Chương 19: Sau này em còn muốn gả cho chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Sau này em còn muốn gả cho chị

Đèn nê ông đỏ buổi tối chiếu vào trên cửa sổ xe, Vưu Niệm kéo xuống cửa kính, nhìn thế giới phồn hoa mà rực rỡ bên ngoài, nàng trong thời gian hai mươi năm qua, lại một khắc cũng không có từng hòa vào bên trong cuộc sống như thế. Trong trí nhớ của nàng, ngoại trừ đổi qua rất nhiều lần địa điểm làm công, chính là rất lâu một lần tỷ tỷ nàng mới có thể tìm đến, khi đó có lẽ là cảm giác vui vẻ nhất của Vưu Niệm

Tỷ tỷ luôn sẽ dẫn nàng đi một lần quán cơm xa hoa, gọi một bàn món ăn, lại một đũa cũng không động, cười híp mắt nhìn Vưu Niệm đem những sơn trân hải vị kia đưa vào trong bụng, một câu cô ấy yêu nhất nói với Vưu Niệm chính là, Tiểu Niệm ăn nhiều chút, lớn rồi thì sẽ không bị bắt nạt

"Tỷ tỷ..." Vưu Niệm trong lòng yên lặng suy nghĩ

"Phát ngốc gì?" Một câu nghi vấn đem Vưu Niệm kéo trở lại, nàng đem thương cảm vừa rồi vứt bỏ vội vã trả lời một câu

"Không có gì...."

"Tôi phát hiện cô rất thú vị, hôm nay ra ngoài chơi cô tổng cộng thì ngẩn người năm, sáu lần, là cô quen như thế à, hay là trong lòng cất giấu cái gì?" Thời Thần nghiêng đầu đi nhìn Vưu Niệm ở ghế phụ, hỏi bóng hỏi gió

"Tôi chỉ là không quá thích ứng..." Vưu Niệm nghĩ đến một đáp án không đúng đề lắm

"Không thích ứng?" Thời Thần có chút cân nhắc đọc một lần, lúc này đèn xanh đúng lúc sáng lên, Thời Thần đem sự chú ý chuyển đến trên lái xe. Không có tiếp tục nữa truy hỏi để Vưu Niệm thở phào nhẹ nhõm

Mãi đến tận lái xe đến dưới lầu tiểu khu của Vưu Niệm, hai người mới lại lần nữa nói lên

"Tôi đã nói với giám đốc rồi, sau này cô không cần phải đi thích ứng với người khác, cô chỉ cần nghĩ tôi là được rồi" Đem xe đậu ở bên lề đường, Thời Thần nhếch miệng lên một độ cong đẹp đẽ, mang theo vài phần nghịch ngợm tựa như ý cười, nhìn theo lại khiến người ta có mấy phần động lòng, ngôn ngữ bá đạo này từ trong miệng cô nói ra lại không có gây nên phản cảm của Vưu Niệm

"Đây là di động mới của cô, bên trong đừng lưu số của bất cứ người nào, chỉ có tôi, sau này cô thì dùng nó gọi điện thoại cho tôi" Thời Thần từ cửa sổ của xe đưa ra ngoài một một cái điện thoại di động cho Vưu Niệm, còn nháy nháy mắt với nàng, Vưu Niệm nhận lấy cầm ở trong tay nghe lời gật gật đầu

Thời Thần làm động tác tay bye bye, thì kéo lên cửa sổ của xe lái xe rời đi, Vưu Niệm quẹt qua điện thoại không có khóa, quả nhiên trong điện thoại di động mới tinh chỉ có một số điện thoại lạ hoắc, thì ở lúc này một cái điện thoại khác trong túi của Vưu Niệm vang lên, nàng lấy ra nhìn thấy cái tên lóe lên phía trên, trong lòng không khỏi nhíu lại, vội vã nhận

"Tỷ..."

Thời Thần đánh vô lăng, một máy nghe trong xe phát ra một tiếng tích, cô vặn ra nút mở của máy thu, bên trong truyền tới chính là thanh âm của Vưu Niệm

"Tỷ, chị có khỏe không? Bọn họ không có đánh chị chứ..."

"Được, chủ nhật này em trở lại" Sau khi ba câu nói đơn giản, Vưu Niệm thì cúp điện thoại, tiếp đó trong máy thu yên tĩnh xuống

"Người như vậy thật có thể làm nằm vùng sao? Hừ" Thời Thần cười lạnh một tiếng, một mình cười nhạo một phen. Vừa đem xe láy gần đến nhà xe, Thời Thần đã nhìn thấy Phong Vũ Phi đã sớm chờ ở phía ngoài

"Này, tôi nói em có phải ngốc không? giờ cũng mấy giờ rồi còn không ngủ, tôi không phải để Mộ Nhan Cẩm nói cho em biết không cần chờ tôi sao?" Thời Thần cau mày đứng trước mặt Phong Vũ Phi

Phong Vũ Phi đánh một cái ngáp, dùng âm thanh mười phần buồn ngủ nói "Chị không ở, em ngủ không yên ổn"

"Đại tiểu thư, em mấy tuổi rồi? Thời điểm ở bên Mĩ tôi làm sao không thấy em ngủ không yên ổn?" Thời Thần tuy một bên trách cứ ghét bỏ Phong Vũ Phi, lại vẫn là lôi kéo tay nàng ấy dẫn vào phòng

"Không, em thì muốn ngủ với chị" Phong Vũ Phi như thuốc dán da chó dính vào trên người Thời Thần

Thời Thần ngồi ở trên ghế sofa rót một chén nước uống một hớp, Phong Vũ Phi như một con mèo nhỏ ngã sát vào bên người Thời Thần

"Tối hôm nay mọi người đi đi nơi nào?" Phong Vũ Phi quệt mồm hỏi

"Đi nhà khách em tin không?" Thời Thần đùa giỡn chà cái mũi của Phong Vũ Phi một cái

"Em làm sao không ngửi ra mùi vị?" Phong Vũ Phi ngửi lấy quần áo của Thời Thần một chút

"Ô, đại tiểu thư của tôi mũi còn có thể ngửi ra mùi?" Thời Thần buồn cười nhìn Phong Vũ Phi, thấy dáng dấp chua chát của nàng thật là buồn cười

"Em không chỉ có thể ngửi ra mùi vị, em còn biết chị đối với cô ấy có ý kiến" Phong Vũ Phi nghĩa chánh ngôn từ nói.

"Em không phát sốt chứ, cơm nước hôm nay ăn không ngon? Đau bụng đem đầu óc kéo hỏng rồi?" Thời Thần giơ tay lên sờ về phía trán của Vũ Phi

Vũ Phi phiến diện né đầu qua, thật lòng nói "Em sẽ không bỏ qua cho cô ấy, em nói là thật"

"Phong đại tiểu thư, em có thể không thêm phiền phức cho tôi hay không, nữ nhân này nói không chắc đối với tôi có tác dụng lớn, em cũng đừng làm loạn tôi cảnh cáo em" Thời Thần nghiêm mặt xuống

Phong Vũ Phi nhíu lại lông mày, chu cái miệng nhỏ nhắn "Vậy chị yêu em không?"

Thời Thần sờ sờ mũi, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, vấn đề này cơ hồ trên mỗi tháng Vũ Phi đều sẽ hỏi một lần, dường như nó thì như một phần an tâm của nàng ấy

"Lão gia tử đem em giao cho tôi, tôi tự nhiên yêu" Thời Thần suy nghĩ một chút hồi đáp

Phong Vũ Phi hiển nhiên không thích đáp án này, nàng ấy lắc lắc tay của Thời Thần còn muốn để cô nói cụ thể một chút, lại bị Thời Thần trừng lấy, "Chị lại nổi nóng với em! Hừ?"

"Được rồi được rồi, cũng mấy giờ rồi, em không ngủ tôi ngủ a!" Thời Thần ra vẻ muốn đứng lên, Phong Vũ Phi như cá trạch nhỏ nhăn nhó đi tới, kéo lấy tay của Thời Thần đi lên trên lầu

Mộ Nhan Cẩm ngồi ở một bên cửa sổ sát đất của nhà trọ, điên thoại di động của cô ấy lúc này lấy được một tư liệu mỏng manh, dập tắt đầu thuốc, Mộ Nhan Cẩm vừa cẩn thận nhìn một lần cuối cùng ngón tay điểm vào một cột quan hệ người thân, "Còn có một tỷ tỷ..."

Lúc này đột nhiên điện thoại của Mộ Nhan Cẩm vang lên, cô ấy vừa liếc thì biết đó là số điện thoại của Thời Thần. Thuận tay vớ lấy mở ra, bên trong là một đoạn ngữ âm gửi đến, mở ra vừa nghe chân mày của Mộ Nhan Cẩm cau lại, ngay sau đó nhận được tin nhắn thứ hai chỉ có Mộ Nhan Cẩm có thể xem hiểu, "Trực tiếp chọn vách ngăn nghe lén dễ dàng hơn nhiều."

Mộ Nhan Cẩm mím mím khóe miệng, đem điện thoại ném ở một bên, cô ấy thực sự không biết nên làm gì trả lời Thời Thần, trên gương mặt liệt vạn năm bất biến kia có một nụ cười khổ

"Quả nhiên cô ấy vẫn là đối với mình có phòng bị" Mộ Nhan Cẩm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại đốt một điếu thuốc lá

Cô ấy ôm ngực nhìn đèn đuốc đường phố sáng choang bên ngoài, dường như về tới cảnh tượng hơn mười năm trước khi cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy Thời Thần

Trốn ở phía sau phụ thân, cô ấy vẻn vẹn chỉ là liếc mắt nhìn, bóng người thon gầy kia từ bên cạnh mình trượt vai mà qua, Phong Vũ Phi tuổi nhỏ theo phía sau cô, nàng ấy như một con bươm buớm nhanh nhẹn ở giữa cỏ xanh lặng lẽ bay lượn

Trong tay nàng ấy cầm lấy đóa hoa mới mẻ mới vừa hái, đi một bước còn không quên nói một câu với Thời Thần: "Chị xem em đẹp không?"

Con người nhỏ trầm mặc kia mỗi lúc này đều sẽ ôm ngực khẩu khí thiếu kiên nhẫn nói: "Phong Vũ Phi, em có thể đừng theo tôi hay không?"

"Theo chị làm gì? Sau này em còn muốn gả cho chị" Phong Vũ Phi tuổi nhỏ chớp lấy một đôi mắt to ngây thơ bĩu môi nói.

"Tôi là nữ, em không thể gả cho tôi" Thời Thần ôm hai tay dùng tiếng trẻ con trả lời

"Vậy làm sao bây giờ? Vậy chị gả cho em đi! Em đi nói với ba ba, ông ấy nhất định sẽ đáp ứng" Phong Vũ Phi kéo lấy tay của Thời Thần

"Đừng ngốc, em là muốn để tôi lại về cô nhi viện đúng không?" Thời Thần nhăn lấy lông mày nhỏ cường điệu nói, ngữ khí bình tĩnh của cô chấn động Phong Vũ Phi

"Vậy...vậy em không nói...." Phong Vũ Phi dập đầu lắp bắp trả lời

Mộ Nhan Cẩm trốn ở một bên đem tất cả những thứ này đều nhìn ở trong mắt, con người nhỏ kia sớm thành thục ở trong ấn tượng cô ấy có dấu ấn không thể xóa nhòa, mãi đến tận phụ thân kéo lấy tay của cô ấy, cô ấy mới phục hồi tinh thần lại

"Cẩm nhi, sau này nơi này là nhà của con, không cần lại trở về tìm mẫu thân con, bên kia là hai vị tiểu thư của con, cũng là người con ngày sau cần chăm sóc và hầu hạ"

Mộ Nhan Cẩm chớp chớp mắt cái hiểu cái không, cô ấy nhìn theo con đường bóng người sớm đã biến mất yên lặng gật đầu

"Xin lỗi...." Mộ Nhan Cẩm từ trong trí nhớ quay lại cuối cùng lựa chọn xin lỗi không có giải thích

Vốn cho là cứ như vậy sẽ kết thúc đáp án đối thoại giữa họ không nghĩ tới lại được nhớ lại

Trong giọng nói mang vẻ nghiêm túc, "Mộ Nhan Cẩm, muốn có được sự tin tưởng của tôi, không phải một câu xin lỗi là được chuyện"

Mộ Nhan Cẩm nhíu nhíu mày, "Vưu Niệm tôi sẽ theo, em yên tâm"

Điện thoại yên tĩnh lại, Mộ Nhan Cẩm đứng lên, cô ấy từ rất sớm trước đây thì làm xong chuẩn bị chủ tớ, điểm ngăn trở này vẫn không nhớ khen cô ấy

Vưu Niệm nữ nhân này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thời Thần, cô ấy một điểm cũng sẽ không buông tha

Hết chương 19

Edit: Tui muốn lật thuyền bộ này, muốn em Thần với em Phi cơ, nhìn hai người dễ thương quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro