Chương 20: Tỷ tỷ của cô có phải là bị bọn họ bắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Tỷ tỷ của cô có phải là bị bọn họ bắt

Ánh tà dương chiếu rọi vào cửa sổ rãi ở trên sàn nhà gạch trắng nõn, Vưu Niệm cau mày mở mắt ra, nhìn một chút đồng hồ đầu giường, vậy mà đã biểu thị buổi chiều, nàng ròng rã ngủ một ngày, một chút cảm giác ung dung đều không có, nàng lười nhác lật thân chuẩn bị tiếp tục ngủ say bị một trận chuông điện thoại di động dễ nghe đánh thức, Vưu Niệm không kiên nhẫn cầm nó lên, mở ra biểu hiện phía trên điện thoại chính là điện thoại của giám đốc, Vưu Niệm còn buồn ngủ âm thanh hơi khàn một tiếng alo

"Vưu Niệm, bây giờ cô tới đây cho tôi một chuyến" Khẩu khí của giám đốc hết sức nghiêm túc

"Làm gì..." Vưu Niệm thì lại không nhanh không chậm hỏi

"Đừng hỏi nhiều như vậy, gọi cô đến thì đến, Long ca an bài cô dám không nghe sao?" Giám đốc ngữ khí không thiện chất vấn

Vưu Niệm trong nội tâm thở dài, ừ một cái, liền rời giường, bây giờ nàng chính là một bộ con rối, người thao túng muốn để nàng lay động làm sao, nàng thì cần phải lay động như thế

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, ăn hai miếng bánh mì, ngồi ở bên giường bắt đầu hướng về đồ vật bỏ trong túi, sau khi điện thoại thông minh đầu giường đẹp đẽ kia đập vào mắt, nàng do dự một ít vẫn là đem nó bỏ vào trong ngăn kéo

Xuống hai chuyến xe cuối cùng đến được chỗ cần đến, Vưu Niệm ngồi trong thang máy lên lầu, mới vừa đi tới cửa phòng hóa trang tay khoát lên trên tay cầm, liền nghe thấy bên trong có tiếng ồn ào líu ra líu ríu

"Vưu Niệm nữ nhân này tính là thứ gì, ta thấy tướng mạo cũng không làm sao, cư nhiên hai cái lão bản gọi tên cô ta, thực sự là không biết cô ta xài thủ đoạn gì"

"Thủ đoạn? Hai cái?" Vưu Niệm có ngu, nàng hoàn toàn không hiểu đây là chuyện gì. Thủ đoạn nàng đều chưa dùng, làm sao thì thủ đoạn? Còn hai người? Không phải chỉ có Thời Thần sao?

"Cô ở nơi này làm gì? Còn không mau một chút đi vào, Long ca để ta mang cho ngươi một câu nói, Vưu Vân có thể dễ chịu hay không thì xem đêm nay Trần Bình có thể mắc câu hay không" Giám đốc mới từ trong cửa ra tới vừa vặn nhìn thấy Vưu Niệm đứng ở cửa, mùi vị uy hiếp trong thúc giục, một chiêu này đối với Vưu Niệm mà nói quá dễ dùng rồi

"Tôi biết rồi...." Nói xong Vưu Niệm đẩy cửa ra đi vào, nhất thời mấy người phụ nhân bên trong phòng hóa trang đều cùng nhau ngậm miệng, có mấy người đi tới trước bàn thuộc về mình, từ trong ngăn kéo lấy ra mỹ phẩm bắt đầu trang điểm, coi như vừa rồi cô ta cái gì cũng không nghe thấy, những người này nàng xem thường tiếp xúc, cũng không cần tiếp xúc

Làm xong chuyện của chính mình, Vưu Niệm ngay ở dưới sự dẫn dắt của giám đốc đến trước cửa phòng của Trần Bình, sau khi mở ra bên trong trang hoàng cơ hồ đều là giống nhau, chỉ là người thay đổi rồi, không còn là dáng dấp thon gầy của Thời Thần, mà là một tên mập mạp, lúc này hắn đang ngồi ở trên ghế sofa của phòng khách ăn hoa quả, vừa thấy được Vưu Niệm ở trước cửa, hai con mắt nhỏ của hắn tỏa ra ánh sáng, vội vàng lau nước trái cây của khóe miệng một chút, thì không thể chờ đợi được nữa chào hỏi Vưu Niệm

"Ai cha, ta nói Tiểu Trịnh a, các ngươi nơi này giấu người là càng ngày càng sâu, nếu không phải Lão Lưu nói cho ta, hôm nay ta còn không biết có tiểu nha đầu tuổi trẻ xinh đẹp như vậy đâu" Trần Bình cực vui chà xát tay

Giám đốc vội vã cười làm lành, giải thích: "Trần lão bản, chúng ta nơi nào dám giấu người a, đây không phải lúc lão bản đã bổ nhiệm rồi sao, không để ta giới thiệu cho khách khác"

"Thời Thần nữ nhân kia? ha" Trần Bình hừ lạnh khoát tay áo một cái, cười híp mắt vẫy vẫy tay ra hiệu Vưu Niệm nàng đi qua

Giám đốc ở phía sau bóp cánh tay của Vưu Niệm một cái, nhỏ giọng nói thầm "Đừng quên nhiệm vụ của ngươi"

Vưu Niệm khóe miệng vừa cắn chỉ đành nhắm mắt tiến lên nghênh tiếp, ngồi ở trên ghế sofa mềm mại, nàng xem ra cực kỳ không biết, Trần Bình lại dửng dưng như không, một cánh tay chèn lấy bờ vai của Vưu Niệm đem nàng nhích lại gần đến bên mình. "Tiểu nha đầu, ngươi sợ cái gì, có ta ở đây, Thời Thần cả cái rắm cũng không dám thả. Nữ nhân và nữ nhân chơi có ý nghĩa gì, theo ta chơi mới có hứng thú đó"

Vưu Niệm bài xích đẩy cục thịt mỡ nhích lại gần mình kia một cái, lại bị Trần Bình lý giải thành dục cự hoàn nghênh (trong lòng bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn phải vui vẻ), lần này khơi dậy dục vọng của Trần Bình, "Tiểu nha đầu, sau này ngươi theo ta được rồi, Trần Bình ta bảo đảm ngươi có tiền xài không hết"

"Trần lão bản, ngươi... Ngươi đừng như vậy.... Thời Thần... Thời Thần đã nói ta đừng đụng người khác" Vưu Niệm cực lực hướng về sau tránh né Trần Bình không muốn để cho cái miệng thúi kia của hắn kề sát tới trên người chính mình

"Tiểu nha đầu, ngươi có biết ta là ai không? Thời Thần ở trước mặt ta cả một chữ không cũng không dám nói, lời của cô ta nói có lẽ đối với người khác có uy hiếp, đối với ta vô dụng" Trần Bình không để ý chút nào tiếp tục nương thân tiến lên, đem Vưu Niệm trực tiếp đặt ở trên ghế sofa, môi to mọng đụng tới bên trên cổ của Vưu Niệm, để Vưu Niệm không khỏi hét rầm lêm, lúc này trong đầu của nàng chỉ có một chữ trốn, thậm chí ngay cả nhiệm vụ vẫn bị cường điệu kia đều quên ở sau đầu

"A, ngươi đi ra..." Vưu Niệm kêu to, lại đá lại đánh, đối với Trần Bình mà nói lại dường như gãi ngứa, khóe miệng hắn ngậm lên nụ cười dâm đãng đã sớm không nhẫn nại được, lại là hôn một cái, nữ nhân này non nớt để Trần Bình dường như thanh xuân toả sáng, kề sát ở bên tai Vưu Niệm nói "Cừu nhỏ, như ngươi vậy là không ngoan, bao nhiêu nữ nhân còn muốn theo bản đại gia đây, ngươi đây thì kêu không thức thời rồi."

Vưu Niệm bởi vì kịch liệt giãy dụa mà ngực phập phồng còn chưa bình phục đã bị một đống thịt mỡ này đè lên, một trận cảm giác nghẹt thở từ bên trong lá phổi tản mát ra, Vưu Niệm cũng không biết trên tay bắt được cái gì, phủ đầu thì đánh vào trên đầu tên này

Trần Bình bị đập đau một mặt tức giận vuốt sau gáy xuất huyết, trong mắt nhỏ bày ra dục vọng muốn chinh phục càng thêm mãnh liệt "Tiểu nha đầu, ngươi đủ mãnh liệt a, mẹ kiếp" Trần Bình phun một bãi nước bọt, đang muốn một cái tát đánh cho phục cừu nhỏ đá chân này, cửa lại mở ra, Trần Bình sững sờ nhìn thấy hai người đứng ở cửa, nâng tay lên để xuống

Vưu Niệm đầy mặt nước mắt và mồ hôi như trút được gánh nặng thở ra một hơi, nàng nghe thấy trước cửa xuyên đến một thanh âm quen thuộc lại lạnh lùng, "Trần lão bản hôm nay cũng tới chơi?"

Trần Bình từ trên ghế sofa đứng dậy, đem áo tắm ném ở một bên nhặt lên, trong giọng nói có bất mãn bị cắt đứt, cho nên cũng không khách khí trả lời "Tiểu Thời ngươi quấy nhiễu người cũng quấy nhiễu quá đúng lúc rồi"

Thời Thần cười khẽ một tiếng "Xem, Trần lão bản nói, trước đây ta biết ngươi ở đây cũng là sẽ tới thăm hỏi một tiếng sao? Chỉ là hôm nay đúng dịp" Nói xong Thời Thần liếc mắt nhìn Vưu Niệm nằm trên ghế sofa từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cũng căn bản không có ý tứ cứu giúp, chỉ là lạnh nhạt mở miệng nói "Trần lão bản, mặt hàng này ngươi cũng có thể coi trọng? Nàng đều bị ta gần như chơi hỏng rồi, ngươi muốn món đồ chơi mới nói một tiếng với ta a"

Trần Bình mặc quần áo xong từ trên khay trà cầm lấy chén nước uống một hớp, mới chậm rãi nói: "Cô nàng này vô cùng là kịch liệt. Thân thể nhỏ bé ngươi cũng có thể chơi được nàng?"

"Trần lão bản ngươi đây thì có chỗ không biết, người này a có lúc chính là không tự trọng, ngươi không muốn nàng lộn ngược, món hàng này chính là loại như thế, căn bản không cần tố chất gì" (Edit: ???) Thời Thần đi tới đưa cho Trần Bình một điếu thuốc, tiện thể đem giám đốc kêu lại đây

"Ngươi đi thành phố Tinh Hải đem Yumi đón đến bồi Trần lão bản một chút, nếu như Mộ Nhan Cẩm cản ngươi, thì nói với cô ấy, ta nói" Giám đốc nghe thấy không dám thất lễ, cô ta liếc mắt nhìn Vưu Niệm một chút liền muốn lui ra

"Chờ đã, đem nàng mang đi a, lưu ở đây chướng mắt sao?" Thời Thần cau mày vừa nhíu, giám đốc vội vàng tiến lên đem Vưu Niệm đở lên dẫn theo đi ra ngoài

Vưu Niệm vẻ mặt hốt hoảng giám đốc dẫn tới cầu thang, nhìn xung quanh không có người, cô ta mới nhỏ giọng quát mắng Vưu Niệm, "Ngươi làm sao vậy? Việc này hôm nay làm hỏng rồi ngươi có biết hay không? Long ca trách tội xuống, ngươi chịu trách nhiệm!" Nói xong giám đốc thì không khách khí chút nào quay người đi về phía thang máy

Vưu Niệm che lấy cổ áo đã bị xé rách, ủy khuất và khuất nhục làm cho nàng ướt viền mắt, nàng chậm rãi trượt ngồi trên đất, "Tỷ...tỷ...." Nàng giống như lại nhớ tới khi còn bé, gặp phải bị người bắt nạt, đều sẽ kêu tên của tỷ tỷ tìm kiếm lấy che chở, tỷ tỷ cũng hầu như sẽ quét sạch những người dám bắt nạt nàng đều đánh chạy, sau khi lớn lên, nàng rất ít lại khóc kêu tên của tỷ tỷ, vậy mà hôm nay nàng sụp đổ khóc lên

"Tỷ tỷ của ngươi đang nơi nào?" Một thanh âm đột nhiên xuất hiện ở phía trên nàng, Vưu Niệm biết người nói chuyện này là ai, nàng không để ý tới tự mình ngồi xổm ở trên đất, mặt chôn ở bên trong đầu gối nghẹn ngào thấp giọng khóc lóc

"Trên đất lạnh, đứng lên" Thời Thần thấy nàng không để ý chính mình, hơi nhướng mày dùng tay đem nàng nâng lên. Vưu Niệm dựa lưng vào vách tường dùng lưng tay lau nước mắt, không kêu một tiếng

Thời Thần nhìn nàng một bộ dáng vẻ đáng yêu, có một tia không đành lòng như vậy, cô thẳng thắn kéo lấy cổ tay của Vưu Niệm đi xuống lầu, trong hành lang yên tĩnh là tiếng bước chân cộc cộc của hai người, cho đến trước xe, Thời Thần mới đem nàng nhét vào ghế phụ chạy đi

Nghiêng đầu liếc nhìn Vưu Niệm trầm mặc một cái, cô mới mở miệng: "Tại sao không gọi điện thoại cho tôi? Điện thoại tôi đưa cho cô đó?"

Vưu Niệm không lên tiếng, hình như hoàn toàn không nghe thấy Thời Thần, chỉ là giống như nai con bị hoảng sợ xoay lấy quần áo trước ngực

Thời Thần quay cửa kiếng xuống, đốt một điếu thuốc lá, cô nhìn theo ánh đèn trong bãi đậu xe thỉnh thoảng sáng tắt, thấp giọng hỏi "Nếu cô đã không phải người của Trần Bình, là người của ai?"

Vưu Niệm nghe thấy lời này lông mày cau lên, nàng ngập ngừng một chút môi lại từ đầu đến cuối không có nói ra. Thấy nàng khó xử như vậy, Thời Thần thay đổi một đề tài

"Tỷ tỷ của cô có phải là bị bọn họ bắt"

"Cô....biết?" Vưu Niệm trong mắt có một trận ánh sáng, thế nhưng lập tức lại tắt

"Tại sao cô tới gần tôi, lại tính toán gì tôi không biết, thế nhưng nếu cô đã không phải người của Trần Bình, lại không muốn làm nghề này, chỉ có thể dùng bị ép bất đắc dĩ bốn chữ này để giải thích, tôi từng xem bối cảnh của cô, ngoại trừ tỷ tỷ này, cô không có một người thân"

"Tỷ tỷ...chị ấy vì tôi chịu khổ...." Vưu Niệm như bị chọt trúng chỗ đau, vừa nói đến thì sẽ không cầm được chảy nước mắt

"Vậy cô có thể nói cho tôi biết" Thời Thần xé ra một tờ giấy đưa cho Vưu Niệm

Vưu Niệm chỉnh lý tâm tình một chút, mới đem nghẹn ngào ép xuống, "Tỷ tỷ là thân nhân duy nhất của tôi, cô có thể cứu chị ấy không?"

"Vậy phải xem cô nói là cái gì, còn có tôi có thể cứu hay không" Thời Thần liếc nàng một chút, bình tĩnh nói.

"Chị ấy bị thủ hạ của Đàm Băng bắt, bọn họ để tôi đi.... Câu dẫn cô....Còn có.... Trần lão bản, nhưng mà tôi không làm được....Tôi không làm được..." Vưu Niệm bất an bụm lấy mặt, thanh âm của nàng đang run rẩy

Hết chương 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro