Chương 22: Một bộ dáng dấp muốn đi gặp tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Một bộ dáng dấp muốn đi gặp tình nhân

Vưu Niệm đưa mắt nhìn xe của Mộ Nhan Cẩm rời khỏi tầm mắt của chính mình, liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, nàng bước ra bước chân mệt mỏi hướng về trên lầu leo lên, đèn kích hoạt bằng tiếng theo bước tiến của nàng lập lòe, đèn kích hoạt bằng tiếng của tầng lấu nàng ở đã sớm hỏng rồi, nhưng không ai đến tu sửa, cũng không biết Đoạn Long Huy an bài nàng ở nơi này chính là đoạn đường nhìn lên hẻo lánh này hay là ánh đèn không cách nào hồi phục thị lực này

Đứng ở dưới lầu tia sáng tìm kiếm chìa khóa, lúc này nàng rõ ràng nghe trên lầu có tiếng bước chân đi xuống, thanh âm không có đóng cửa, đó chứng minh không phải các gia đình trên lầu, Vưu Niệm đề cao cảnh giác một chút, nàng vội vã siết chặt chiếc chìa khóa trong tay ngẩng đầu nhìn lên, chậm rãi xuất hiện ở trước mặt nàng chính là nam nhân nham hiểm kia

"Long ca...." Vưu Niệm thở phào nhẹ nhõm, nàng cung kính kêu một tiếng

Thanh âm bật lửa vang lên, nam nhân đốt một điếu thuốc, sau khi hút mạnh một cái, hắn đem khói thuốc phun ở trên mặt của Vưu Niệm, Vưu Niệm không chịu được mùi thuốc lá đóng lại hai mắt, cau mày nghênh tiếp mùi thuốc lá sặc người này

"Ngươi là không phải muốn gặp chị ngươi?" Bất thình lình, Đoạn Long Huy nói một câu như vậy.

Vưu Niệm đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc, liền vội vàng lắc đầu, nhưng mà lắc một chút thì dừng lại, đây hoàn toàn là động tác đang gạt mình gạt người nàng không lừa được bất cứ người nào

" Thời Thần là người thông minh, ngươi tốt nhất đừng trước mặt cô ta bày ra loại ánh mắt lừa dối có thể bị nhìn thấu" Bên trong thanh âm của Đoạn Long Huy có thành phần nghiêm khắc

"Tôi..." tay Vưu Niệm cầm lấy chìa khóa siết chặt, nàng ngẩng đầu lên không tự ti không kêu ngạo nhìn Đoạn Long Huy, "Tôi biết làm sao ứng phó, Thời Thần thích cũng không phải thành thực cũng không phải nói dối, cô ấy thích là lợi ích và khống chế" Vưu Niệm vốn là định dùng một câu nói này để Đoạn Long Huy yên tâm đối với nàng, như vậy bọn họ mới sẽ không đối với tỷ tỷ tiếp tục bạo hành. Nhưng mà không nghĩ tới trong đôi mắt của Đoạn Long Huy đột nhiên ngưng tụ lại một trận ánh sáng thưởng thức

"Ta quả nhiên không nhìn lầm người" Đoạn Long Huy nhếch miệng lên một độ cong hài lòng. "Như một phần thưởng, ngày mai lúc nửa đêm, ở bên trong cửa hàng đồ nướng ở góc đường, tỷ muội các cô có thể gặp một lần" Nói xong nam nhân thì quay người chuẩn bị xuống lầu, đột nhiên hình như lại nghĩ tới cái gì nói với Vưu Niệm "Thời Thần sẽ nghĩ cách theo dõi ngươi, tốt nhất đừng nhiều lời vô ích và động tác vô ích, chọc giận cô ta ta không dám đảm bảo tên của ngươi, còn có tỷ ngươi"

Vưu Niệm mặt lạnh đưa mắt nhìn người nham hiểm giả dối này, hôm nay tất cả lời kịch và sự tình của nàng đều là người đàn ông này trước đó an bài xong, hắn ở trong bóng tối ẩn núp quá lâu, đối với đối thủ hắn quan sát đến cực hạn

Vưu Niệm sau khi về đến nhà, đem cửa lớn lạnh lẽo đóng lại thì ỉu xìu trên mặt đất, nàng chưa bao giờ đối với một người đã nói nhiều lời nói dối như vậy, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng mệt lòng, nàng cuối cùng vẫn là quyết định đi tắm rửa trước rồi nghỉ ngơi. Nhưng ai biết nàng lại mệt trực tiếp ngủ thiếp đi trong bồn tắm, mãi đến tận sáng sớm chín giờ ánh sáng chiếu rọi vào đã lạnh thấu trong nước, nàng mới chậm rãi mở mắt ra

Mới vừa đứng lên thì liên tiếp đánh ba cái hắt xì, Vưu Niệm liếc mắt nhìn bồn tắm, nàng biết mình rất có thể đang ở bên lề cảm mạo

Đơn giản lấy một cái khăn lông, nàng nâng lấy bước chân ướt nhẹp đi đến trong phòng ngủ, thay xong một thân quần áo ở nhà, nàng mới ra ngoài chuẩn bị đem túi ném ở cửa trước lấy trở về, điện thoại bị đồng thời vứt ở trên đột nhiên chấn động một chút, dọa Vưu Niệm nhảy một cái

Nhíu lại lông mày cầm điện thoại di động lên, đã nhìn thấy số tin nhắn biểu hiện phía trên, thậm chí có hơn 50 tin, còn có hơn 20 cuộc gọi nhỡ, trố mắt ngoác mồm mở ra những tin nhắn kia, phía trên thì một loạt chữ, "Vưu Niệm, tôi muốn tìm cô ra ngoài nói chuyện"

Số xa lạ cả một cái tên cũng không có phát cho chính mình nhiều tin nhắn như vậy, còn có ngữ khí giận như không phải giận kia, làm cho Vưu Niệm đầu óc mơ hồ, nàng suy tư một chút sau khi xác thực không có ở trong đầu có ấn tượng số điện thoại này, nàng mới đánh một câu, "Ngươi là ai?"

Kết quả làm nàng giật mình là, cơ hồ tin nhắn gửi tới không tới một phút, thì một cái tin mới tới

"Tôi là Phong Vũ Phi, cô vậy mà không quen tôi"

Phong Vũ Phi? Là ai? Vưu Niệm gãi gãi trán, nàng nửa ngày cũng không nhớ lại đây là ai, chỉ đành xin lỗi đánh tới một câu "Không quen biết"

Kết quả không nghĩ tới lúc này trực tiếp lại đến một cú điện thoại, náo đến Vưu Niệm tâm phiền ý loạn, vốn là không chuẩn bị nhận, nhưng nàng lại thay đổi chủ ý, sau khi nhận điện thoại, đối diện chính là ngữ khí không khách khí "Tôi ở bách hóa Đông Vũ, giới hạn cô trong vòng mười phút tới đây cho tôi" Nói xong điện thoại thì treo

Vưu Niệm không hiểu nhìn điện thoại, nhắm mắt lại xoa mi tâm, Phong Vũ Phi.... Rốt cuộc là ai?

Hai giờ trước, Thời Thần mơ mơ màng màng đem con mắt mở một cái khe, vỗ một cái bên người, lại rơi xuống một cái trống rỗng, sau khi cô run lên một phút nghe thấy nhà vệ sinh có tiếng mở cửa, thở phào nhẹ nhõm cô lật người qua, chờ Phong Vũ Phi lần nữa nằm lên giường, nhưng ai biết Thời Thần sắp ngủ thiếp đi cũng không có thể đợi được Phong Vũ Phi

"Làm sao vậy..." Thời Thần cau mày quay người đập vào mi mắt chính là, Phong Vũ Phi đã ngồi ở trên bàn trang điểm bắt đầu chải tóc, liếc nhìn một chút đồng hồ báo thức đầu giường, vừa mới 6 giờ 30, Vũ Phi nổi danh ham ngủ, nàng ấy lớn như vậy sẽ không có thức dậy sớm như vậy

"Phát thần kinh cái gì đó" Thời Thần lẩm bẩm một câu

"Em mới không có lên cơn đâu, em chút nữa muốn hẹn người cùng đi ra ngoài dạo phố" Nói xong, Phong Vũ Phi cũng không phản ứng Thời Thần, tiếp tục sửa sang lấy tóc của chính mình, còn có trang điễm sinh đẹp, một bộ dáng dấp muốn đi gặp tình nhân

"Ai? Lữ Yến? hay là Trịnh Dĩnh?" Thời Thần xoa xoa đầu, cô còn vùi ở trong trì độn, tùy tiện nói hai cái tên bạn học thường xuyên cùng Phong Vũ Phi đi ra ngoài dạo phố mua đồ

"Không phải họ" Phong Vũ Phi đem cái lược thả xuống, bắt đầu hướng về trên mặt phủ lên nước giữ ẩm

"Tự mình em đi?"

"Em cũng nói rồi hẹn người rồi, tại sao có thể là tự mình, chị đừng hỏi, em cũng sẽ không làm chuyện xấu xa gì"

"Người bên cạnh em, còn có tôi không biết?" Thời Thần hừ một tiếng, trong lòng cô vừa nghĩ nha đầu này cũng không làm ra chuyện khác người gì, liền tùy nàng được rồi, thực sự không thể để Mộ Nhan Cẩm cùng đi cũng được

"Em muốn đi tìm Vưu Niệm" sau khi Phong Vũ Phi cuối cùng đem mascara quét xong liền thẳng thắn nói với Thời Thần, nhưng mà ai nào ngờ, Thời Thần đã ngủ thiếp đi, câu nói này lại như nói với không khí, bĩu môi, Phong Vũ Phi không dự định đánh thức Thời Thần, liền thu thập xong tất cả đi xuống lầu

Đơn giản ăn xong bữa sáng, nàng ấy thì ngồi xe của tài xế hướng về bách hóa Đông Vũ, nàng ấy muốn ở nơi tao nhã đó ngồi chờ nữ nahn6 có thể câu được Thời Thần

Bên trên Sân thượng, ánh nắng sáng sớm bắn thủng tầng mây chiếu rọi ở trên dù che nắng, mang lên mắt kính cong lấy khóe miệng hưởng thụ lấy ánh nắng nhu hòa. Cuộc sống nhàn hạ mà thoải mái tựa hồ đi theo nàng ấy lớn lên, nàng ấy chưa từng có bởi vì cái gì không chiếm được mà từng sầu, chỉ cần có Thời Thần, nàng ấy có thể nắm giữ tất cả đồ vật nàng ấy muốn

"Phong tiểu thư, trà xanh lê tuyết cô muốn"

Phong Vũ Phi không hề liếc mắt nhìn người phục vụ một cái, "Để chỗ đó được rồi" Nói xong nàng ấy cứ tiếp tục nằm ở trên ghế vừa hưởng thụ vừa chờ Vưu Niệm, nàng ấy cho rằng chỉ cần nàng ấy mệnh lệnh, ai cũng sẽ nghe nàng ấy, Thời Thần là người duy nhất có thể hung dữ với nàng ấy, thế nhưng mặc dù dữ với nàng ấy, cô cũng sẽ bù đắp lần sau nữa

"9 giờ 30..." Phong Vũ Phi liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, thanh tú đẹp đẽ hơi run lên, đưa điện thoại di động để lên bàn, nàng quyết định đợi thêm một chút

Nhưng mà bất tri bất giác, nàng ấy lại ngủ thiếp đi, mãi đến tận nàng một giấc tỉnh lại, mới phát hiện cái bàn lộ thiên đơn độc này ngoại trừ nàng ấy lại không có người khác, vội vã lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, nhất thời Phong Vũ Phi tức xông lên trên đầu

"Vậy mà không có tới? Đều là 10 giờ 30 rồi!" Phong Vũ Phi cáu giận đem điện thoại di động bốp ném ở trên bàn, suy nghĩ một chút, nàng ấy lại lần nữa cầm lên, bấm số điện thoại của Mộ Nhan Cẩm

" Alo? Tỷ, có người bắt nạt em!" Phong Vũ Phi bĩu môi há mồm chính là một tiếng kiều oán

Mộ Nhan Cẩm đang uống cafe suýt chút nữa phun ra ngoài một cái, cô ấy vội vã nuốt xuống cafe trong miệng hỏi, "Ai?"

"Mộ tỷ tỷ, chị ở chỗ nào, em đến tìm chị, chị đừng nói cho Thời Thần biết a" Phong Vũ Phi làm nũng, nàng ấy vô cùng rõ ràng, Mộ Nhan Cẩm bình thường xem ra thanh tâm quả dục thì ăn thanh âm làm nũng nhu mềm này

Quả nhiên Mộ Nhan Cẩm lập tức ngoan ngoãn đem vị trí của mình nói cho Phong Vũ Phi biết, sau khi Phong Vũ Phi úp lại điện thoại, môi đỏ nhạt làm nổi lên nụ cười giảo hoạt. "Hừ, Vưu Niệm, cô cho rằng cô không đến, tôi sẽ không tìm được cô?"

Hết chương 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro