Chương 25: Vũ Phi em ấy... Là người yêu em nhất trên thế giới này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Vũ Phi em ấy... Là người yêu em nhất trên thế giới này

"Mộ tỷ, chị nói...em làm như vậy có lỗi gì, em không phải cũng muốn giúp Thời Thần sao? Mỗi lần đều là các người làm của các người, em cái gì cũng không biết" Phong Vũ Phi quệt mồm ôm hai tay ngồi ở sau xe phát ra tính khí

"Thời Thần không cho em biết những việc này, có đạo lý của em ấy, em là hòn ngọc quý trên tay của Phong thúc thúc, chúng ta làm nghề này biết đến càng ít càng an toàn, đạo lý này em hiểu được chứ" Mộ Nhan Cẩm đem khói thuốc đến ngoài cửa sổ, cô ấy không chỉ muốn dọn ra lỗ tai nghe oán giận của Phong Vũ Phi, cô ấy còn đang suy nghĩ chính mình phải làm sao tạ tội, làm hỏng việc nhất định phải trả giá thật lớn, đây là chuyện người trong hắc đạo đều hiểu, nhân quả báo ứng, tội nghiệt tuần hoàn

"Nhưng mà, em lo lắng cho Thời Thần a, chị ấy đều là đối với người ở bên cạnh đề phòng, em sợ chị ấy sẽ đem mình ngạt chết" Phong Vũ Phi nhíu lại lông mày, sự lo lắng của nàng cũng không đạo lý, từ sau khi chuyện của kỳ kia suýt chút nữa thì muốn mạng cô, Thời Thần càng thêm trầm mặc ít lời, thành phần sắc bén trong ánh mắt của cô càng tăng lên, tác phong chuyên quyền độc đoán kia có lẽ sẽ làm cho cô thất bại nữa

"Thời Thần em ấy... Chí ít đối với em không có quá nhiều đề phòng, chuyện ngày hôm nay, em thật không nên đi làm, nếu không phải Vưu Niệm cực lực ngăn cản, em có thể đã bị bắt đi rồi, Đàm Băng là người hung tàn, hắn dùng em áp chế Thời Thần, em để Thời Thần làm sao bây giờ?"

"Em... Đây không phải vừa vặn sao? Em muốn biết Vưu Niệm cùng tỷ nàng gặp mặt em nói cái gì cũng không trở lại, nói nữa nàng nếu tới tìm em, em sẽ không trở về rồi, thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy..." Phong Vũ Phi vừa nói âm thanh để lại nhỏ rồi, nàng cũng biết chính mình đuối lý

Thấy Phong Vũ Phi ngoài miệng làm tàng, Mộ Nhan Cẩm trong lòng thở dài

"Vậy em đi tìm Thời Thần xin lỗi, chị ấy sẽ tha thứ cho em không?" Một lát sau, Phong Vũ Phi nhỏ giọng hỏi dò Mộ Nhan Cẩm

"Đừng đi nhen lửa em ấy, để em ấy bớt giận thì được rồi, hôm nay bến tàu nhận hàng, xảy ra vấn đề, em ấy mới có thể tức lớn như vậy, chỉ sợ Thời Thần cũng ý thức được cô tính sai, cho nên Vưu Niệm hiện tại đặc biệt là mấu chốt"

"Vậy lỡ như Vưu Niệm là một tên lừa gạt thì làm sao? Thời Thần vì sao lại đối với nàng để bụng như vậy, thời gian trở về đều so với bình thường muộn hơn nhiều" Phong Vũ Phi nói lời này đâm tới Mộ Nhan Cẩm, cả cô ấy đều đoán không ra Vưu Niệm, nhìn dáng vẻ hiền lành của nàng không giống kẻ ác nhưng mà kẻ ác sẽ không viết lên mặt

Tại sao tra được cùng với nàng tự thuật đều ăn khớp, thế nhưng cô ấy lại luôn cảm thấy trong lòng có một tia mơ hồ bất an, Thời Thần cô đánh hơi được không? "Tôi sẽ nói với Thời Thần, em lên lầu trước đi, tắm rửa" Mộ Nhan Cẩm đem xe dừng ở trong nhà xe, đơn giản phân phó Phong Vũ Phi ngồi ở phía sau một hồi

Phong Vũ Phi gật gật đầu thì ngoan ngoãn lên lầu, nhìn bóng lưng của Phong Vũ Phi lên lầu. Mộ Nhan Cẩm luôn có thể nhớ tới nàng lúc nhỏ, mãi mãi đều dính lấy Thời Thần, cho dù cô lạnh như một khối băng, Phong Vũ Phi đều sẽ dán lên, đâu sợ mặt nóng dán đến trên mông lạnh, cũng không hề sợ hãi phần lúng túng này, giả như toàn bộ thế giới đều lừa Thời Thần, nàng cũng sẽ không

Chính như nàng từng nói, nàng đang thật sự lo lắng Thời Thần, vậy người từ nhỏ không có tình cảm gì, là Phong Vũ Phi đang từng chút một cảm hóa cô, cho tới hiện tại cô không lãnh khốc vô tình như vậy

Trong bóng tối, Mộ Nhan Cẩm từng lần từng lần một ấn lấy bật lửa, ngọn lửa lúc sáng lúc tối

Thời Thần một đêm không về, cô ngồi ở trong phòng làm việc cao nhất của thành phố Tinh Hải, toàn bộ trấn S thu hết đáy mắt, khi đèn đuốc rã rời, cô mới ý thức tới trời đã muốn hừng sáng rồi, bóp bóp lấy sống mũi, cái cổ đau mỏi vặn vẹo một hồi liền để cô không khỏi nheo đầu lông mày, trải qua cân nhắc trắng đêm, chuyện ban ngày ở bến tàu đã xảy ra cũng làm cho cô nghĩ thông suốt rồi

Nhìn đồng hồ, cô cầm điện thoại di động lên gọi cho Mộ Nhan Cẩm, bíp bíp vài tiếng đều không có phản ứng, Mộ Nhan Cẩm chưa bao giờ sẽ để điện thoại vang qua ba tiếng, Thời Thần không khỏi mê mẩn con mắt

Thì ở lúc này cửa của cô bị gõ vang rồi, Thời Thần đi tới vừa mở cửa, nhìn thấy chính là Mộ Nhan Cẩm trên mặt không chút biểu tình

"Tôi gọi điện thoại cho chị, làm sao không nhận?" Thời Thần nhìn chằm chằm mặt của Mộ Nhan Cẩm, phát hiện môi cô ấy có chút trắng

"Thời Thần, vào phòng rồi nói" Mộ Nhan Cẩm lần này ngoài dự liệu không hề trả lời Thời Thần mà là dời đi đề tài

Thấy dáng vẻ của cô ấy Thời Thần để Mộ Nhan Cẩm tiến vào, Mộ Nhan Cẩm đi thẳng tới trong phòng làm việc, đem một khối vải trắng từ trong túi áo móc ra, phía trên còn nhìn thấy vết máu mà giật mình, ngay ở trước mặt, Thời Thần, cô ấy đem túi trắng mở ra, bên trong thình lình nằm bốn tay

Thời Thần một hồi hiểu rõ Mộ Nhan Cẩm không nhận điện thoại cô đi làm cái gì

Hai giờ trước

Mộ Nhan Cẩm ngồi ở bên bàn trà bên cạnh đặt một khối vải trắng, bên trên vải trắng bày một cái dao mài sáng, trước người cô ấy là ngồi mấy người, những người này đều là mấy cán bộ trong tổ Mộ Nhan Cẩm thông báo qua

Mộ Nhan Cẩm cùng mấy người hai mặt nhìn nhau, đem tàn thuốc đè ở trong cái gạt tàn thuốc, chỉnh chỉnh vạt áo, Mộ Nhan Cẩm thẳng tấp sống lưng

"Ngày hôm qua nhận hàng bị người xếp đặt, các ngươi có ý kiến gì không?"

Mấy người nhìn nhau một chút cũng không hẹn mà cùng cúi đầu không dám hé răng

Mộ Nhan Cẩm từng cái nhìn sang, những người này hoặc là luôn ở trong tổ, hoặc là chính là trong vòng mấy năm được đề bạt lên, thấy tất cả mọi người không nói lời nào, Mộ Nhan Cẩm nhíu nhíu mày

"Quy tắc cũ, chúng ta lăn lộn nhóm nào thì phải theo quy tắc nhóm đó, có lỗi sửa lại thì đúng, ngươi nói đúng không? Triệu lão nhị" Đột nhiên điểm danh để người luôn biết điều đến không hé răng rùng mình, gật đầu liên tục đáp lại

"Triệu lão nhị, Tiền Tân, Thân Vĩ, ba người các ngươi là người vẫn vừa đến cũng không động qua, ta biết trong lòng các ngươi nhận Phong lão gia tử, thế nhưng các ngươi đừng coi lầm, hiện tại người trấn giữ họ gì, ta biết, nàng cũng biết, nàng sở dĩ không động các ngươi, không phải là bởi vì các ngươi không thể động, mà là nể tình các ngươi đã từng vì Phong gia ra lực, nếu như kim bài này để cho các ngươi tự mình đập, ta nghĩ lão đại cũng sẽ không lòng dạ mềm yếu" Mộ Nhan Cẩm dường như thì dnag9 nói chuyện bình thường, ngữ khí không có một chút nào gợn sóng, nhìn không ra cô ấy có phải đang tức giận hay không

"Tiểu Mộ, không phải như ngươi nghĩ, chúng ta cũng không có bán rẻ lão đại" Cuối cùng Thân Vĩ tuổi tác nhẹ nhất không ngồi yên, hắn lập tức tỏ thái độ vào trong mắt mọi người, Mộ Nhan Cẩm vẫy vẫy tay ra hiệu hắn ngồi xuống

"Ta biết, các ngươi không nên kích động, từ đầu đến cuối chúng ta không nói chuyện chỉ bàn đúng sai, cho nên..." Mộ Nhan Cẩm đem vải trắng bày dao găm đẩy lên trước mặt Triệu lão nhị, làm một cái thủ hiệu mời

Biểu hiện trên mặt của Triệu lão nhị vặn vẹo một hồi, hắn biết đây là ý gì, cầm lấy dao thì đại biểu hắn nhận sai rồi, không lấy kết cục thì không chỉ là từ chức chuyện đơn giản như vậy

Mộ Nhan Cẩm thấy hắn chậm chạp không động thủ, trong đôi mắt đã có màu rõ ràng, cô ấy đem vải trắng kéo đến trước mặt chính mình, cầm lấy con dao mài sượt kia, ở dưới ngọn đèn lập loè ánh tráng

Trong các ngươi không chỉ có không phục Thời Thần, cảm thấy Mộ Nhan Cẩm ta đột nhiên vượt lên cùng các ngươi, các ngươi cũng không cam tâm đúng không? Hay là nói các ngươi cảm thấy ta là nữ nhân, hoặc là Thời Thần là nữ nhân?" Mộ Nhan Cẩm vừa nói, một bên đem lưỡi dao lóe ánh bạc kia nhắm ngay ngón út tay trái của chính mình, con mắt cũng không chớp một cái một đao xuống, ngón út dính máu rơi xuống trên mặt đất, không thể làm gì khác hơn là nhìn tay thiếu một ngón vẻ đẹp trở nên nhìn mà phát sợ lên

Dùng vải bao lên ngón đứt của chính mình, cô đem dao đẩy lên trước mặt bọn họ, thấy Mộ Nhan Cẩm quả quyết như vậy, ba người kia nuốt nước miếng một cái, đều chỉ đành vì sai lầm của chính mình thanh toán

Thời Thần nhìn mấy ngón tay đứt dính máu kia, trầm mặc không nói

"Ba người bọn họ hiện tại động không được" Mộ Nhan Cẩm ý vị sâu xa nói

"Nhan Cẩm, chị có lúc thông minh đến có thể suy đoán nhất cử nhất động của tôi, chị cảm thấy đây là chuyện tốt sao?" Thời Thần ý tứ sâu xa quay đầu nhìn Mộ Nhan Cẩm

"Thời Thần, bất luận em có nguyện ý tin tưởng tôi hay không, ba người bọn họ nếu đã nhận sai, như vậy cũng không cần động bọn họ, rút dây động rừng, không thể để cho ba người hiểu rõ chúng ta ném đến bên Trần Bình và Đàm Băng kia"

Thời Thần nhìn chằm chằm hai mắt nghiêm túc của Mộ Nhan Cẩm, nhìn một chút khóe miệng cô ấy cong lên

"Tôi nghe chị" Thời Thần từ trong mấy ngón tay đứt lấy ra một ngón mảnh khảnh đặt ở trước mặt Mộ Nhan Cẩm, "Đi bệnh viện còn có thể nối liền"

"Không được, làm sai chuyện, ta sẽ phụ trách"

"Chị đây là muốn để tôi tha thứ cho Phong Vũ Phi?"

"Vũ Phi em ấy... Là người yêu em nhất trên thế giới này" Một câu đột nhiên của Mộ Nhan Cẩm để Thời Thần không nhịn được cười lớn lên, cười cười cô nghiêm mặt xuống, "Trong thế giới của tôi căn bản không có yêu và không yêu, Nhan Cẩm, Mộ thúc có đứa con gái chị đây tôi không biết nên thay hắn đau lòng hai là hài lòng" Khẩu khí nói chuyện, Thời Thần liền để Mộ Nhan Cẩm đi ra ngoài, nhìn trên mặt bàn nằm mấy ngón tay, đáy mắt Thời Thần lại lạnh mấy phần

Hết chương 25

Edit: Ôi Nhan Cẩm của tui hic

Ps: Không trân trọng may mốt mất rồi đừng hối hận hic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro