Chương 26: Cho em ở phòng lớn, em còn không tình nguyện?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Cho em ở phòng lớn, em còn không tình nguyện?

Khi Vưu Niệm đem thực phẩm trong giỏ từng loại đặt ở trên quầy thu tiền, điện thoại di động của nàng chấn động một chút, không chút biến sắc mở ra nhìn, sau khi nhanh chóng đọc xong một loạt chữ nhỏ phía trên, nàng đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi quần

"Xin chào, tổng cộng 75 đồng tiền"

Từ trong túi tiền móc ra tiền lẻ vứt ở trên bàn, nàng liền vội vã xách theo túi nhựa hướng về cửa vào siêu thị mà đi, vừa mới ra ngoài, một luồng sóng thì trào ra, đem Vưu Niệm kích thích một lớp da gà, nàng đứng ở trước cửa một hồi, liền quay người xách theo túi chui vào đến cái hẻm nhỏ bên cạnh siêu thị, đi khoảng chừng 200 mét, nàng giương mắt xuyên thấu qua kính phản xạ chỗ rẽ nhìn thấy một bóng người mơ hồ luôn đi theo phía sau nàng

Vừa rồi thu được tin nhắn ở siêu thị kia chính là nhắc nhở nàng bị theo dõi, cũng để nàng nghĩ cách bỏ rơi cái "đuôi" kia lại đi đường Long Châu chờ đợi

Quẹo góc, Vưu Niệm nhìn thấy cách đó không xa một cửa hiệu cắt tóc nhỏ, cửa hiệu cắt tóc này nàng đã tới, biết có một cái cửa sau, nhưng từ nơi đó sau khi đi ra ngoài sẽ lẫn vào đường dành riêng cho người đi bộ, dòng người ở đó nhốn nháo, rất dễ dàng bỏ rơi người theo dõi

Đi vào cửa hiệu cắt tóc lên tiếng chào hỏi, nàng liền viện cớ mượn nhà vệ sinh, từ cửa nhỏ phía sau đi ra ngoài, Vưu Niệm công phu một cái nháy mắt thì hòa hợp địa phương người dày đặc này, biến mất ở trong thực hiện của người theo dõi

Người theo dõi sau khi tìm không được hướng đi của nàng nữa, chỉ có thể bấm điện thoại, "Alo, Mộ tỷ...Tôi...Mất dấu rồi..."

Người trong điện thoại cũng không phát hỏa, chỉ là bình tĩnh mở miệng hỏi: "Nàng đem ngươi bỏ rơi?"

"Nàng từ cửa sau của cửa hiệu cắt tóc đi ra, thì cũng không tìm được nữa, hẳn là nàng phát hiện tôi rồi" Người theo dõi bỗng nhiên ý thức được hỏi

"Bỏ đi, trở lại rồi nói" Cúp điện thoại, người theo dõi lại nhìn chung quanh một hồi, sau khi phát hiện không còn manh mối mới ủ rũ đi lại đường cũ

Vưu Niệm đứng ở trước chiếc xe không thể quen thuộc hơn kia, đã một thân một mình, Đoạn Long Huy hài lòng gật gật đầu để tài xế mở cửa cho nàng

Ngồi vào bên trong xe có máy điều hòa, Vưu Niệm không khỏi rùng mình một cái

Nhìn sưng đỏ trên mặt nàng còn chưa hoàn toàn biến mất, Đoạn Long Huy đốt một điếu thuốc

"Người tự tiện chủ trương muốn bắt Phong Vũ Phi kai, còn đánh ngươi đã bị ta xử lý rồi" Ý tứ này chính là để Vưu Niệm đừng tính toán chi li

Vưu Niệm đương nhiên biết, nàng cũng không dám tính toán chi li, "Tỷ ta đâu" Nàng câu thứ nhất mở miệng liền hỏi

"Tỷ tỷ của ngươi? Vẫn khỏe" Đoạn Long Huy thả một ngụm khói

"Các ngươi không đánh chị ấy chứ" Vưu Niệm trừng mắt nhìn hắn, nàng không tin lời của Đoạn Long Huy

"Ha, nhóc con, còn biết học nghi ngờ? Ta nếu như đem tỷ ngươi đánh chết, ta lấy cái gì đến kiềm chế ngươi đây, ngươi nói ta nói đúng chứ" Đoạn Long Huy không chỉ có không chậm mà nói, hắn liếc mắt nhìn Vưu Niệm trong mắt nhuệ khí tắt đi bất giác trong lòng buồn cười

"Ta nghe nói, sau khi Thời Thần đi tìm ngươi, ngươi trả lời nàng như thế nào? Nàng có bắt đầu tiếp nhận ngươi chưa?"

Vưu Niệm thủ sẵn móng tay, thấp giọng nói "Nàng đại khái sắp tiếp nhận ta rồi, nàng nói.... Nàng sẽ thay ta cứu lại tỷ tỷ, để ta tin tưởng nàng"

Con mắt dài nhỏ của Đoạn Long Huy lặng lẽ trợn, đem đầu thuốc đè tắt ở trong cái gạt tàn thuốc "Vậy ngươi tin tưởng nàng có thể giúp ngươi cứu lại tỷ tỷ sao?" Đột nhiên hắn đặt câu hỏi, cùng sử dụng tay từng lần từng lần một vuốt bộ tóc đẹp của Vưu Niệm, lại như sờ một con sủng vật, tuy nàng rất phản cảm lại không thể biểu hiện ra, xiết chặt nắm đấm không hề có một tiếng động lắc lắc đầu

"Ha ha ha, ngươi rất biết thực dụng, ta khuyên ngươi đừng có ảo tưởng đồ vật này, nhưng mà coi như thưởng đối với ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết, Trần Bình và Đàm Băng đã bị ta thuyết phục, đừng sợ đầu sợ đuôi Thời Thần tra ra cái gì nữa, ngươi chỉ cần dùng sự thông minh tài trí của ngươi làm tốt chuyện của ngươi là được"

Xe dừng ở trước một bên giao lộ, trước khi xuống xe

Nàng hỏi: "Nàng... Sẽ như thế nào?" Mới vừa hỏi ra lời, Vưu Niệm biết mình không nên đi hỏi, nàng cùng cô có quan hệ gì? Nàng là quân cờ bị lợi dụng, mà cô là con mồi bị nhìn chằm chằm, chính mình không nên cùng cô có quá nhiều liên quan

Đoạn Long Huy sờ sờ râu, "Chuyện tương lai ai biết" Nói xong hắn liền kéo lên kính xe, chiếc xe chạy ra, đứng ở bên người đi đường vừa nhìn chiếc xe kia đi xa, Vưu Niệm mím mím khóe miệng, liền đi về nhà

Vừa đến dưới lầu, nàng đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc dựa vào một bên hành lang, trên mặt mang theo mắt kính, không nhìn thấy biểu tình, vóc người cao gầy phối hợp ăn mặc của cô, nhìn thế nào đều có vẻ cân xứng mà giàu có khí chất

Vưu Niệm đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, lại như người không liên quan đi qua hành lang, thì như không nhìn thấy, thế nhưng người kia lại cũng không muốn thả nàng đi, một phát bắt được cổ tay nàng, đem Vưu Niệm kéo tới trước mặt chính mình

"Làm sao thấy được tôi còn coi như không nhìn thấy" Âm thanh dễ nghe của Thời Thần vang ở bên tai Vưu Niệm

"Con mắt là của tôi, tôi muốn nhìn thấy thì nhìn thấy, không muốn nhìn thấy sẽ không nhìn thấy" Vưu Niệm trả lời cô một câu

"Vậy để tôi nhìn thử con mắt này của em thực sự là không muốn thấy tôi?" Nói xong khóe miệng của Thời Thần cong lên, lấy xuống mắt kính, không chút khách khí tiến đến trước mắt của Vưu Niệm, trừng mắt nhìn chằm chằm Vưu Niệm

Vưu Niệm nhíu lại lông mày ngửa đầu ra sau tránh lấy "tập kích" không kịp đề phòng này, "Ừm, trên mặt giảm sưng là khá nhanh, được rồi lên lầu đi" Thời Thần kéo lấy cổ tay của Vưu Niệm, trước sau đều không có buông ra, mang theo hoàn toàn quyền chủ động, cô kéo tay của Vưu Niệm đi lên lầu, Vưu Niệm cung cũng cung không được, chỉ đành theo cô lên lầu, mở cửa nhà ra, bên trong vẫn cứ rèm cửa sổ tối tăm che lấy phần lớn ánh sáng, mùi mốc lúc có lúc không để Thời Thần lại một lần ghét bỏ bĩu môi

"Gian nhà này, em cũng có thể ở?" Nói xong cô cũng không có quan tâm Vưu Niệm có đồng ý hay, không liền gọi điện thoại "Alo? Tìm người chạy xe lại đây dọn nhà"

"Cô làm gì, tôi không dọn nhà..." Vưu Niệm một cái vung ra cái tay Thời Thần vẫn lôi kéo nàng

"Cho em ở phòng lớn, em còn không tình nguyện?" Thời Thần cong lấy khóe miệng nghiền ngẫm nhìn Vưu Niệm tức giận, cô tựa hồ rất thích xem dáng vẻ của Vưu Niệm bởi vì cô mà tâm tình gợn sóng

"Tôi không đi...Tôi không muốn căn phòng lớn gì, nơi này ở rất tốt" Vưu Niệm ôm lấy hai tay, bĩu môi một cái ghét bỏ nói.

"Chỗ nào tốt?" Thời Thần nghiêng đầu hỏi

"Bên ngoài có dải cây xanh" Vưu Niệm tùy tiện tìm một lý do

"Bên trong biệt thự của tôi, có một tảng lớn dải cây xanh, tôi còn có sân golf rộng" Thời Thần dựa vào trên tủ giày của cửa trước, không nhanh không chậm trả lời

"Gian nhà này không lớn, tôi quét dọn thuận tiện" Vưu Niệm nhất thời nghẹn lời liền tìm một lý do xem ra rất có sức thuyết phục

"Không cần em quét dọn, người làm tôi mời vô ích sao?"

"Tôi... Dù sao tôi không đi" Vưu Niệm trừng cô một chút, đặt mông ngồi ở trên ghế salông

"Ừm..." Thời Thần vểnh miệng, "Ngu ngốc, em kiếm cớ nên nói như vậy a, tỷ như tôi sợ tỷ tỷ không tìm được nơi ở mới của tôi, hoặc là, tôi sợ Đàm Băng không có thể khống chế tôi, đối với tỷ tỷ bất lợi"

Vưu Niệm nhúc nhích môi một cái, không trả lời, đây vốn dĩ là chủ ý của nàng, thế nhưng nàng cũng không muốn trực tiếp nói ra khỏi miệng, như vậy ra vẻ mình càng thêm vô năng

"Được rồi, chớ kiếm cớ với tôi, chỉ cần có được sự tin tưởng của tôi, mặc tôi "Bài bố" Không phải là Đàm Băng muốn nhìn thấy nhất? Tỷ tỷ của em không phải an toàn? Mặt khác hôm nay tôi là muốn tặng hắn một món lễ lớn, em nói đúng không?" Thời Thần nói xong thay đổi không đi lên, cúi người xuống ngồi xổm ở trước mặt Vưu Niệm, nhìn con mắt của nàng còn chưa khỏi hẳn, đưa tay ra sờ sờ nó, thấy Vưu Niệm chỉ là hơi né một chút, không có kịch liệt phản kháng, "Được voi đòi tiên" Thời Thần bóp bóp khuôn mặt của Vưu Niệm, con người thon gầy, da mặt kéo lên cũng không mấy lạng thịt

"Đi đem đồ vật em cảm thấy có thể mang đi thu thập hết" Thời Thần đem Vưu Niệm còn đang do do dự dự kéo lên, đẩy vào phòng ngủ

Không một hồi Vưu Niệm thì kéo một cái rương hành lý đi ra, Thời Thần nhìn một gương hành lý ít đến mức đáng thương, hơi kinh ngạc. "Ngươi thì chút đồ vật này?"

"A... Làm sao vậy?" Vưu Niệm không hiểu nhìn một chút gương hành lý của chính mình, là nhỏ chút, thế nhưng nàng xác thực cũng không có cái gì có thể lấy

"Được rồi, vậy thì đi thôi" Thời Thần nhún vai thì đi đến cửa trước, Vưu Niệm đi theo phía sau Thời Thần nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, tâm tình phá lệ phức tạp

Hết chương 26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro