Chương 18: Cô biết tôi tại sao lưu lại cô không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Cô biết tôi tại sao lưu lại cô không?

Trên trời rơi xuống mưa nhỏ li ti, đem phố lớn ngõ nhỏ bao phủ ở trong một mảnh mưa bụi. Ở trong thành phố này có hàng trăm hàng ngàn người đi làm tầm thường thuận theo tự nhiên, còn có hắc ám và tàn khốc sau lưng thông thường bình phàm kia

Thời Thần ngồi ở trên ghế tiếp khách nhìn mưa phùn li ti lưu lại trên kính, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ một chút tay cầm ghế tựa, một thân âu phục cắt khéo léo làm cho cô đẹp đẽ và tinh thần đặc biệt, cô rất ít mặc quần áo chính thức như thế, trừ phi cô muốn gặp người quan trọng gì

Mộ Nhan Cẩm một bên nhìn đồng hồ tay một chút, kim giờ đã sớm chỉ đến chín giờ, vẫn còn không thấy bóng người, cô ấy liếc nhìn Thời Thần một chút hơi híp mắt lại, lấy điện thoại di động ra vừa định gọi một cuộc điện thoại lại bị Thời Thần ngăn cản

"Nhan Cẩm, theo tôi cùng xuống nghênh tiếp Trần Bình" Thời Thần bình thản mệnh lệnh Mộ Nhan Cẩm

Mộ Nhan Cẩm cũng không có hỏi tại sao, chỉ là hơi nghi đã muộn một chút, liền y theo chỉ thị của Thời Thần cùng cô đi tới phòng khách. Trong thang máy Mộ Nhan Cẩm nhìn sống lưng thẳng tắp của Thời Thần như đang suy tư

Cửa thang máy mở ra, Thời Thần cùng Mộ Nhan Cẩm đứng ở hai bên cửa xoay, lại như đứa bé giữ cửa tựa như cùng đợi khách hàng đến, ai cũng sẽ không nghĩ đến nữ nhân truyền kỳ trấn S lúc này lại khúm núm như vậy

Mưa nhỏ ngoài cửa chưa nghe qua, đồng hồ trên tường tí tách vang vọng, Thời Thần nhìn kim giờ phía trên từng chút một đi qua, sau khi nó đi qua nửa vòng, Bentley khoan thai đến chậm mới dừng ở cửa, từ trên xe bước xuống một nam nhân y phục hào hoa phú quý. Trên mặt Thời Thần vốn không có biểu tình đột nhiên nhu hòa rất nhiều, cô mang theo Mộ Nhan Cẩm đi lên trước cùng nắm tay với nam nhân tiến vào

"Đây là thư ký của ta, Mộ Nhan Cẩm" Thời Thần giới thiệu cho Trần Bình một phen

Trần Bình cười ha ha "Tiểu Thời, lần trước ngươi thì giới thiệu qua, ngươi đã quên?"

Mộ Nhan Cẩm gật đầu nở nụ cười, lễ phép cùng hắn cũng nắm tay, Trần Bình cầm lấy tay của Mộ Nhan Cẩm không khỏi trong mấy giây, trong mắt nhỏ lóe lên ánh sáng phóng đãng để cô ấy thực sự buồn nôn

"Trần lão bản, xin mời trên lầu" Thời Thần cắt đứt đánh giá của Trần Bình, hữu ý vô ý che ở trước người của Mộ Nhan Cẩm

Trần Bình không giỏi dây dưa liền theo họ cùng nhau lên lầu, hôm nay tới đây chính là vì đàm luận kế hoạch hợp tác sau năm năm, hắn háo sắc nữa cũng có thể phân rõ chính yếu

Ngồi ở trên bàn đàm phán, Trần Bình vẫn một bộ dáng dấp đại lão, tay hắn nắm 60% cổ phần, còn siết lấy mạch máu của Thời Thần, hắn có thể tự mình đến chính là đối với cô tôn trọng rồi

"Tiểu Thời, hủy bỏ hiệp ước này còn sớm, gấp gáp như vậy là sợ ta không cho ngươi đồ ăn?" Lúc nói lời này, khẩu khí Trần Bình dương dương đắc ý để Mộ Nhan Cẩm một bên nhíu chặt chân mày, vừa nhìn Thời Thần nữa, như là người không liên quan

Khóe miệng cô khơi lên một nụ cười vừa phải, "Năm năm này có thể gió êm sóng lặng, tài nguyên rộng rãi vào xác thực dựa vào Trần lão bản, cho nên vì cảm tạ Trần lão bản chống đỡ, quyết định đem toàn bộ cổ phần sòng bạc tặng cho Trần lão bản, mà ta chỉ chiếm một nửa cổ phần phố Tinh Hải, ngươi xem như vậy có được không?" Thời Thần không có đợi Trần Bình đưa ra điều kiện gì, liền đem một khối thịt mỡ to này cho Trần Bình

Trần Bình đã sớm thèm nhỏ dãi sòng bạc đã lâu, đây chính là lắc cây vàng. Nhưng mà cô tại sao lòng tốt như vậy đem khối thịt mỡ này cho mình? Trần Bình không khỏi bắt đầu nghi ngờ lên

Thời Thần nhìn thấu nghi hoặc và bàn tính của Trần Bình, vì hắn rót một tách trà, giọng nói mang vẻ ôn hòa sắc sảo "Trần lão bản, quan hệ của ta cùng với Đàm Băng ngươi khẳng định biết, cổ phần này chính là dùng để mua hỗ trợ của Trần lão bản, thật giúp ta diệt trừ rác rưởi Đàm Băng kia"

"Ngươi muốn giết hắn?" Trần Bình bỗng chốc hiểu rõ vì sao Thời Thần phải ra lợi thế nặng như vậy rồi, Đàm Băng là người cung cấp chủ yếu trong tay hắn nắm, tiểu tử kia hung tàn chọc không ít người, làm thế nào cũng không chết được, đến bây giờ còn sống rất tốt, hắn hiện tại cũng coi như là một nhân vật vang dội trong xã hội đen rồi.

"Thời Thần ta là hạng người gì, Trần lão bản biết, bất bình tất báo, không chết không thôi, Đàm Băng tổn thương dưỡng phụ ta, giết Kinh Vũ mới đoạt được hắn hiện tại mới có tất cả, cho nên ta giết hắn là thiên kinh địa nghĩa" Thời Thần không e dè quan hệ của mình và Đàm Băng, đem những tình báo rõ ràng mười mươi của Trần Bình nắm giữ kia từ trong miệng chính mình nói ra. "Ta dùng số cổ phần của sòng bạc đổi sự ủng hộ của Trần lão bản, ta cảm thấy xứng đáng"

Trần Bình ở trên con đường này lăn lộn mấy chục năm, so với Thời Thần mới ra nhà tranh càng thêm rõ ràng quy tắc của hắc đạo, giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, huống chi hắn đã sớm muốn xúc đi cái tai hoạ này, cùng nhau đem thủ hạ của Đàm Băng toàn bộ ăn đi, khi đó hắn không hề bị người kiềm chế, nhưng mà hắn cũng không thể xem nhẹ nữ nhân Thời Thần này, cô bằng vào năng lực của chính mình đến vị trí này cũng không thể xem thường

"Đàm băng thôi, người này ở trong xã hội đen cũng coi như là người có danh tiếng, không phải là dễ đối phó" Trần Bình thổi thổi tách trà uống một hớp kính trà của Thời Thần

"Trần lão bản cũng không dò xét tài nguyên trên tay hắn sao? Ta chỉ trả thù không lấy một chút, ai bảo chúng ta đều là hợp tác một thể chứ, ngươi nói đúng không" Thời Thần liếc mắt Trần Bình một cái

Trần Bình cười cười, ngoài miệng lại không có vội vã đáp ứng, hắn tìm một cái cớ đổi chủ đề, cuối cùng trước khi đi cũng chỉ là ký kết hợp tác tiếp tục ước hẹn, lại không có bàn luận chuyện cổ phần

Đưa Trần Bình đi, biểu tình trên mặt Thời Thần lại quay về lạnh lùng, sau khi cô về văn phòng vẫn đứng ở trước cửa kính thật lâu không trở về ngồi, Mộ Nhan Cẩm cứ như vậy yên lặng cùng Thời Thần đứng, không nói một lời

"Chị vẫn đứng không mệt mỏi sao?" Thời Thần đột nhiên nói một câu

"Em không ngồi, tôi đương nhiên sẽ không ngồi" Mộ Nhan Cẩm trả lời Thời Thần quay đầu lại nhếch miệng, trong lời nói có một tia trêu đùa "Vậy tôi nếu như đi chết, chị cũng theo tôi cùng chết?"

"Lão gia tử tìm tôi lại đây chính là nói với tôi, Thời Thần sống ngươi sống, Thời Thần chết ngươi chết"

"Chậc, lão gia tử hiện tại cũng phải chết rồi, chị còn đem lời của hắn xem là thánh chỉ" Thời Thần lắc lắc đầu, thở dài ngồi xuống ghế, nhìn mưa nhỏ bên ngoài còn đang rơi, Thời Thần một cái tay chống cái trán phát ngốc, Mộ Nhan Cẩm nhìn kỹ lấy cô trầm tư lại bị hạn chế

Không biết như vậy lại qua bao lâu, Thời Thần đột nhiên mở miệng, "Đêm nay còn đi Vân Đỉnh, chị trở lại nói cho Vũ Phi biết, để em ấy đừng đến tìm tôi, tôi có chính sự muốn làm, nếu như hỏng thời cơ của tôi, không chỉ có không báo được thù, tính mạng của tôi còn phải ném vào"

"Chỉ là báo thù sao?" Mộ Nhan Cẩm lơ đãng bật thốt lên, lại làm cho đồng tử của Thời Thần đột nhiên kịch liệt co lên

Thấy Thời Thần không nói, Mộ Nhan Cẩm mặt đơ thậm chí sẽ không vì chính mình đã gây nên cảnh giác của Thời Thần mà biện giải vài câu, chỉ là hướng về ngày xưa như vậy, dùng ngôn ngữ bình thản trả lời: "Tôi đi làm, buổi tối...đừng uống quá nhiều rượu" Cuối cùng cô ấy vẻn vẹn chỉ là xuất phát từ quan tâm dặn dò một câu, thì rời khỏi văn phòng

Thời Thần nhìn thấy bóng lưng kia rời đi, không khỏi nội tâm phức tạp, Mộ Nhan Cẩm đi theo bên cạnh mình đã có thời gian mấy năm, nhưng mà cô ấy luôn đang đề phòng người đột nhiên đến này, hôm nay không nghĩ tới cô ấy lại có thể một cái nhìn ra bên trong giấu diếm huyền cơ, nếu như là kẻ địch, vậy chính là kẻ địch mạnh cỡ nào

Mộ Nhan Cẩm ngồi ở trong xe, không có vặn ra chìa khóa khởi động, mà là cầm điện thoại di động lên bấm điện thoại của trung tâm tắm rửa Vân Đỉnh, đem chuyện tin tức Thời Thần muốn tới trước tiên thông báo ông chủ của họ một tiếng

"Có một nữ nhân tên Vưu Niệm hôm nay đang làm sao?" Mộ Nhan Cẩm như đang suy tư hỏi

Sau một trận tiếng lật sách, là trả lời của đầu bên kia điện thoại: "Đang làm"

"Không nên để cho cô ấy tiếp khách mời khác, mặt khác....." Mộ Nhan Cẩm suy nghĩ một chút, "Đem phòng của Thời Thần lấp lên máy nghe lén, đem tư liệu của Vưu Niệm cho ta một phần" Nói xong cô ấy cúp điện thoại, lúc này mới khởi động ô tô đi tới biệt thự của Thời Thần

Vưu Niệm ngồi ở bên trong phòng hóa trang, nhìn chính mình trước gương sắc mặt tái nhợt, mấy ngày nay giống như mơ một giấc mơ, dường như linh hồn từ cái xác của chính mình xông bay ra ngoài, trước một tuần lễ nàng còn đang trong túc xá của đại học xem sách chuẩn bị nghênh tiếp kì thi, hiện tại cũng đang ngồi ở trong không gian thu hẹp dày đặc mùi son phấn này, vẽ ra hóa trang nàng chưa quen thuộc

"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, kì kì kèo kèo làm gì?" Thanh âm của giám đốc thiếu kiên nhẫn ở sau lưng Vưu Niệm vang lên, đem nàng rơi vào trầm tư kéo về trong thực tế, không nghĩ tới cách hai ngày trước, thì lại bị chọn rồi

Thu dọn xong quần áo, nàng theo giám đốc cùng đi tới phòng của nữ nhân kia, tựa hồ cô thường xuyên đến nơi này, thậm chí đều có phòng chuyên dụng của cô. Đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy là Thời Thần ăn mặc áo tắm trắng nõn đang ngồi ở bên cạnh bàn hút thuốc. Nghe thấy động tĩnh cô quay đầu nhìn về phía Vưu Niệm trước cửa, trên gương mặt lạnh lùng kia đột nhiên dương lên một cái mỉm cười, "Lại đây ngồi"

Vưu Niệm vừa sửng sốt, nàng không nghĩ tới nụ cười ở trên khuôn mặt kia sẽ là ra sao, Vưu Niệm bị nhiệt tình bất thình lình làm cho không biết làm sao nhíu lại lông mày cẩn thận từng li từng tí một đi qua

"Tôi lần trước đem cô dọa rồi?" Thời Thần nhìn dáng vẻ nàng câu nệ buồn cười hỏi

"Không có"

"Không có thì tốt, tiền cho cô vì sao không lấy?" Thời Thần hút một hơi khói hỏi

"Tôi...." Trong lúc nhất thời Vưu Niệm lại không biết nên làm gì trả lời, nàng bắt đầu có chút hối hận tiền kia tại sao không lấy, không lấy không phải đại biểu nàng kỳ quái sao?

"Ngày đó là lần đầu tiên của cô ?"

"Phải...." Thanh âm của Vưu Niệm nói ra không khỏi thấp xuống, đây không phải nghề nghiệp hào quang gì, nàng thậm chí cũng không muốn đi thừa nhận

"Cô biết tôi tại sao lưu lại cô không?" Thời Thần nghiền ngẫm nhìn Vưu Niệm

Vưu Niệm gật gật đầu, biểu thị nàng biết rõ

"Vậy cô nói thử tại sao?"

"Tôi không giống với người khác...." Vưu Niệm thành thật trả lời, đáp án này chỉ cần hơi hơi động đầu óc liền biết

"Cô thông minh a, vậy tôi có phải nên mời cô gái nhỏ thông minh này đi ra ngoài chơi một chút không dây?" Thời Thần theo bản năng liếm liếm khóe miệng

Vưu Niệm rất không muốn đi, thế nhưng nàng không cách nào từ chối, đây đối với nàng mà nói là thời cơ tốt nhất tiếp cận Thời Thần

"Vậy thì đi thôi, Vưu Niệm" Thời Thần đứng lên duỗi ra một cái tay về phía Vưu Niệm, đốt ngón tay thon dài của cái tay kia, móng tay mượt mà để người nhìn thấy đều sẽ muốn đi nắm thử, Vưu Niệm cũng không ngoại lệ, nàng nắm lấy cái tay kia, nhiệt độ hơi lạnh phối hợp cảm giác của nó để Vưu Niệm trong nháy mắt thích cảm giác cầm lấy này

Hết chương 18

Edit: Hình như Thời Thần lớn hơn Mộ Nhan Cẩm thì phải, trước đó đã lỡ cho Nhan Cẩm vai chị rồi, đành phóng lao thì theo lao luôn, đợi kết thúc truyện sẽ sửa lại sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro