Chương 24: Tôi không tin cô, tôi chỉ tin bản thân tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Tôi không tin cô, tôi chỉ tin bản thân tôi

"Thế nào... Là cô?" Vưu Niệm nhìn chằm chằm người gần trong gang tấc kia, nàng cũng không nhận ra không hẹn mà gặp này là trùng hợp

"Tôi là đến đặc biệt tìm cô" Phong Vũ Phi chống nạnh tức giận nói.

Vưu Niệm nghe ra mùi thuốc súng trong lời này, đồng thời đầu của nàng còn đang nhanh chóng chuyển động, nàng nhìn một chút địa phương đứng, hành động tỷ tỷ phải đi qua nàng là không kịp cản lại, không thể để cho tỷ tỷ cùng người gần đây cách Thời Thần này quá gần

Dưới tình thế cấp bách thẳng thắn quay người lại hướng về tỷ tỷ lên tiếng kêu, "Tỷ, đây là người quen, rất trùng hợp" Bước chân của Vưu Vân ngừng lại, ánh mắt của cô ấy ở trên người cô gái xinh đẹp dáng vẻ vênh váo hung hăng tới lui một hồi, cô ấy đột nhiên hiểu ý đồ của Vưu Niệm, cô ấy lễ độ hạ thấp người, khóe miệng khơi lên một cái mỉm cười, "Hóa ra là bạn bè của Tiểu Niệm, vậy thì đúng lúc mời vào nhà ngồi một chút đi, chị đi mua chút đồ vật" Nói xong Vưu Vân thì tự nhiên quay người hướng về hẻm nhỏ của họ khi đến mà đi, Vưu Niệm ở phía sau nói đi đường cẩn thận, nàng tuy là không muốn lúc này lại không thể để cho tỷ tỷ tới gần nàng, một là vì bảo toàn chính mình, một là vì bảo toàn tỷ tỷ

Vưu Vân tăng nhanh bước chân đi tới địa phương rời khỏi tầm mắt của Vưu Niệm họ, khi quay đầu lại phát hiện đã không nhìn thấy hai người cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà không chờ cô ấy làm ra động tác kế tiếp, trực giác hai tay căng thẳng bị một lực lớn kéo vào ngõ hẻm, cô ấy nên về rồi

Vưu Niệm nhìn thấy tỷ tỷ rời khỏi, nàng cắn cắn khóe miệng, đem lông mày nhăn lại nới lỏng, "Cô muốn lên ngồi chút không?" Vưu Niệm ngữ khí bình tĩnh hỏi Phong Vũ Phi, hình như chuyện vừa rồi đều là bình thường như vậy

"Cô còn có tỷ tỷ?" Nhưng mà hai ngươi vẫn đúng là thật giống" Phong Vũ Phi sờ sờ cằm cảm thán một câu

Vưu Niệm không kiên nhẫn lườm nàng ấy một chút "Cô nếu muốn ở nơi này nói, tôi cũng tùy tiện"

Phong Vũ Phi ôm hai tay nhướng mày "Dẫn đường", một bộ dáng vẻ vênh váo tự đắc, nhưng mà nàng ấy có bản lĩnh như vậy

Vưu Niệm oán thầm phi một tiếng vẫn là mang theo Phong Vũ Phi hướng về chỗ ở của chính mình mà đi

Hành lang và trang trí cổ xưa thấp bé, nhà này đều đang tản ra một loại khí tức bần cùng

Phong Vũ Phi theo Vưu Niệm vào phòng, trong phòng kéo lấy rèm cửa sổ, cho dù bị kéo ra vẫn là lộ ra từng luồng từng luồng mùi mốc như có như không

"Ngồi đi" Vưu Niệm chỉ chỉ sofa, một mình đến phòng rửa tay trước tiên đem tay rửa sạch

Phong Vũ Phi tuy rất ghét bỏ thế nhưng nàng ấy cũng không cố ý biểu hiện ra, nàng ấy cũng không phải đến cãi nhau

"Tìm tôi có chuyện gì?" Vưu Niệm ngồi ở trên ghế sofa mở miệng nói trước

"Sáng sớm hôm nay tôi để cô đến, cô tại sao không đến?"

Vưu Niệm bỗng nhiên nghĩ đến sáng sớm nhận được mấy cái tin nhắn không tên, thì ra Phong Vũ Phi chính là nàng ấy a

"Tôi không đi, cô không phải đến rồi" Vưu Niệm giang rộng ra đề tài Phong Vũ Phi muốn có được đáp án, nàng không muốn đầu đuôi nói cho nàng ấy biết, tôi căn bản sẽ không nhớ kỹ người như cô

"Cô không đến, tôi đương nhiên chỉ có tới tìm cô" Phong Vũ Phi nhíu mày lại, miệng nhỏ đỏ hồng cong lên, "Tôi cũng không có ý khác, chính là đến quen biết cô một chút, cô và Thời Thần đi gần như vậy, tôi cuối cùng phải biết một chút không phải sao?" Xem ra hợp tình hợp lý, ở Vưu Niệm xem ra đều là dư thừa, nàng ấy chính là chạy đến tìm nàng làm phiền, nếu không nể mặt Thời Thần, nàng khẳng định lại giống lần trước sỉ nhục chính mình

"Nếu như chỉ là quen biết được rồi, tôi tên Vưu Niệm, như cô nhìn thấy, đây là nơi ở của tôi..." Ngay ở lúc hai người nói chuyện, chuông cửa của Vưu Niệm đột nhiên vang lên, mí mắt nàng giật lên, thần kinh đột nhiên căng thẳng, "Ai?" Vưu Niệm từ chỗ ngồi đứng dậy, nàng đi tới cửa, từ trong mắt mèo nhìn ra bên ngoài, trong đầu nàng vù một cái vang lên, nàng vội vã đi về tóm chặt lấy ống tay áo của Phong Vũ Phi

"Cô làm gì thế?" Phong Vũ Phi vừa định kêu to, lại bị Vưu Niệm một cái che miệng, "Cô nãi nãi đừng nói chuyện được không?"

Vưu Niệm thấy nàng ấy yên tĩnh lại, liền vội vàng đem nàng nhét vào buồng trong, sau khi đem cửa khóa kỹ, nàng mới đi cửa trước mở cửa Phong Vũ Phi đem lỗ tai kề sát ở trên cửa nỗ lực muốn nghe chút gì, chỉ nghe bên ngoài có một trận ồn ào và tiếng đánh người sau đó yên tĩnh lại, lúc còn muốn dò hỏi chút gì nữa, cửa phòng bị đột nhiên kéo ra, Vưu Niệm khóe môi nhếch lên một tia vết máu đem Phong Vũ Phi hung hăng kéo ra ngoài, "Mau trở về đi"

Phong Vũ Phi hoàn toàn không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhìn Vưu Niệm sưng mặt sưng mũi một hồi như thế, nàng ấy lại muốn an ủi nàng, "Bọn họ là người nào? Muốn làm gì?"

Vưu Niệm thiếu kiên nhẫn trừng nàng một cái, "Để cô đi mau, cô tại sao còn chưa đi?"

"Này không phải, tôi muốn nói còn chưa nói hết đâu..." Phong Vũ Phi bị Vưu Niệm thô lỗ đẩy đến cửa, sau đó chính là một tiếng đóng cửa nổ vang, Phong Vũ Phi bị như vậy cự tuyệt ở ngoài cửa rồi.

"Vưu Niệm, cô mở cửa ra cho tôi" Phong Vũ Phi nhất thời cảm thấy vô cùng nhục nhã, nàng ấy giơ tay lên liền muốn cửa lớn, cũng không biết vào lúc này cổ tay nàng ấy bị một cái kéo có lực kéo lại, nàng ấy đang tức nhanh chóng vừa quay đầu, lập tức liền giống như quả cầu da xì hơi, lúc này người đứng bên cạnh nàng ấy không phải người khác chính là Thời Thần mặt tối sầm lại

"Phong Vũ Phi, có phải là tôi quá cưng chìu em, để em hiện tại có thể trắng trợn không kiêng dè, muốn làm gì thì làm?"

"Chị.... Sao chị lại tới đây?"

Thời Thần híp mắt dùng tay giống như kìm sắt kéo Phong Vũ Phi đi xuống lầu dưới, Phong Vũ Phi im lặng không lên tiếng ngoan ngoãn đi theo, nàng ấy tuy vẫn chưa hay biết gì, thế nhưng nàng ấy có thể cảm giác được Thời Thần đang tức giận

Hai người đi xuống lầu, Thời Thần không chút khách khí đem Phong Vũ Phi đặt vào ghế sau xe, bịch một tiếng đóng lại cửa xe, Mộ Nhan Cẩm trên chỗ ngồi lái xe lập tức khởi động xe, ba người cứ vậy rời đi

Bên trong xe hai người câm như hến, một chỉ để ý lái xe, một trốn ở sau xe, bên trong xe một hồi lâm vào một loại yên tĩnh tử vong, mãi đến tận ngày nóng bức bên ngoài lốp bốp rơi mưa xuống, mới đưa phần tĩnh mịch này đánh vỡ

"Phong Vũ Phi, em tại sao phải gạt tôi?" Thời Thần trầm thấp mà mang theo thanh âm khàn khàn từ trong cổ họng nặn ra

Vũ Phi ngồi ở phía sau xe căng thẳng trong lòng, ngụy biện nói: "Em không có lừa gạt chị a, em là muốn đi tìm Lưu Mẫn Nghi a"

"Nhưng em hôm nay đi tìm chính là Vưu Niệm! Phong Vũ Phi, lão gia tử đối với tôi có ân, tôi đáp ứng cô ấy chăm sóc em cả đời, thế nhưng không có ai có thể khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi, biết tại sao tôi có thể giết không được Kinh Vũ không? Người của ta bên cạnh tôi ý đồ phản bội lừa dối tôi đều chết rồi"

Bên trong thanh âm của Thời Thần có tức giận đè nén, nàng ấy nhìn trong mắt có ánh sáng lãnh tuyệt của kính chiếu hậu

Phong Vũ Phi vừa nghe trong mắt to nối tiếp lên nước mắt, cắn môi hồng hào nàng ủy khuất nói "Thần, em khi nào từng lừa gạt chị! Hôm nay em không nói như vậy, em thì mãi mãi không lấy được địa chỉ của cô ấy!"

"Em muốn địa chỉ cô ấy làm cái gì? Tôi có từng nói cho em biết, để em đừng chen vào không?"

"Đừng chen vào? ha? Hóa ra là em quấy rầy quan hệ của hai người đang tiến một bước? Là ai nói sẽ cùng với em chung một chỗ! Em liền đi tìm cô ấy một chút thì thế nào? Lẽ nào em thì không thể đi tìm tình địch lý luận một chút?" Phong Vũ Phi đã mang theo tiếng khóc nức nở, nàng cảm thấy Thời Thần bắt đầu thiên vị rồi

"Phong Vũ Phi! ! ! !" Phong Vũ Phi từng bước một đốt lên lửa giận của Thời Thần, "Dừng xe!"

Thời Thần cáu giận hướng về phía Mộ Nhan Cẩm rống lên một câu, xe mang theo thắng gấp một hồi ma sát ở ven đường, Thời Thần một cái đẩy cửa xe ra ra cửa, cô đứng bên cạnh xe dùng thanh âm lạnh như băng và tức giận dặn dò Mộ Nhan Cẩm, "Đem em ấy dẫn về cho tôi, không cho phép em ấy ra ngoài nửa bước!" Nói xong cô thì đóng cửa lại, một mình dọc theo lề đường đi về phía trước, Mộ Nhan Cẩm nhìn một chút hoàn cảnh chung quanh, vẫn may nơi này sẽ không tình cờ gặp người muốn mạng họ

Mộ Nhan Cẩm yên lòng lúc này mới mang theo Phong Vũ Phi trên ghế sau đã khóc không ra hình thù gì hướng về phương hướng biệt thự chạy đi

Thời Thần dọc theo ven đường đi được một ít đoạn, thì đưa tay cản lại một chiếc taxi, sau hai mươi phút nó dừng ở cái hẻm nhỏ một bên kia, cô một bên gọi điện thoại một bên đi về phía tầng lầu của Vưu Niệm, điện thoại vẫn không thông, cô càng gọi nhíu mày càng chặt, sau khi nhấn tắt điện thoại thứ mười, cô đứng ở cửa nhà Vưu Niệm, giơ tay gõ gõ, dường như trong nhà không có ai, nhưng Thời Thần biết Vưu Niệm tuyệt đối không có ra ngoài

"Vưu Niệm, mở cửa, tôi là Thời Thần" Thời Thần đứng trước cửa lên tiếng kêu, đèn điều khiển bằng giọng trong tầng nhà thấp bé này đều bị cổ họng cô kêu đến phát sáng, thấy không phản ứng, cô dùng thanh âm càng to lớn hơn quát lên, chỉ mong sao người trên đường đều nghe thấy có một người đang gọi cửa

"Bốp" Một tiếng, cửa lớn mở ra một cái khe nhỏ, một cái tay đem cửa đẩy ra gần một nửa, Thời Thần lập tức vịn cửa kéo ra một khe hở để cho cô tiếng vào

Cửa ở phía sau đóng lại, Thời Thần nhìn thấy hình bóng của Vưu Niệm ngồi ở trên ghế sofa không ánh đèn, một khắc đó cô cảm thấy Vưu Niệm tỏa ra yếu đuối, đáy lòng có một tia cảm giác khó chịu lan tràn ra

"Làm sao không bật đèn?" Thời Thần bốp một cái mở ra đèn phòng khách, cô lúc này mới thấy rõ một con mắt của Vưu Niệm đã sưng đến không mở ra được, mà trên gương mặt càng là một mảnh hồng, Vưu Niệm không nói tiếng nào ngơ ngác ngồi ở trên ghế sofa

"...." Không biết nên nói cái gì Thời Thần đến nhà bếp mở ra tủ lạnh đem nước đá bỏ vào trong túi nhựa quấn chặt sau đó đi ra, cúi người xuống, Thời Thần đem túi chườm nước đá đặt ở trên mặt của Vưu Niệm. "Trong tủ lạnh có nước đá không biết chườm lạnh một chút sao?"

"Cô tới làm gì?" Vưu Niệm đột nhiên lạnh nhạt hỏi

"..." Trong lúc nhất thời lại không biết trả lời như thế nào

Vưu Niệm cầm lấy túi chườm nước đá, trong ánh mắt toát ra sự thù hận, "Đến xem tôi có bao nhiêu chật vật phải không?"

"Tôi chỉ là..." Không đợi Thời Thần nói xong, Vưu Niệm lại mở miệng cắt đứt cô, "Vốn là chị tôi đi rồi không sao rồi, nhưng mà bọn họ lại nhìn thấy Phong Vũ Phi...tôi không đem cô ấy giao ra, bọn họ nhất định sẽ dằn vặt chị tôi" Nói tới chỗ này, thanh âm của Vưu Niệm run lên

"Tại sao không nói cho tôi biết, bọn họ để cô và chị cô gặp mặt, nếu như cô trước đó nói cho tôi biết, tôi thì có thể cứu cô ấy"

Vưu Niệm nhấc mắt nhìn chằm chằm gương mặt từ trên cao nhìn xuống của Thời Thần, một lúc lâu từng chữ từng câu nhảy ra mấy chữ "Tôi không tin cô, tôi chỉ tin bản thân tôi"

Con mắt Thời Thần híp lại, cô lại lâm vào yên lặng một hồi, cô tin tưởng Vưu Niệm sao? Nếu đã không tin, cô như thế nào có thể để nàng tin tưởng mình? Khẽ cúi đầu, đánh giá nữ nhân này, cô phảng phất thấy được chính mình của rất nhiều năm trước, cô dùng súng chĩa lấy đầu của Kinh Vũ, dùng thanh âm rất xin lỗi nói "Xin lỗi, ta chỉ có thể tin tưởng chính ta" Vẻ mặt của Vưu Niệm lúc này và chính mình khi đó giống nhau như đúc

"Vưu Niệm, tôi sẽ đem chị cô cứu ra, đến lúc đó cô sẽ tin tưởng tôi" Thời Thần chưa bao giờ sẽ dùng lời nói giải thích chuyện rõ rành rành, nói xong lời này, Thời Thần liền không nói một lời rời khỏi nhà của Vưu Niệm

Đứng ở trước cửa, quay đầu lại liếc mắt cửa lớn lạnh lẽo một cái, cặp mắt phượng híp thành một cái khe kia của Thời Thần, bắt đầu từ lúc nào, cô bắt đầu ý đồ có được sự tín nhiệm của nữ nhân này?... Thậm chí là ỷ lại? Đối với cô người như vậy mà nói, còn có chuyện gì là đơn thuần sao?

Đi ở lề đường trong bóng đêm mông lung, Thời Thần lần nữa cảm thấy một luồng lạnh giá kia từ trong xương bốc lên

Hết chương 24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro