chút, vẻ ngạo mạn trên mặt hiển lộ hết, quay đầu lại kìm nén ủy khuất người bên cạnh tiếp tục làm nũng nói: "Thần! Chị làm sao lại gọi nữ đến, không phải đáp ứng em không gọi sao?"

"Ai để em tới?" Thời Thần cau mày nhìn nữ nhân phiền toái này, nàng ấy đều là tùy hứng làm bậy như thế

"Thần.... Người ta nhớ chị không thể được sao?" Mỹ nữ lắc lấy tay của Thời Thần, cong lên môi mê người

"Phong Vũ Phi, tôi hỏi em, ai để em đến?" Ánh mắt của Thời Thần khiến Vưu Niệm nhìn cũng sợ hãi, nhưng mà nữ nhân tên Vũ Phi kia lại căn bản không thèm để ý, vẫn tiếp tục dùng bản lĩnh làm nũng của nàng ấy để đối thoại

"Hừ, là bản thân người ta muốn đến"

"Tự mình? Phong Vũ Phi em coi tôi là người ngốc sao? Không ai nói cho em biết tôi ở đâu, em có thể đến?" Thời Thần một hồi rút ra cánh tay bị nắm ở trong tay nàng ấy

Phong Vũ Phi tức giận giậm chân, "Thời Thần! chị gần đây đều đối với em thờ ơ, chị rõ ràng đáp ứng với em, lại còn muốn ra ngoài tùy tiện tìm những nữ nhân vớ va vớ vẩn này, em chỗ nào không tốt! chị nói đi!"

Còn chưa đợi Thời Thần làm ra phản ứng, Vưu Niệm một bên luôn làm khán giả tức giận, "Ngươi nói ai không là vớ va vớ vẩn! Ngươi mới vớ va vớ vẩn đó!"

Eo nhỏ Phong Vũ Phi cắm xuống, lông mày dựng thẳng, "Ngươi tốt nhất cẩn thận một chút cho ta! Đây không có phần ngươi nói chuyện!"

"Ta mới không muốn cùng nói chuyện với ngươi đó!" Vưu Niệm hừ nhẹ một tiếng, cầm quần áo liền muốn tiến vào phòng rửa tay, nàng hiện tại ước gì thay đổi quần áo mau chóng rời đi đất thị phi này, hai người kia thấy thế nào đều là bệnh thần kinh

Nhưng mà Phong Vũ Phi không chịu giảng hoà, trên thế giới này dám hung dữ với nàng ấy chỉ có Thời Thần, cũng chỉ có Thời Thần là nàng ấy có thể hoàn toàn chịu đựng. "Ngươi đứng lại đó cho ta! Muốn đi? Không có cửa!" Phong Vũ Phi tóm chặt lấy tóc của Vưu Niệm, đem nàng kéo suýt chút nữa ngã xuống đất, Vưu Niệm bị đau ôm đầu, trừng mắt Phong Vũ Phi "Ngươi làm gì! Kẻ điên!"

"Ngươi nói ai điên!" Hỏa khí của Phong Vũ Phi mấy ngày nay đọng lại một hồi bị nhen lửa, nàng ấy cầm lấy một ly nước trái cây đặt ở trên kệ phủ đầu thì tưới lên trên đầu Vưu Niệm, dội xong nàng ấy vẫn không đã nghiền, liếc mắt nhìn ly thủy tinh trong tay, giơ lên thì muốn nện ở trên cửa đầu của Vưu Niệm

Cổ tay bị nắm lấy, cái ly bị mạnh mẽ đoạt lại, Thời Thần mặt tối sầm lại, vươn ngón tay chỉa về phía nàng ấy, "Phong Vũ Phi, nếu như em uống rượu, liền đi bên ngoài mượn rượu làm càn, đừng ảnh hưởng chuyện của ngày mai của tôi!"

"Thần! Chị làm gì phải giúp loại nữ nhân này!" Phong Vũ Phi ủy khuất bĩu miệng, nàng ấy trước đây từ nhỏ theo Thời Thần lớn lên, nữ nhân cô chơi đùa nàng ấy đều biết, không có một lần giống như hôm nay như vậy có được "xuất thủ cứu giúp" của cô

Thời Thần liếc mắt Vưu Niệm bị dội thành ướt sũng một cái, cô lại đối với nàng nổi lên một chút thương hại, "Bên trong có phòng tắm, đi rửa sạch sẽ thay đổi quần áo rồi đi" Nói xong cô từ trong túi đặt ở trên tủ lấy ra một xấp tiền vứt ở bên cạnh giường xoa bóp, "Cho cô"

Vưu Niệm không hề liếc mắt nhìn đống tiền kia thì cầm lấy quần áo tiến vào phòng rửa tay, Thời Thần nhìn nàng đi vào lúc này mới quay người lôi kéo Phong Vũ Phi liền đi ra cửa

Mới từ thang máy đi ra, Thời Thần đã bị Phong Vũ Phi vung tay ra, "Thần, nữ nhân kia là ai!"

Thời Thần nhíu mày lại: "Nữ nhân như em nhìn thấy"

"Cô ta khẳng định không phải người bình thường, chị chưa bao giờ sẽ bảo vệ một kỹ nữ" Phong Vũ Phi cắn răng giậm chân một cái phát lên tính khí nhỏ

Thời Thần nghe thấy Phong Vũ Phi vừa nói như thế, cô trong giây lát hình như hiểu rõ cái gì rồi, tròng mắt của cô ở trong hốc mắt xoay chuyển vài vòng, biểu tình trên mặt cũng hòa hoãn rất nhiều, "Vũ Phi, em ăn cơm chưa?"

Phong Vũ Phi bĩu môi, hung hăng nói "Chưa ăn! Chị ở bên ngoài không trở về nhà, em ăn cái gì ăn"

"Đừng nóng giận, tôi dẫn em đi ăn cơm đúng lúc" Thời Thần nhích lên ôm lấy eo nhỏ nhắn của Phong Vũ Phi, Phong Vũ Phi có vóc người giống như người mẫu, bao nhiêu nam nhân nhìn một chút đều phải lộ nhãn cầu, chính là một mỹ nữ như vậy vẫn đi theo bên người của Thời Thần, chưa bao giờ che giấu ái mộ của chính mình đối với Thời Thần

"Em muốn chị đút em ăn! hừ" Phong Vũ Phi thấy Thời Thần tính khí hòa hoãn, nàng ấy lại bắt đầu làm nũng lên

"Được rồi, được rồi...." Thời Thần đỡ đỡ trán, trên thế giới này nữ nhân có thể để cô nhẹ lời đối xử e sợ ngoại trừ Mộ Nhan Cẩm khôn khéo tài giỏi, hiểu ý ra, chính là nữ nhân cùng nhau lớn lên với cô này, nữ nhân này tuy phiền phức, nhưng mà trực giác lại đặc biệt chuẩn của cô, cả bản thân cô cũng không biết

Vưu Niệm thay đổi quần áo từ phòng rửa tay đi ra, tóc ướt dầm dề khoác lên trên lưng, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một đống nhân dân tệ dễ thấy này, tức thì không có nơi đánh, hung hăng hừ lạnh một tiếng, nàng mở cửa thì đi ra ngoài

Vừa đi còn vừa lén lút mắng người kia cuồng tự đại, ai biết vừa rời đi hộp đêm xuyên qua một đường cái thì bị một chiếc xe ô tô màu đen bay nhanh tới chặn lại đường đi, Vưu Niệm sợ hãi không thôi đi đến nhìn khuôn mặt quen thuộc kia một chút, nam nhân đó tên Đoạn Long Huy, bắt cóc nàng và tỷ tỷ

"Tiến triển như thế nào?" Đoạn Long Huy mở miệng trước

Vưu Niệm ngồi ở chỗ ngồi ở phía sau xe, do dự chốc lát, nàng mở miệng: "Còn được..."

"Còn được? Còn được cô ấy không lưu lại cô ở chỗ đó? Cô ấy là một nữ nhân rất háo sắc" Đoạn Long Huy nửa tin nửa ngờ nói.

"Có một nữ nhân tên là Phong Vũ Phi đột nhiên xông tới, tôi thì... yêu cầu rời đi" Vưu Niệm đem đoạn ngắn chính mình cùng Phong Vũ Phi cãi nhau tỉnh lược không nói

Con mắt dài nhỏ của Đoạn Long Huy liếc nhìn gương chiếu hậu, "Ngươi muốn tiếp cận Thời Thần, thì phải đề phòng nữ nhân kia, cô ta là thanh mai trúc mã của Thời Thần, Thời Thần tín nhiệm đối với cô ta vượt qua bất kì người nào"

"Tôi biết" Vưu Niệm thấp giọng trả lời, nàng nhìn những cảnh vật quay ngược lại ngoài cửa sổ kia, hình như những thứ kia đã sớm cách mình đi xa

"Ta cho ngươi thời gian nửa năm..." Đoạn Long Huy lời còn chưa nói xong lại bị Vưu Niệm cắt đứt

"Không cần nửa năm, hai tháng là đủ... Nếu như tôi làm được, ông nhất định phải thả tỷ tỷ ta, nếu như ngươi đổi ý, vậy ta liền đem chân tướng nói cho Thời Thần biết, đến khi đó mọi người cùng nhau ngọc nát đá tan" Vưu Niệm đưa ra điều kiện

Đoạn Long Huy không khỏi lại đánh giá nữ sinh đại học nhìn lên như một nghé con mới sinh non nớt, không ngờ trên người nàng lại còn có một một luồng hận mạnh mẽ, "Được" Đoạn Long Huy không do dự đáp ứng

Ngồi ở trên ghế sofa của phòng khách, Thời Thần tẻ nhạt bật lên TV, bình thường cô cũng không làm sao ở nhà qua đêm, từ khi Vũ Phi từ nước ngoài trở về, nàng ấy lại như một miếng thuốc dán chó má dính vào trên người Thời Thần, số lần về nhà cũng là càng ngày càng tăng, Mộ Nhan Cẩm cọc gỗ kia giống như đều cười nhạo cô thay đổi ngoan đi rất nhiều

"Tắm thật là thoải mái" Phong Vũ Phi từ trên lầu đi xuống ngồi xuống bên cạnh Thời Thần, đem thân thể tựa ở trong lồng ngực của Thời Thần

"Em hôm nay gọi điện thoại cho lão gia tử chưa?" Thời Thần ấn lại phím điều khiển từ xa hỏi

"Gọi rồi, nhưng mà vẫn là như cũ, ông ấy có lúc tỉnh táo có lúc hồ đồ" Phong Vũ Phi nói tới chỗ này trong ánh mắt có mất mác

"Sinh nhật của lão gia tử còn có một tháng, tôi đến thời điểm đó tặng ông ấy một món lễ lớn, không chừng vừa vui vẻ thì khỏi bệnh rồi" Thời Thần nghĩ ra chuyện cười hóa giải một chút thương tâm của phong Vũ Phi

"Ba em ông ấy... Kỳ thực chỉ muốn chị có thể an toàn...ông ấy thành dáng vẻ kia... Vũ ca cũng đã chết...." Nói xong, Phong Vũ Phi bỗng nhiên khẩn trương lên, nàng ấy đem thân thể của mình dựa vào Thời Thần càng chặt một chút, "Thần, chị nói chúng ta cũng sẽ có một ngày như Vũ ca kia không?"

"Tôi cũng không có ngốc như Kinh Vũ, nếu như không ngoài dự liệu của tôi, đầu của Đàm Băng nửa tháng nửa thì phải dọn nhà dùng nó để viếng mồ của Kinh Vũ không thể tốt hơn nữa rồi" Thời Thần không để ý lắm cong cong khóe miệng, bàn cờ cô ròng rã bày hai năm thì phải thu lưới rồi, người hại lão gia tử, giết Kinh Vũ cô sẽ để hắn nếm trải cái gì là cái giá

"Thần? chị bắt được Đàm Băng rồi?" Con mắt Phong Vũ Phi trừng lớn cái vèo, nàng ấy không nghĩ tới Thời Thần thật làm được rồi

"Thế nào? Không tin tôi?" Thời Thần nghiêng đầu nhìn chằm chằm Phong Vũ Phi, nàng ấy mới vừa tắm xong xem ra càng nhiều mấy phần mùi nữ nhân, khịt khịt mũi, nước gội đầu cô thích là tiến vào lỗ mũi, Phong Vũ Phi tuy tùy hứng, nhưng mà nàng ấy xưa nay đều đem Thời Thần coi là tâm lý số một, ngay cả nước gội đầu này nàng ấy đều luôn dùng thứ Thời Thần thích

"Đáng ghét, em làm sao có thể..." Không đợi Phong Vũ Phi nói xong, môi đã bị ngậm lấy. Phong Vũ Phi rủ xuống bờ vai của Thời Thần, Thời Thần dùng đầu lưỡi liếm liếm môi nàng ấy

Phong Vũ Phi ngoan ngoãn mở ra khoang miệng, Thời Thần tiến nhanh mà vào, cô cùng Vũ Phi có ăn ý quá mức quen thuộc, chỉ cần hơi động Vũ Phi thì sẽ phối hợp động tác kế tiếp của cô

Đầu lưỡi ở trong cổ họng dây dưa, nước bọt triền miên, Thời Thần hai tay cởi xuống áo khoác của Phong Vũ Phi, đem nàng đè ở trên ghế sofa, tay phải không thành thật kia chỉ là xoa lấy v*ú của Phong Vũ Phi còn chưa đủ, đã sớm ở thời cơ thích hợp xoa nắn lấy búp hoa của nàng, lập tức thì gây nên cảm giác tê sưng, để Phong Vũ Phi mặt lộ vẻ ửng hồng, trong thanh âm đều mang theo nhu mị, thở nhẹ kêu tên của cô "Thần...." Hai ngón tay chậm rãi cắm vào chân tâm, trong vách nhăn nheo ở dưới xoay chuyển có tiết tấu của cô sinh ra hưng phấn không thể chống lại

Phong Vũ Phi nắm lấy bờ vai của Thời Thần, da trên người đã sớm cực nóng khó nhịn, giọt mồ hôi nhỏ thấm ở bên trên hai cỗ thân thể, hô hấp dồn dập. Thời Thần biết mỗi một điểm hưng phấn của Vũ Phi, lại như điển hình đã sớm ghi lại trong danh sách, cô có thể dễ dàng để Vũ Phi tiến vào cao triều

"Thần...em có thể vì chị... Đi chết..." Phong Vũ Phi đỏ mặt thở gấp lấy ra lời nói như vậy.

Thời Thần hôn cổ của nàng ấy, phần tín nhiệm không gì phá nổi giữa họ, cô không biết là bởi vì thân phận hay là bởi vì tính tình

Hết chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro