Chương 23: Chỉ dùng một kỹ xảo nho nhỏ thì lừa được Mộ Nhan Cẩm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Chỉ dùng một kỹ xảo nho nhỏ thì lừa được Mộ Nhan Cẩm

Mộ Nhan Cẩm ở bên trong tiệm cà phê chờ Phong Vũ Phi đến, mới vừa giơ chén lên uống một hớp, Phong Vũ Phi thì hấp tấp xuất hiện ở trên thang lầu, một cái nhìn thấy Mộ Nhan Cẩm nàng ấy thì chạy thẳng tới kéo ra ghế tựa, đặt mông ngồi ở phía trên

"Tỷ tỷ, có người bắt nạt em" khởi đầu, Phong Vũ Phi thì nháy một đôi mắt to nhào về phía trước nhìn Mộ Nhan Cẩm, mắt hoa đào của Phong Vũ Phi là có mị lực danh bất hư truyền chỉ cần hướng về phía người chớp mắt, đối phương đều sẽ không nhịn được nhìn thêm hai cái

Trên mặt Mộ Nhan Cẩm lại không có quá nhiều biểu tình, cô ấy biết rõ tính cách của Phong Vũ Phi, nha đầu này có thể như vậy quá nửa là có việc muốn nhờ, mà chuyện này tuyệt đối không phải bắt nạt đơn giản như vậy.

"Ai bắt nạt em" Mộ Nhan Cẩm cho nàng ấy một chén trà giải khát

Phong Vũ Phi hớp lớn một ngụm, sau đó đem tách bỏ qua một bên, cẩn thận từng li từng tí một hỏi "Tỷ tỷ, Thời Thần hôm nay đi nơi nào?"

"Cô ấy đến bến tàu" Mộ Nhan Cẩm thấy Phong Vũ Phi như vậy, liền đại khái đoán được chuyện kế tiếp nhất định không thể rời khỏi Thời Thần

Đúng như dự đoán cô gái nhỏ này như là thở phào nhẹ nhõm vỗ ngực, "Không ở đây thì tốt, bằng không chị ấy biết em muốn đi tìm Vưu Niệm, chị ấy khẳng định mắng chết em"

"Vưu Niệm? Em tìm cô ấy làm cái gì?" Thần thái Mộ Nhan Cẩm ngưng lại trong giọng nói nhiều hơn mấy phần nghiêm túc

"A không có gì, em thì uón gặp cô ấy một chút hẹn cô ấy ra ngoài đi dạo phố. cô ấy lại không để ý tới em, còn cho em leo cây, cả Thời Thần cũng chưa từng cho em leo cậy, cho nên em muốn đi tìm cô ấy tính sổ" Nói đến đây Phong Vũ Phi liền đến tức giận vỗ bàn một cái

"Thời Thần không phải nói với em rồi, để em đừng tiếp xúc cô ấy sao?"

"Hừ, Thời Thần là sợ em ghen sau đó làm loạn chừng mực của chị ấy thôi, yên tâm em lại không ngốc, phân rõ ràng" Phong Vũ Phi định liệu trước nói.

Nhìn Phong Vũ Phi mạnh mẽ nghiêm túc như vậy, nhịn không được xì cười một tiếng

"Cười cái gì" Phong Vũ Phi nhíu mày lại, không phục nói.

"Không có gì" Mộ Nhan Cẩm lập tức phủ nhận chuyện chính mình vừa rồi nở nụ cười

Phong Vũ Phi mũi nhíu lại, bất mãn đề cao âm "Em liền biết các người không tin em, tỷ tỷ giống như Thời Thần coi em là đứa nhỏ, em tốt xấu gì cũng sống 22 năm rồi, nói nữa, nữ nhân các người luôn điều tra cái nội tình gì?"

"Tra được một ít, thế nhưng cũng không hoàn toàn, nhưng mà tôi cảm thấy...." Đột nhiên Mộ Nhan Cẩm dừng lại, lời ra đến khóe miệng thu lại rồi

"Cảm thấy cái gì?" Phong Vũ Phi tò mò đè nén tiếng nói

"Tiểu thư, vẫn là đừng hỏi, những chuyện này thì để tôi và Thời Thần đi xử lý được rồi" Mộ Nhan Cẩm thay đổi thái độ, đột nhiên thì niêm phong miệng, điều này làm cho Phong Vũ Phi hết sức khó chịu, nàng ấy ôm hai tay dựa vào ghế trên lưng, nhăn lông mày nhỏ nói "Hừ, tỷ tỷ có phải là cảm thấy em không xứng đứng chung một chiến tuyến với các ngươi a"

"Không phải ý đó" Mộ Nhan Cẩm nhanh chóng xin lỗi

"Không phải ý đó là ý gì, các người cũng không nói cho em biết, cô gái kia em mới không đố kị đâu, em muốn tìm cô ấy chính là vì giúp các người tra xét lai lịch của cô ấy a, cô ấy đối với các người đều có phòng bị" Phong Vũ Phi thử thuyết phục Mộ Nhan Cẩm, nhưng hiển nhiên cái này cũng không nói gì động cô ấy, Mộ Nhan Cẩm một mặt như băng, lại như một tảng đá ổn định bất động, vẫn là không đồng ý thổ lộ chút nào

Nhìn thấy như vậy, Phong Vũ Phi lấy ra tuyệt chiêu của nàng ấy, nàng ấy một hồi đi qua quấn lấy cánh tay của Mộ Nhan Cẩm làm nũng lên, "Tỷ tỷ, em biết chị là vì muốn tốt cho em, Thời Thần cũng là vì muốn tốt cho em, hi vọng em đừng dính vào những chuyện dơ bẩn này, thế nhưng chị nghĩ đi, đều lâu như vậy rồi, chị vẫn không có tra được cái gì, có phải là đổi một loại phương thức tốt hơn không"

Biểu hiện trên mặt của Mộ Nhan Cẩm buông lỏng, nhưng rất nhanh ổn định lại, "Vậy cũng sẽ không để cho em đi, người phụ nữ kia giả như đang nói dối, như vậy người ẩn giấu ở phía sau cô ấy không biết nguy hiểm cỡ nào, nếu như nói chính là nói thật, như vậy em đi nữa không thể nghi ngờ dê vào miệng cọp, Thời Thần hiện tại đang tìm cách diệt đi Đàm Băng đồng thời làm suy yếu Trần Bình, lấy lại đồ vật vốn của cô ấy, nếu như em rơi vào trong tay bọn họ, tôi làm sao giao phó với Thời Thần và Phong thúc"

"Vậy có phải Thời Thần nói, chị mới có thể để em biết địa chỉ của cô ấy hay không?" Chuyển đề tài, Phong Vũ Phi ngừng lại làm nũng, thật lòng nói với Mộ Nhan Cẩm

Mộ Nhan Cẩm nhìn chằm chằm hai con mắt của Phong Vũ Phi, chốc lát cô ấy mới gật gật đầu, dù sao Thời Thần chắc là sẽ không đồng ý

Sau khi có được cái hứa hẹn này, Phong Vũ Phi hài lòng cầm điện thoại thì đi ra ngoài, đại khái đợi mấy phút, Phong Vũ Phi cầm điện thoại đưa cho Mộ Nhan Cẩm, "Thần nói rồi, chị ấy để chị nói cho em biết"

Mộ Nhan Cẩm nửa tin nửa ngờ nhận lấy điện thoại, còn chưa mở miệng liền nghe thấy thanh âm không kiên nhẫn của Thời Thần, còn có tiếng còi hơi ầm ĩ của đầu bên kia điện thoại, "Chị nói cho em ấy biết được rồi, dù sao em ấy cũng làm không ra đại sự gì, được rồi không nói, tôi bây giờ bận việc rồi" bốp một tiếng liền đem điện thoại cúp

Mộ Nhan Cẩm nhìn điện thoại, lại nhìn Phong Vũ Phi một chút, cuối cùng cô ấy vẫn là nửa tin nửa ngờ đem địa chỉ của Vưu Niệm cho nàng ấy, sau khi Phong Vũ Phi lấy được địa chỉ, hài lòng gật gật đầu, trước khi đi còn an ủi Mộ Nhan Cẩm một hồi "Không có việc gì, em lại không ngu ngốc, có vấn đề em sẽ ngay lập tức gọi điện thoại cho các người" Nói xong, nàng ấy thì cười hì hì đi xuống lầu

Mộ Nhan Cẩm cau mày nhìn điện thoại, ngón tay dừng ở trên dãy số của Thời Thần, nghĩ đến mấy giây cô ấy gọi cho một cái dãy số khác, để người của đầu bên kia điện thoại sắp xếp người theo Phong Vũ Phi

Khi Phong Vũ Phi lấy được địa chỉ, gương mặt đắc ý, nàng ấy chỉ dùng một kỹ xảo nho nhỏ thì lừa được Mộ Nhan Cẩm, chuyện nói cho Thời Thần cùng Vưu Niệm hoàn toàn không ăn khớp, ai bảo nàng ấy biết rõ thói quen nói chuyện của Mộ Nhan Cẩm và Thời Thần, Mộ Nhan Cẩm vĩnh viễn nghe được nhiều hơn nói, tuân thủ nhiều hơn so với phản bác

Khóe miệng ôm lấy mỉm cười, Phong Vũ Phi tự tin hướng về vị trí địa chỉ mà đi, nàng ấy muốn chính thức cùng nữ nhân này giao thiệp, lần trước chạm mặt chỉ là trùng hợp mà thôi

Vưu Niệm bóp ngón tay ngồi ở trong cửa hàng ăn nhẹ, nàng căng thẳng nhìn chung quanh, hy vọng có thể ở bên trong người qua đường thưa thớt nhận ra tỷ tỷ, một chiếc xe tải màu đen ngừng ở trong ngõ tắt mặt bên của quán ăn nhỏ, Vưu Niệm biết người nàng đợi đến rồi, đúng như dự đoán một bóng người quen thuộc từ khúc quanh đi ra, cô ấy mặc một bộ váy liền áo mỏng manh, một đôi giày cao gót đẹp đẽ làm cho cô ấy có vẻ càng thêm cao gầy, chỉ là khuôn mặt của nữ nhân này xem ra vô cùng tiều tụy, bên trên môi cơ hồ không có huyết sắc gì

Vưu Niệm nhìn thấy lập tức từ chỗ ngồi đứng lên đi ra ngoài đón, nàng lại như trước đây mỗi lần nhìn thấy tỷ tỷ thì như thế, chạy tới kéo hai tay của cô ấy, dùng một đôi ánh mắt khát vọng nhìn cô ấy, sau đó dùng ý tứ mang theo làm nũng nói "Tỷ, em nhớ chị rồi"

Chỉ là lần này, Vưu Niệm không có kéo tay của Vưu Vân, đôi tay kia đã thiếu hụt một ngón út, lại như lại như một cây gai trong lòng hai tỷ muội, ghim trong lòng đối phương, cho nên bọn họ đều hiểu ngầm thay đổi thói quen đó

"Tỷ..." Vưu Niệm muốn nói lại thôi nhìn chung quanh, đón Vưu Vân đến một cái bàn tận cùng bên trong

Ông chủ thấy người đến rồi, đem thực đơn đưa lên, khóe miệng Vưu Vân hơi giật giật, cô ấy vươn tay trái ra tiếp nhận thực đơn, nhìn tên món ăn viết phía trên "Sườn heo giòn, gà luột, thịt bò luột, súp rau, hai bát cơm trắng"

"Tỷ, món thịt quá..." lời của Vưu Niệm theo bản năng cắm ở bên miệng, câu nói này nàng không thể quen thuộc hơn, đó là khi lần tỷ tỷ đến thăm nàng, sau khi gọi một bàn món ăn nàng đều sẽ nói câu kia

"Tiểu Niệm ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có thể cao" Trên mặt tiều tụy của tỷ tỷ tràn ra một nụ cười, Vưu Niệm nhìn nụ cười kia, làm thế nào cũng không có thể giống như kiểu trước đây ha ha cười ngây ngô theo, nét cười của cô ấy cứng ở đáy mắt

"Tỷ, còn hai ngày sẽ là sinh nhật của tỷ rồi"

"Tiểu Niệm trí nhớ thật tốt" Vưu Vân kéo xuống giấy vệ sinh đem bàn trước mặt Vưu Niệm lau lau một lần trước

"Tỷ..." Vưu Niệm cúi thấp đầu, nàng không dám nhìn tay không trọn vẹn kia của tỷ tỷ, một lúc lâu nàng mới lại mở miệng nói "Tỷ, Tiểu Niệm lớn rồi, sẽ cứu chị ra ngoài"

Tay của Vưu Vân ngừng lại, một khắc đó phảng phất bầu không khí lâm vào ngưng trệ, Vưu Vân chậm rãi thu cánh tay về, cô ấy nhìn theo em gái từ nhỏ được chính mình nuôi lớn, đáy lòng hổ thẹn không chịu nổi

"Tiểu Niệm, chị hi vọng em có thể tự mình đi, tỷ... Không thể luôn bên cạnh em" Trên mặt của Vưu Vân có vẻ mặt phức tạp

"Tỷ, ta biết...biết chị vì em làm chuyện gì... Cấp ba chị vì không cho các bạn học phát hiện nghề nghiệp của chị mà xa lánh cười nhạo em, chị mỗi tháng chỉ thăm em một lần" Vưu Niệm cau mày giảm thấp xuống tiếng nói

"Em còn biết, cho dù chị bị người khác đánh bị người khác mắng, chị cũng chưa bao giờ cãi lại, như vậy sẽ không lấy được tiền...." Nói tới chỗ này thanh âm của Vưu Niệm run rẩy, nàng đè nén phần khổ sở và hổ thẹn này trong đáy lòng

"Tỷ, Tiểu Niệm lớn rồi, Tiểu Niệm sẽ bảo vệ chị còn có bản thân em" Vưu Niệm hai cái tay hơi nắm lại, trong mắt bao lấy một đoàn sương, nhìn theo khuôn mặt của tỷ tỷ cũng không quá rõ ràng

Một cái tay sờ sờ đầu của nàng, ngón tay lướt xuống đến mi tâm của nàng, đem độ cong ưu sầu kia nhẹ nhàng vuốt bằng "Tỷ tin tưởng em, ăn cơm đi"

Vưu Niệm cầm đũa gấp lên một miếng thịt bỏ vào trong bát của Vưu Vân, "Tỷ, ăn nhiều một chút"

Trong mắt của Vưu Vân tràn đầy ý cười và từng tia một hạnh phúc, cô ấy gấp lên thịt bỏ vào trong miệng, cảm giác ngọt ngọt mùi vị tốt đẹp, Niệm nhi lớn rồi

Bữa cơm này ăn dnê91 thời gian bao lâu Vưu Niệm không nhớ rõ, nàng chỉ biết sau khi ăn cơm xong nàng và tỷ tỷ sóng vai đi ở trên đường nhỏ, giống như khi còn bé lúc trước, nàng đi lùi ở phía trước tỷ tỷ

"Đừng đi lùi, đợi lát nữa người thì làm sao?" Vưu Vân tuy nói như vậy lại không có ngăn cản

"Sợ cái gì, đụng trúng nói tiếng xin lỗi thì được rồi" Vưu Niệm ngửa mặt lên trả lời, nhưng vào lúc này, đông một tiếng nàng chỉ cảm thấy phía sau lưng tê rần, đã nhìn thấy bóng người của tỷ tỷ vội vã chạy tới, khi Vưu Niệm vội vàng quay người chuẩn bị xin lỗi, nàng lại phát hiện, bị chính mình đụng vào không phải người khác, chính là nữ nhân cùng mình cãi nhau, cô ta làm sao đến rồi?

Hết chương 23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro