Chương 21: Chỉ là đơn thuần quan hệ lợi ích sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Chỉ là đơn thuần quan hệ lợi ích sao?

Thời Thần nhìn Vưu Niệm một bộ dáng vẻ vô trợ, trong lòng không lý do mềm mỏng, lấy điện thoại di động ra gọi số của Mộ Nhan Cẩm

"Nhan Cẩm? Chị đang ở văn phòng hay là đang ở nhà trọ?"

"Ừ, tôi ta lập tức đi qua"

Điện thoại ngắn gọn cắt đứt, Thời Thần nổ máy xe, mang theo Vưu Niệm hướng về phương hướng nhà trọ Mộ Nhan Cẩm chạy tới, đêm khuya bên trong nội thành vẫn vô cùng náo nhiệt, lần trước Thời Thần đưa nàng về nhà cũng là tình hình như vậy, trong lúc nhất thời trong xe yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy thanh âm của Thời Thần đánh bánh lái

Chờ khi họ dừng ở một chỗ xa hoa trước nhà trọ, đã nửa đêm mười một giờ rưỡi, không nghĩ tới thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, Vưu Niệm đi theo phía sau Thời Thần đi vào thang máy, sau khi ấn lấy tầng 26, Vưu Niệm mới bất an nhỏ giọng hỏi: "Chị muốn dẫn tôi đi chỗ nào?"

Thời Thần vừa quét mắt số tầng vừa không nhanh không chậm trả lời: "Thế nào cô sợ tôi hại cô? Vậy cô tại sao phải theo tôi đến"

"Tôi chỉ là...chỉ là..." Vưu Niệm chưa có nói ra nửa câu sau thì ngừng lại câu chuyện

"Chỉ là cái gì? Hả?" Thời Thần đột nhiên quay người sang, đối mặt Vưu Niệm đứng ở phía sau, cô so với Vưu Niệm cao nửa cái đầu đè xuống, đem Vưu Niệm dồn đến trên vách thang máy, nhìn kỹ ở khoảng cách gần Vưu Niệm lúc này không có chịu qua nữ nhân làm bẩn, hơi thở ấm áp phun ở bên cổ của Vưu Niệm, nhất thời chọc đến Vưu Niệm xoạt một cái mặt đỏ đến tai

Vì chuyển hướng nghi vấn ám muội, nàng vội vã tìm tới một đề tài dời đi bối rối của mình "Chị tại sao phải cứu tôi?"

"Cô còn nhớ tôi từng nói, sau này cô chỉ có thể theo tôi không" Hai con mắt phượng Thời Thần nhẹ nhàng nháy mắt, nhếch miệng lên một vệt nụ cười hài hước "Cô sống là người của tôi, chết là quỷ của tôi, không người nào có thể chạm đồ vật của tôi" Nói xong cô cũng không chút nào để ý trong thang máy có máy thu hình hay không, thì bỗng chốc ngậm lấy môi đỏ của Vưu Niệm

Trong đầu Vưu Niệm co rút, nàng theo bản năng đưa tay đẩy một cái, lúc này thang máy đúng lúc đến tầng lầu, Thời Thần liếm môi một cái, không có đối với Vưu Niệm lại tiến hành công chiếm, chỉ là một mình ra cửa thang máy, Vưu Niệm ở lúc cửa thang máy sắp đóng, mới phục hồi tinh thần lại, trong nháy mắt bị hôn môi kia nàng dường như bị lôi điện bổ trúng, tâm trạng hỗn loạn, ý thức hoảng hốt

Vưu Niệm bị cưỡng ép kẹp một cái, có chút chật vật chui ra thang máy, cúi thấp đầu đi theo phía sau Thời Thần. Ấn vang chuông cửa, mới vừa vang lên hai tiếng cửa đã bị mở ra, Mộ Nhan Cẩm đã sớm thay xong quần áo thông thường làm việc đứng ở trước cửa chờ Thời Thần đến, trong lúc hoảng hốt này dường như chủ nhân của nhà trọ này không phải Mộ Nhan Cẩm

Thời Thần nhìn thấy Mộ Nhan Cẩm một bộ trang phục thông minh lanh lợi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cô mang theo Vưu Niệm ngồi vào trên ghế sofa của phòng khách, phòng này ở vào nhà trọ xa hoa của nội thành, tuy là nhà trọ độc thân, lại cũng lớn hoàn toàn có thể cho hai người ở, chính là trong phòng sạch sẽ như vậy, gọn gàng ngăn nắp, có thể thấy được tính cách của chủ nhân của nó cứng nhắc

"Nhan Cẩm, chị cũng không cần mỗi ngày đều như lớp băng mỏng, chính mình như vậy rất khẩn trương" Thời Thần ngồi ở trên ghế sofa ngồi đối diện Mộ Nhan Cẩm ở một bên khác phân phó nói

"Lão gia tử đã phân phó, nhất định phải nghiêm túc đối xử mỗi câu nói của em từng nói...." Mộ Nhan Cẩm không nhanh không chậm nói.

"Aiz...được được, chúng ta không nói lão gia tử" Thời Thần xua xua tay ngăn trở Mộ Nhan Cẩm một bộ lời giải thích thường dùng, tiếp tục nói: "Hôm nay tôi nửa đêm tới tìm chị là có một việc quan trọng muốn nói với chị" Nói xong Thời Thần đem đầu nghiêng đi, vừa vặn nhìn lên con mắt cuống quít tránh né kia của Vưu Niệm, trong nháy mắt cô thậm chí có một luồng kích dộng muốn khi dễ nàng, đè xuống phần dục vọng kia, cô nghiêm nghị vỗ vỗ bờ vai của Vưu Niệm. "Cô đem chuyện của tỷ tỷ cô cố gắng nói một lần"

Vưu Niệm thu lại ánh mắt từ bản thân vẫn nhìn lén, ổn định cảm xúc của mình một chút lúc này mới chậm rãi mở miệng đem chuyện của chính mình rõ ràng mười mươi nói cho họ nghe, chỉ có điều nàng đem Đoạn Long Huy đổi thành Đàm Băng

Mộ Nhan Cẩm cẩn thận nghe thuật lại lần này, cô ấy đem lời của Vưu Niệm và tư liệu thu thập được trước mắt tiến hành sáp nhập, "Cô bây giờ không biết tỷ tỷ của cô ở nơi nào?"

Vưu Niệm lắc lắc đầu, lại bổ sung một câu "Bọn họ chỉ để tôi và chị tôi gọi điện thoại, không cho tôi cùng với chị ấy gặp mặt, mãi đến tận làm xong chuyện mới thôi"

Nói tới chỗ này thanh âm của Vưu Niệm thấp, lông mày véo thành một cục một khắc cũng không giãn ra

Thời Thần tính toán chênh lệch thời gian không nhiều lắm, cô đem điện thoại lấy ra, để lên bàn, mở ra một video, Vưu Niệm lúc này mới phát hiện chính giữa video không phải người khác chính là giám đốc hôm nay tìm nàng làm phiền, cô ta bị trói ở trên một cái ghế, thái dương đã bị một đoàn máu đen làm bẩn, lúc này cô ta đang hôn mê bất tỉnh mà ngồi

"Cô đem cô ấy...." Vưu Niệm trong lòng hồi hộp

"Yên tâm đi, nếu như cô thật sự là người của Đàm Băng, như vậy đêm nay chuyện cô chưa vì hắn kiếm được lợi ích hắn sẽ không biết, tôi đây là đang giúp cô"

Thời Thần nhướng lấy góc mày, lại tiếp tục nói: "Hắn cho cô đến gây xích mích tôi và Trần Bình không phải là muốn làm ngư ông đắc lợi sao? Tôi sẽ như ước nguyện của hắn"

Lúc này nhân vật trong video giật giật, Vưu Niệm lúc này mới nhìn thấy vị này giám đốc lúc này đã vỡ đầu chảy máu, cô ta vừa tỉnh lại thì thanh âm rít gào lên, trong miệng còn không dừng kêu, "Long ca cứu cô ấy" Nhưng mà đổi lấy lại là một trận đánh đập mãnh liệt

Đồng tử của Vưu Niệm co lại kịch liệt, nàng dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng tỷ tỷ chờ ngược đãi, nàng không đành lòng quay đầu đi. Mộ Nhan Cẩm cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Vưu Niệm, cô ấy đang nhìn kỹ Vưu Niệm có đang nói dối hay không. Khi một tiếng súng vang làm thanh âm cuối cùng kết thúc, video truyền phát xong xuôi

"Cô... Giết cô ấy?" Âm thanh nhỏ giọng của Vưu Niệm run hỏi, nàng lần đầu tiên nhìn một người bị giết, mà nàng thì như xem phim làm người đứng xem đang quan sát, một khắc đó Vưu Niệm mới cảm nhận được cái gì gọi là thật sự hoảng sợ, trong mắt những người này ở đây, mạng người giống như chuyện vặt, chết thì là chết

"Long ca là ai?" Thời Thần xoa xoa bộ tóc đẹp của Vưu Niệm, ôn nhu nàng, trong khẩu khí không có một chút nào cứng rắn, trái lại thì như ở bên tai ôn thanh lời nói nhỏ nhẹ

"Hắn là... Hắn là... Người Đàm Băng để tôi liên hệ...Tôi chỉ biết những thứ này" Vưu Niệm cẩn thận từng li từng tí một nói, bị Thời Thần vừa sờ nàng thì căng thẳng nuốt nước miếng

Thời Thần nháy mắt một cái đem ánh mắt ném trên mặt Mộ Nhan Cẩm, dường như đang dùng ánh mắt hỏi cô ấy, Vưu Niệm nói có người này sao?

Mộ Nhan Cẩm mím mím môi, nhanh chóng đem bản bút ký mở ra đặt ở trước mặt Thời Thần, Vưu Niệm chỉ là liếc nhìn một cái thì phát hiện, phía trên không chỉ có bức ảnh của người, còn có một chút thông tinchi tiết, cả hắn đã từng làm gì đều có tư liệu

Thời Thần vuốt cằm, cầm bản bút ký nhìn một chút, sau khi như đang suy tư một trận, vẻ mặt trên mặt cô thả lỏng xuống, đem bản bút ký trả lại Mộ Nhan Cẩm, Thời Thần mang theo Vưu Niệm đứng lên, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường một chút vươn người một cái, "Bây giờ cũng không biết đến rạng sáng rồi, tôi cũng chuẩn bị trở về, Nhan Cẩm làm phiền chị đem Vưu Niệm đưa về chỗ ở của nàng, Vũ Phi nha đầu kia phỏng chừng còn chưa ngủ"

Nói xong cô liền đứng lên, một mình hướng về địa phương cửa trước đi đến, Mộ Nhan Cẩm đưa xong Thời Thần liền quay người nhìn chăm chú Vưu Niệm một chút, dùng thanh âm thoáng trầm thấp mà giàu có từ tính nói: "Đi thôi"

Vưu Niệm ngồi trên xe, thỉnh thoảng sẽ nhìn Mộ Nhan Cẩm một cái, cô ấy xem ra nhu hòa hơn Thời Thần rất nhiều, chỉ là trong cốt phần khí thế người sống chớ tiến vào kia để Vưu Niệm không dám mở miệng đánh vỡ bầu không khí nặng nề này

"Lạnh không?" Mộ Nhan Cẩm bất thình lình hỏi một câu, thừa dịp thời điểm đèn xanh đèn đỏ, mở ra máy điều hòa không khí trong xe

"Cám ơn..." Vưu Niệm đáp lại

"Cô nhìn chằm chằm tôi nhìn lâu như vậy, là có chuyện gì muốn hỏi tôi?" Vưu Niệm vốn tưởng rằng Mộ Nhan Cẩm vẫn nhìn con đường phía trước căn bản không có rãnh để ý tới nàng, không nghĩ tới những động tác nhỏ này của chính mình đều chạy không thoát con mắt của cô ấy

"Không có gì" Vưu Niệm thề thốt phủ nhận

"Thời Thần sẽ không làm thương tổn cô, cô ấy lần đầu tiên đối với nữ nhân lộ ra kiên trì như vậy, ngay cả Phong Vũ Phi cô ấy cũng không có dành cho" Mộ Nhan Cẩm không tên nói một câu không đầu không đuôi như vậy, dường như đang cảnh cáo cái gì lại dường như đang trần thuật cái gì

"Thời Thần có phải là không tin người khác?" Ở thời điểm gần xuống xe, Vưu Niệm hỏi một câu như vậy

Tay Mộ Nhan Cẩm cầm lấy bánh lái lơ đãng siết lại, cô ấy đột nhiên cảm giác thấy có trực giác nhạy cảm không phải chỉ có cô ấy, nữ nhân này cũng không kém chút nào, thế là cô ấy trả lời "Thời Thần, có thể sống tới ngày nay không phải dựa vào là tín nhiệm"

"Vậy dựa vào là cái gì?"

"Lợi ích" Thanh âm của Mộ Nhan Cẩm thấp xuống, sau khi cô ấy thật lòng trả lời xong vấn đề này, xuống xe đem cửa xe thay Vưu Niệm mở ra. Nhìn bóng lưng Vưu Niệm lên lầu, Mộ Nhan Cẩm có từng tia một cảm giác không giống nhau như vậy, Thời Thần cô hình như đối với nữ nhân này chú ý quá mức rồi, chỉ là đơn thuần quan hệ lợi ích sao?

Hết chương 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro